Sáng hôm sau, Cung Vận Ý tỉnh dậy với cơ thể rã rời, cứ như là đêm qua y bị hàng vạn con ngựa dẫm đạp lên, vết thương bị người kia dùng hình còn chưa lành hẳn vậy mà hắn ta còn cố tình tìm đến để tiếp tục dày vò y.
Cung Vận Ý buồn bã thở dài, xem ra không thể tránh né được nữa rồi... Nhưng là y vẫn muốn dùng tài học của mình để giúp đời.
Chính vì vậy mà Cung Vận Ý mặc cho sự khuyên ngăn của Trương Thái Vĩ và Cung Tiểu Bối, vẫn mang đồ đạc ra bày sạp xem bói.
___________________________
Ngay khi tiểu nhị quán ăn trông thấy y, hắn liền nhanh chóng đi báo với Lâm công tử và ông chủ.
Hai người họ rối rít đi đến, ông chủ Lâm sắc mặt đã hồng hào trở lại, căn bệnh đã hoàn toàn khỏi nên rất phấn khởi.
Lâm công tử theo lời y căn dặn mà làm, không ngờ chỉ qua một đêm mà cha mình đã khỏe lại, lòng tin với nam nhân càng chắc chắn hơn.
Cung Vận Ý xua tay: "Không có gì, nếu muốn cám ơn ta thì cho ta vài đồng bạc lẻ kiếm cơm qua buổi."
Y vừa nói vừa cười xáng lạng, như thể mọi chuyện hôm qua đều bị xóa sạch.
Lâm công tử vì thái độ này mà có chút ngẩn người, sau đó si ngốc bật cười: "Cung tiên sinh quả nhiên là người thiết thực."
"Ầy, ta mà không thiết thực thì có mà cạp đất nha."
"Đúng đúng! Vì vậy nên từ nay về sau, Cung tiên sinh cứ đến quán ăn của tôi dùng cơm, không lấy tiền."
Lâm lão gia hào sảng nói, nhờ có thế cục phong thủy đơn giản y bày ra mà tiền lỗ vốn của ba ngày trước đã được thu lại từ hôm qua.
Ngay cả hiện tại thì vẫn có người ra người vào, mặc dù không quá đông đúc nhưng rất nhộn nhịp.
"Ồ! Vậy thì tốt quá rồi."
Cung Vận Ý rất hài lòng với thành quả mà mình đạt được, không những thế còn được ăn cơm chùa của người ta, tuy có hơi ngại nhưng cũng không nỡ từ chối. Bởi vì y muốn tiết kiệm một số tiền để làm của hồi môn cho Tiểu Bối.
Cũng đã mười lăm tuổi rồi, sắp phải đến tuổi cặp kê chỉ cần chờ thêm hai ba năm nữa thì có thể lấy chồng. Tới lúc đó Cung Vận Ý y nhất định sẽ tìm một lang quân như ý cho nàng, yêu thương nàng, có thể lo cho nàng, y sẽ yên tâm mà trở về Mộng Giao sơn, ẩn cư giống như sư phụ.
Nghĩ đến liền thấy vui, trên môi y không ngừng cười tủm tỉm.
Lúc này có người đến nhờ y xem tình duyên, Cung Vận Ý đưa mắt xem xét liền nhìn ra vận khí cực kỳ tốt của cô nương trước mặt.
Sau khi y rút một thẻ Sâm Quan Âm liền bắt đầu giải thích: "Trên thẻ sâm là chữ Tương, tức là tình duyên tương ngộ không đoán trước được."
Nàng ta có vẻ không tin đáp: "Vậy sao? Nhưng mà ta đã có ý trung nhân rồi."
"Ý trung nhân? Vậy thì xin tiểu thư rút một thẻ sâm nữa."
Nữ nhân đồng ý, rút một tấm đưa cho y, ánh mắt dò xét: "Thế nào?"
"Trên sâm là chữ Tưởng, có thể hiểu là ý trung nhân trong lòng cô nương chỉ là ảo tưởng, không phải lương duyên..."
Nói đoạn, y lấy keo xin quẻ thả lên bàn, kết quả là hai mặt đều úp.
"Quả nhiên là không thành, thứ cho tại hạ khuyên cô một câu sớm từ bỏ ý định."
Đột nhiên nữ nhân nổi giận hét lên, lật đổ tất cả mọi thứ: "Đồ lừa gạt! Cái gì mà không thành chứ? Ngươi đúng là tên lừa gạt chuyên dùng những lời lẻ mê hoặc dân chúng. Thiên ca ca không nhìn nhầm người. "
Cung Vận Ý vô cùng bất ngờ: "Tiểu thư là ý gì? Tôi chỉ nói theo quẻ bói mà thôi..."
Không để y nói hết câu, Đặng Thiền Ngọc đã lao đến muốn tát vào mặt y.
