“A Hoàn……” Triệu Tập nhìn Tô Hoàn Thanh, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu mà nói.
“Hoàng Thượng ngồi xuống để ta bắt mạch một chút, xem hiện tại thân thể của ngươi thế nào.” Tô Hoàn Thanh tựa như thời điểm vẫn ở trong cung chăm sóc Triệu Tập.
“Khi không có người ngoài, kêu Hoàng Thượng làm gì chứ, gọi A Tập giống như lúc trước là được.” Triệu Tập luôn cảm thấy hai chữ Hoàng Thượng có vẻ đặc biệt xa lạ.
“Đưa tay lại đây.” Tô Hoàn Thanh và Triệu Tập vẫn bất hòa về cách xưng hô. Thời điểm Triệu Tập còn là hoàng tử, luôn nói với nàng không cần gọi hắn là điện hạ, nhất quyết phải kêu A Tập mới thôi. Tô Hoàn Thanh không thể lay chuyển, đành gọi tên hắn mà không phải là theo thân phận.
Triệu Tập ngoan ngoãn đặt cổ tay lên bàn, để Tô Hoàn Thanh giúp mình bắt mạch. Ánh mắt hắn vẫn luôn lưu luyến khuôn mặt nàng không rời, nàng chẳng hề thay đổi gì. Tuy chỉ có thể xem như mi thanh mục tú nhưng A Hoàn lại sở hữu vầng sáng mềm mại ôn nhu, khiến tâm hắn ấm áp. Tựa như hồi còn niên thiếu, bởi vì thân thể bị bệnh tật dày vò, mùa đông luôn có cảm giác lạnh thấu xương, A Hoàn sẽ dùng đôi tay ấm áp của nàng cầm tay hắn, không để hắn bị lạnh đến mức đóng băng.
“A Hoàn, ngươi vì cái gì mà không chịu làm Hoàng hậu của ta?” Triệu Tập không cam lòng hỏi.
“Ta cho rằng, lá thư ta để lại đã nói rõ hết thảy nguyên nhân.” Tô Hoàn Thanh trả lời. Thân thể của Triệu Tập còn có chút hư nhược nhưng cũng không đáng ngại, vì vậy nàng đã có thể an tâm hơn. Nếu Triệu Tập bởi vì xuất cung tìm mình mà gặp chuyện gì không may, nàng khó mà yên lòng.
“A Hoàn, ngươi không muốn làm Hoàng hậu, ta cũng không miễn cưỡng nhưng ngươi theo ta hồi kinh được chứ? Ngươi một thân một mình hành tẩu, ta nhớ nhung lo lắng không ngừng, ngay cả phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội trong nhà ngươi cũng luôn nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi.” Triệu Tập thầm nghĩ, trước tiên cứ khuyên nhủ A Hoàn về kinh đô rồi lại nói.
“A Tập, ta sẽ không theo ngươi trở về, ngày sau cũng đừng đến tìm ta nữa. Ngươi hiện tại là Hoàng Thượng, không thể tùy hứng như vậy.” Tô Hoàn Thanh tựa như thuyết giáo với đệ đệ nhà mình, nghiêm túc mà kiên định.
“Trước đây ta từng cùng phụ hoàng trò chuyện, ta không muốn làm Hoàng đế, phụ hoàng nên đem ngôi vị truyền cho đại hoàng huynh. Chỉ cần không phải làm Hoàng đế, A Hoàn muốn đi đến cùng trời cuối đất hành y cứu khổ, thì ta cũng sẽ đi theo, cùng ngươi học đạo.” Hiện giờ Triệu Tập mới mười chín tuổi, bởi vì thuở niên thiếu nhiều bệnh tật cho nên hắn hiểu được sống lâu thêm một ngày cũng đều đáng giá, đối với quyền lực cũng không có ý niệm tranh đoạt.
“A Tập, không thể phát ngôn tùy hứng, ngươi là hảo quân vương. Ba năm qua, ngươi đã làm rất tốt. Suốt dọc đường đi tới đây, ta thấy bá tánh an cư lạc nghiệp, thầm nghĩ đều là công lao của A Tập, nội tâm thập phần vui mừng.” Tô Hoàn Thanh nói.
“Nhân sinh này nếu không có A Hoàn, thì ta làm Hoàng đế có ý nghĩa gì đây?” Chỉ cần nàng trở thành Hoàng hậu, hắn hoàn toàn nguyện ý trở thành bậc minh quân lỗi lạc.
