Chương
Khi nào thì rời khỏi lâu Nhàn Thoại, cũng như làm cách nào về tới nhà, Tinh Chiếu đều không nhớ rõ. Chờ tới khi các cảm giác từ cơ thể trở lại thì ngoài trời đã tối đen một mảng, sau đó là một trận tiếng bước chân vang lên dồn dập. Cái người mình yêu sâu đậm, vẻ mặt lo lắng, cực kì lo lắng hiện ra trước mắt.
"Tinh Chiếu, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Chiến Vân vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Tại sao không nói cho ta biết?" Tinh Chiếu cố nén nước mắt hỏi.
"Cái gì?" Chiến Vân vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.
"Còn muốn tiếp tục giả ngu sao?" Tinh Chiếu trào phúng (châm biếm) nói.
"Thực xin lỗi!" Chiến Vân cúi đầu, thật lâu sau mới lên tiếng.
"Tại sao không nói cho ta biết?" Tinh Chiếu lại hỏi.
"Ta không biết phải nói làm sao!" Chiến Vân chán chường (vẻ mặt chán nản) nói.
"Tại sao?" Tinh Chiếu hỏi.
"Tinh Chiếu, nàng không nên yêu ta!" Do dự mãi, Chiến Vân mới mở miệng nói.
"Lôi Chiến Vân, tới bây giờ ngươi còn nói cái câu đó?!" Tinh Chiếu nổi giận, đứng lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống, tâm đau như bị mãnh thú cắn xé.
"Tinh Chiếu?!" Chiến Vân gọi, Tinh Chiếu chỉ phẫn nộ nhìn nàng.
"Ta thật sự-- thật sự hy vọng nàng sẽ không yêu ta, như vậy thì ta có xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không thương tâm, cũng sẽ không đau lòng!" Chiến Vân ôm Tinh Chiếu, nghẹn ngào nói.
Nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt, tới giờ tích tụ trong lòng Tinh Chiếu mới được tháo gỡ. Tuy Chiến Vân từng giải thích nàng là người phải ra chiến trường nên không thể cho mình hạnh phúc nhưng mình vẫn cảm thấy đây không phải là lý do. Phụ hoàng đã nói chỉ có Chiến Vân mới có thể đem lại hạnh phúc cho mình, nên mới gả mình cho nàng. Nàng tin tưởng lời nói của Phụ hoàng, cho nên lòng mãi vẫn chưa có thể thả lỏng!
Lời vừa rồi của Chiến Vân mới khiến nàng hiểu hết được. Thật ra nàng không muốn tạo cho mình chút thương tổn nào a! Nếu nói không phải là do nàng yêu mình thì còn có thể vì lý do gì mà nàng xem trọng mình như vậy!
""Chiến Vân, ngươi yêu ta không?" Tinh Chiếu thanh âm run run hỏi. Mình cảm nhận được tình yêu của nàng, nhưng chưa từng được nghe nàng nói qua.
"Tinh Chiếu--"
"Chiến Vân, ta muốn-- nghe ngươi nói, nói thật cho ta nghe được không?"
"Ta yêu nàng, Tinh Chiếu, ta yêu nàng!" Chiến Van do dự hồi lâu mới nói.
"Chiến Vân!" Tinh Chiếu gắt gao ôm lấy Chiến Vân.
"Tinh Chiếu!" Nói ra lời đã giấu trong lòng từ lâu, Chiến Vân cảm thấy tâm được thả lỏng. Nàng yêu nữ nhân này, nghĩ muốn cưng chìu nàng, thương yêu nàng, càng muốn ngày sau toàn tâm toàn ý yêu thương nàng!
"Chiến Vân, ngươi đã nói, ta là thê tử của ngươi đúng không?" Tinh Chiếu hỏi bên tai Chiến Vân.
"Đúng vậy, ta nói rồi, nàng vĩnh viễn là thê tử duy nhất của ta!" Chiến Vân thâm tình nói.
"Vậy làm cho ta trở thành thê tử chân chính của ngươi đi!" Tinh Chiếu hơi rời khỏi Chiến Vân, đôi mắt thâm tình nhìn Chiến Vân nói.
"--" Chiến Vân lộ vẻ nghi hoặc, khẽ cười nhìn Tinh Chiếu, không hiểu nàng nói vậy là ý gì.
Hiển nhiên nhìn thấu sự khó hiểu của Chiến Vân, Tinh Chiếu mỉm cười, cười bộ dạng Chiến Vân ngốc nghếch, rồi mới nhanh chóng hôn nhẹ nhàng lên môi nàng. Chiến Vân kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ cảm thấy một cỗ điện lưu lan khắp cơ thể. Nàng lập tức hiểu được ý của Tinh Chiếu, đúng nha, chưa có Chu Công chi lễ, chưa thể tính là phu thê thật sự!
[Chu Công -> ngủ -> giường-> tự hiểu]
Tinh Chiếu hôn ôn nhu mà triền miên, khiến cho Chiến Vân khó kìm lòng mà đáp lại nàng. Buông ra Tinh Chiếu sắp hít thở không thông, cẩn thận bế nàng đặt lên giường.
"Chiến Vân!" Tinh Chiếu duỗi thẳng hai tay mình, ý bảo muốn ôm Chiến Vân. Chiến Vân vừa mới hạ thấp thân mình, hai tay Tinh Chiếu đã vòng quanh cổ của Chiến Vân.
"Chiến Vân, ân--" Tinh Chiếu nỉ non, hứng lấy nụ hôn đầy tính xâm lược của Chiến Vân. Một bên nhiệt tình đáp trả nụ hôn của Tinh Chiếu, một bên tay run rẩy cởi xuống áo choàng của Tinh Chiếu, cởi bỏ thắt lưng của Chiến Vân.
"A-- Chiến Vân- ân--" Chiến Vân cắn nhẹ nơi cổ trắng mịn của Tinh Chiếu, vội vàng muốn cởi bỏ y phục của Tinh Chiếu, chạm tới nơi da thịt non mềm kia. Theo động tác của hai người, y phục từng thứ từng thứ bị ném khỏi giường.