Đúng lúc này thì Tư Không Dương Thiên hô lên: "Dừng tay!"
Đặng Thiền Ngọc giật mình: "Thiên ca ca? Sao huynh lại ở đây?"
Đặng Tả Khanh từ phía sau hắn xuất hiện, mày chau lại thấy rõ: "Là ta phát hiện muội không có ở nhà, sợ là muội muốn tìm tên thuật sĩ giang hồ gây chuyện nên đến tìm."
Đặng Thiền Ngọc cả giận, nàng giậm chân bình bịch: "Muội không có gây sự! Là hắn ăn nói hồ đồ."
Cung Vận Ý ngay từ lúc thấy hắn đã sợ đến co rụt người lại, hai mắt cứ nhìn xuống đất không dám đối diện với Tư Không Dương Thiên.
Tư Không Dương Thiên hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn y, hỏi nàng: "Hắn nói gì?"
Đột nhiên mặt nàng đỏ ửng lên như trái cà chín. Nàng có hơi lúng túng: "Muội... Hắn ta nói muội từ bỏ ý định."
Đặng Tả Khanh có chút hoang mang: "Ý định?"
"Là... Thiên ca ca..."
Đặng Tả Khanh thầm cảm thán, đứa em bướng bỉnh này sao lại vứt tiết tháo đi đâu mất rồi? Hắn biết nàng đã thích thầm Tư Không Dương Thiên từ nhỏ, nhưng càng lớn nàng càng thể hiện rõ ràng đến một kẻ đầu gỗ như Mai Hữu Sài còn nhìn ra.
Tư Không Dương Thiên nghe thế liền chớp động đôi mắt như diều hâu nhìn nam nhân, y lại dám nói những lời đó? Những lời mà hắn cũng rất muốn nói thẳng với Đặng Thiền Ngọc.
Đáng lẽ là một tên thuật sĩ giang hồ sẽ không bao giờ khuyên người ta từ bỏ tình duyên, trừ khi là kẻ đó không muốn làm ăn nữa.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hứng thú với nam nhân này, muốn biết vì sao nam nhân này lại nói những lời vô cùng mích lòng đó.
Đặng Thiền Ngọc thấy y co ro lại giống như thỏ nhỏ bị ức hiếp, mà người dân xung quanh cũng đã vây lấy họ vì tiếng ồn ào, ánh mắt mà mọi người nhìn nàng đều như đang xỉa xói khiến nàng càng chán ghét tên nam nhân kia.
Đặng Thiền Ngọc lần nữa muốn lao đến đánh Cung Vận Ý, đột nhiên cổ tay nàng bị Tư Không Dương Thiên bắt lại, giọng nói trầm thấp quẩn quanh tai nàng: "Đừng nháo nữa, mau theo đại ca của muội quay về đi."
Nàng vì ngữ điệu đó mà tim đập thình thịch, mặt nóng ran ran đỏ ửng.
Đặng Tả Khanh nhanh chóng đến kéo nàng đi. Đặng Thiền Ngọc mặc dù không cam tâm nhưng vì Tư Không Dương Thiên mà đành nghe lời.
Cung Vận Ý thở phào, đám đông đứng chỉ trỏ cũng tan rã, nhưng hắn vẫn đứng đó dán ánh mắt nhìn y, khiến cho Cung Vận Ý lần nữa thấp thỏm.
"Lúc nãy ngươi đã nói gì với muội ấy?"
Tư Không Dương Thiên đi đến, vừa kéo cái bàn dựng dậy vừa thong thả hỏi.
Cung Vận Ý căng thẳng đến mức mồi hôi chảy ròng ròng.
Đúng lúc này thì Cung Tiểu Bối từ thư trai mang bánh quế hoa đến cho y, khi nhìn thấy mọi thứ đều rối tung nằm ngổn ngang trên đất, còn có một nam nhân lạ mặt đang ngồi đó dáng vẻ hiên ngang.
Tiểu Bối kéo kéo ống tay áo y hỏi: "Thúc thúc, có chuyện gì vậy?"
"Không... Không có gì."
Cung Vận Ý lắc đầu, sau đó lúng túng ngồi xuống đối diện hắn.
"Tướng quân... Lúc nãy tiểu nhân chỉ giải theo quẻ bói, không cố ý chia cắt tình duyên của hai người."
Tư Không Dương Thiên bật cười, ngữ điệu không rõ cảm xúc đáp: "Ta thấy chính là ngươi muốn chia cắt bọn ta, vì sao?"
Cung Vận Ý lắc đầu, nhỏ giọng: "Không phải... Trong quẻ bói đã chỉ rất rõ tiểu thư kia không thể kết duyên với tướng quân."
"Vậy nếu ta cố chấp muốn kết duyên thì thế nào?"
"Đợi... Đợi ta một chút..."