“Ta và ngươi vốn không có nhân duyên, sư phụ từng nói ta mệnh cách đặc thù, bất luận tốt xấu thế nào, gặp ta đều sẽ giảm bớt. Xấu sẽ trở nên không xấu như vậy, tốt cũng sẽ không tốt như vậy nữa. Năm đó ngươi sinh bệnh, sư phụ liền đưa ta vào cung, sớm chiều ở cạnh ngươi là vì muốn sức khỏe của ngươi tốt lên. Hiện giờ ngươi thật vất vả mới khỏe hơn nhiều, ta cũng không thể tiếp tục lưu lại hoàng cung. Hơn nữa ta chỉ coi ngươi như đệ đệ, ngươi cần gì phải cưỡng cầu chứ?” Tô Hoàn Thanh trả lời.
“Ta mặc kệ, cái gì mà mệnh cách, nếu nói mệnh của ta chính là thiên tử, vì cái gì lại không thể cưới nữ tử mà ta yêu thích đây?” Triệu Tập hỏi ngược lại, mấy lời kia Thiên Cơ Tử đúng là đã từng nói, hắn đều biết nhưng vẫn thật sự không cam lòng. Năm ấy Thiên Cơ Tử phán rằng, A Hoàn không phải nhân duyên của hắn, cơ duyên giữa cả hai sẽ kết thúc vào thời điểm hắn khỏi bệnh, cũng sẽ có một nhân duyên khác chờ hắn. Bản lĩnh của Thiên Cơ Tử, Triệu Tập đã nhìn qua, hắn có thể sống đến ngày này đều là công lao của quốc sư.
Tô Hoàn Thanh thấy Triệu Tập vẫn chưa muốn chấp nhận, có chút phiền não lắc đầu.
A Chấp ở nhà nhẫn nại chờ đợi, trái tim lo lắng bất an đến mức đã khuya rồi mà nàng vẫn không ngủ nổi, luôn ngồi trước cửa ngóng trông. Nàng hy vọng A Thanh sẽ đột nhiên xuất hiện, chỉ là sau khi đợi hai ngày một đêm, A Chấp rốt cuộc không thể kìm nén suy nghĩ, A Thanh một đi không trở về.
Nàng liền ra đường hỏi thăm hành tung của A Thanh, cũng may là kiệu lớn tám người khiêng đã làm bá tánh náo động, vì vậy nàng liền nghe được, thì ra A Thanh bị nâng vào phủ nha. Kia chính là quan nha, thường dân không phải muốn vào là có thể vào. Quả nhiên A Chấp bị thủ vệ cản lại, vô luận nàng nói như thế nào, bọn họ cũng không dám cho nàng bước vào trong.
Kỳ thật cũng không thể trách thủ vệ, Hoàng Thượng đang ở nơi này, Hán Vương còn đặc biệt hạ lệnh không được cho bất kỳ người không liên quan nào xuất nhập phủ nha. Hơn nữa A Chấp chỉ là dân thường thấp bé, đến cả quan viên nếu không được triệu kiến, cũng không thể đi vào.
A Chấp chờ trước cửa hai ngày vẫn không thể nhập phủ, mà cũng không thấy Tô Hoàn Thanh bước ra, nàng lo đến mức trái tim chuẩn bị bốc hỏa rồi.
Mấy ngày này, A Chấp lại lần nữa khẩn cầu thủ vệ, nhiều lần bám riết, chỉ mong bọn họ cho phép vào trong. Thủ vệ thấy nàng mỹ diễm như vậy, cũng có chút phiền muộn, nhưng sau đó vẫn bất chấp thương hương tiếc ngọc, thô lỗ đẩy A Chấp ra ngoài.
A Chấp dù sao cũng là nữ tử, đâu thể chịu được lực đạo của nam nhân, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Đúng lúc Triệu Dịch từ ngoài phủ trở về, vừa hạ kiệu liền nhìn đến nữ tử mặc bộ quần áo thô kệch quê mùa chắn phía trước, trùng hợp là A Chấp lại ngẩng đầu lên.
Triệu Dịch thấy mỹ mạo khuynh thành tuyệt thế của nàng, đặc biệt là đôi mắt kia, lập tức có cảm giác tựa như bị câu hồn nhiếp phách.
Trong Khâm Thiên Giám ở kinh thành, quốc sư Thiên Cơ Tử đêm đó xem chiêm tinh đột nhiên phát hiện bất ổn, sao Tử Vi bắt đầu chuyển động, hẳn sẽ có tai họa xảy ra.