Cung Vận Ý liền lấy một tờ giấy hồng từ trong túi ra: "Tướng quân viết ngày sinh bát tự vào đây..."
Tư Không Dương Thiên bỗng nhiên trầm mặc, ghé sát y nói: "Tiểu thúc của ta, ngươi đã quên ngày sinh bát tự của ta rồi?"
Cung Vận Ý mím chặt môi, y làm sao có thể quên được chứ? Cũng chính cái ngày sinh bát tự kia mà biến y trở thành một người vô tình, hại cả Cung gia sụp đổ.
Tay y có chút run rẩy cầm bút lên viết.
Sau đó lấy Hà Đồ Lạc Thư ra bói âm dương ngũ hành. Tính tới tính lui thì sắc mặt y càng hiện rõ lo lắng hơn.
"Cái này..."
"Nói.
"Mệnh cách của tướng quân là khắc thê, không thể lấy vợ..."
"..."
Không ngờ rằng Cung Vận Ý lại phán hắn có số khắc thê. Trong lòng có chút nổi giận, hắn đứng bật dậy túm lấy cổ áo y kéo đè lên bàn.
"Ngươi muốn giở trò gì vậy?"
"Không..."
Cung Tiểu Bối vội vàng xuất ra mấy nắm đấm để ép hắn buông tay.
Hai người bỗng chốc động thủ, tả hữu xung đột đánh đến làm gãy cái bàn xem bói.
Võ công của Cung Tiểu Bối là học lỏm được từ võ đường cách thư trai không xa cho nên hơi loạn, nhưng mỗi chiêu xuất ra đều có lực vô cùng, so ra thì tư chất của nàng quá tốt.
Ngươi một chưởng ta một chưởng, ngươi xuất cước ta tránh né, chẳng mấy chốc Tiểu Bối đã bị hắn khống chế đánh ngã xuống đất. Hắn là ai kia chứ? Chính là Sát Phong tướng quân chinh chiến sa trường hơn mấy năm nay, không những thế võ công mà hắn học chính là bí tịch của Thiết Thương phái đã thất truyền, cộng với Thiết Sa chưởng của Bắc Thiếu Lâm, so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn hừ lạnh khinh bỉ: "Loại võ mèo cào đó cũng muốn đấu với ta? Kiếm đường chết."
Cung Vận Ý vội đứng chắn trước mặt nàng: "Tướng quân tha tội, tiểu nữ chỉ là manh động..."
"Không ngờ tiểu thúc của ta còn có một tiểu cô nương đáng yêu như vậy hầu hạ bên cạnh, xem ra mấy năm qua sống cũng rất tốt."
Ánh mắt của hắn tràn ngập lửa giận, càng tiến gần sát y hơn, lời mà hắn bói dường như chỉ có Cung Vận Ý nghe rõ.
Đột nhiên lồng ngực y nóng lên như bị thiêu đốt, y có chút run rẩy nói: "Xin tướng quân bỏ qua cho tiểu nữ..."
"Được thôi, lần này ta không muốn dây dưa với hai người, nếu dám làm cái gì hại dân thì đừng trách ta."
"Thảo dân đã hiểu..."
"Tiểu thúc nhớ cẩn trọng, cái mạng nhỏ này là của ta." Tư Không Dương Thiên bất ngờ thì thào vào tai y.
Hơi nóng phả vào cổ khiến y càng thêm run rẩy, hô hấp có chút gấp gáp.
Khi nói xong hắn còn cười khúc khích, giọng cười đó giống như xà độc quấn quanh tâm trí y.
Cung Vận Ý mơ mơ hồ hồ đứng đó nhìn bóng dáng hắn khuất đi. Cung Tiểu Bối phủi phủi quần áo, bực dọc nói: "Cứ tưởng Sát Phong tướng quân anh dũng cỡ nào, hóa ra chỉ là một con chó điên."
Cung Vận Ý vừa được nhẹ nhõm, liền kéo Cung Tiểu Bối chạy vào quán ăn: "Cháu không được chửi hắn, lỡ để hắn nghe được thì không xong."
"Hừ!"
Lâm công tử hỏi han: "Hai người không sao chứ?"
"Ầy! Bây giờ công tử mới quan tâm đến? Sao ngay lúc nãy không ra cứu thúc thúc của ta?"
Tiểu Bối đanh đá nói.
Lâm công tử thở dài: "Cô nương không biết, hắn là tướng quân còn ta chỉ là thảo dân, nếu ra can ngăn thì sẽ..."
"Ta hiểu mà, không sao đâu."
Cung Vận Ý xua tay, lại cười vui vẻ.
"Hai người muốn ăn gì? Ta đãi."
"Gì cũng được."
Cung Vận Ý rầu rĩ nhìn cái sạp nhỏ đáng thương của mình. Hy vọng ngày mai không bị họ gây sự.