Chương
"Đúng là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà! Chỉ lo thân mật với Chiến Vân mà nhanh chóng quên mất ta và Phụ hoàng của con rồi!"
"Nào có, Mẫu Hậu!" Tinh Chiếu đỏ mặt nói.
"Vậy rốt cuộc con với Chiến Vân thế nào rồi?" Hoàng Hậu mỉm cười hỏi, nắm tay nữ nhi mình.
"Nàng đối với con rất tốt, chỉ cần có chút thời gian, nàng sẽ ở cạnh con. Nếu gặp ngày có sấm sét, mặc kệ là ở đâu, nàng cũng trở về cạnh con!" Tinh Chiếu mỉm cười nói, mặt càng đỏ ửng.
"Tốt, tốt, vậy thì tốt!" Hoàng Hậu cao hứng nói.
"Hiện tại nữ nhi thực sự muốn cảm tạ (cảm ơn) Phụ hoàng với Mẫu Hậu, cảm tạ hai người đã gả con cho Chiến Vân!" Tinh Chiếu ngượng ngùng nói, Hoàng Hậu lại rất xúc động mà hít sâu một cái.
"Phụ hoàng của con mà nghe được câu này, nhất định sẽ rất cao hứng a!" Hoàng Hậu cười nói. Tinh Chiếu cúi đầu, vẻ tươi cười trên mặt thật lâu cũng chưa chịu biến mất.
"Chiếu nhi, con đã tiếp nhận Chiến Vân hoàn toàn rồi, vậy, sự kiện kia, con hẳn là nên suy nghĩ chút đi a!" Hoàng Hậu tình ý sâu xa (ẩn ý) nói.
"Là cái gì a?" Tinh Chiếu vẻ mặt mời mịt hỏi.
"Ân—— Mặc dù nói là các con còn trẻ, nhưng mà—— dù sao chuyện này sớm một chút thì thật tốt!" Hoàng Hậu nói, Tinh Chiếu càng thêm vẻ mịt mờ, khó hiểu.
Hoàng Hậu dường như cũng ngại nói ra, nên kéo Tinh Chiếu qua, nói nhỏ bên tai nàng mấy câu. Chỉ thấy mặt Tinh Chiếu nhất thời đỏ bừng, hồng tới tận mang tai.
"Mẫu Hậu!" Tinh Chiếu hắng giọng.
"Thôi về đi, hai đứa cứ thương lượng (nói chuyện, thảo luận) một chút đi, chắc chắn là không chỉ có mình ta và Phụ hoàng con mà gia đình Lôi Nguyên soái cũng đã nghĩ tới chuyện muốn ôm tôn tử (cháu) sớm một chút a!" Hoàng Hậu theo lý lẽ thường tình nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đảo mắt đã muốn vào thu, thời tiết dần lạnh, Tinh Chiếu nhàm chán nằm trên giường, hai mắt chăm chú nhìn cửa, chờ người mình thương trở về. Lại nhớ lại lời nói của Mẫu Hậu, Tinh Chiếu khó tránh khỏi lại đỏ mặt, chuyện này sao có thể mở miệng thương lượng với Chiến Vân được! Cũng không thể nói [Chiến Vân, Mẫu Hậu nói muốn chúng ta nhanh chóng sinh một hài tử cho người!] Càng nghĩ, mặt Tinh Chiếu càng đỏ bừng!
Cùng lúc đó ở quân doanh đã đốt đuốc lên, toàn bộ quân doanh không khác mọi ngày.
"Vân nhi, sao con còn chưa về?" Lôi Phàm nhấc lên màn trại của Chiến Vân, hỏi.
"Đa!" Chiến Vân kêu lên, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, lại giống như có phiền muộn gì đó ở trong lòng.
"Suy nghĩ gì sao?" Hiểu biết nữ nhi không ai bằng cha, Lôi Phàm hiển nhiên nhìn ra ưu sầu trong lòng nữ nhi của mình.
"Không—— Không có gì! Đa, người trở về đi, tối nay để con thủ cho! (trông coi, bảo vệ quân doanh)" Chiến Vân nói.
"Hồ đồ (Ngu ngốc)! Chiếu nhi nhất định đang đợi con ở nhà đó, trở về mau đi!" Lôi Phàm nghiêm khắc nói.
"Đa, người cho nữ nhi một chút không gian yên tĩnh đi. Bây giờ mà trở về, con thật sự không biết phải làm sao để đối mặt với Tinh Chiếu!" Chiến Vân dùng ngữ khí cầu xin nói.
"Xảy ra chuyện gì? Các con cãi nhau sao?" Lôi Phàm kinh ngạc hỏi, không nghĩ tới nữ nhi mình luôn luôn kiên cường lại nói ra lời như vậy.
"Không phải!" Chiến Vân nhanh chóng bác bỏ.
"Vậy thì chuyện gi?" Lôi Phàm tiếp tục hỏi.
"Con—— " Chiến Vân muốn nói lại thôi.
"Lôi Phàm cũng không thúc giục, mà chờ Chiến Vân mở miệng.
"Con không ngờ Tinh Chiếu lại thương yêu con!" Chiến Vân cúi đầu, dùng ngữ khí chán nản nói.
"Chiếu nhi yêu thương con không phải là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ con không thương Chiếu nhi?" Lôi Phàm vừa sợ lại vừa khó hiểu.
"Không phải—— "
"Vậy thì chuyện gì?"
"Đa, con là người sẽ phải ra chiến trường, mà chiến trường cửu tử nhất sinh, người không phải là không biết, con không có cách nào có thể cho Tinh Chiếu một cuộc sống hạnh phúc hoàn mỹ! Nếu nàng yêu con—— "
"Vân nhi, con là một tướng lãnh, là Phó soái của Thiên Chiếu. Lúc này còn chưa ra chiến trường, tâm con đã tự cho là phải chết, vậy con muốn các tướng sĩ khác lo liệu làm sao?! Nếu người được các tướng sĩ ngưỡng mộ như con lại thiếu lòng tin như vậy, thì chúng tướng sĩ phải làm sao?" Lôi Phàm đánh gãy lời nói của Chiến Vân. Hắn đã hoàn toàn hiểu được hết ý nghĩ của Chiến Vân, thuở ban đầu chính hắn cũng như vậy mà!
"Đa, con không phải là không có lòng tin, chỉ là—— "
"Chính là cái gọi là 'Chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ'(). Nếu ngay cả gia đình mình còn không bảo vệ được, con còn muốn nói gì tới chuyện chống đỡ kẻ thù bên ngoài, dẹp yên Nam Minh?" Lôi Phàm lại đánh gãy lời nói của Chiến Vân. Chiến Vân cúi đầu, cau mày, suy nghĩ lời nói của phụ thân.
"Chiến Vân, kỳ thật Chiếu nhi rất giống mẫu thân con! Các nàng kiên cường hơn nhiều so với những gì con có thể tưởng tượng! Cũng quật cường hơn rất nhiều! Mau về nhà đi, nếu không Chiếu nhi sẽ phải đợi con tới bình minh mất!" Lôi Phàm thấm thía nói, hít một hơi thật sâu, rời khỏi lều trại của Chiến Vân. Chuyện này không khỏi khiến hắn nhớ tới một số chuyện cũ khi bản thân còn trẻ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[() trong bước để trở thành thánh nhân của Khổng Tử: "Cách vật, trí tri, thành ý, chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ"
"Thời cổ đại, phàm những thánh nhân muốn phát huy tính thiện của con người đến khắp thiên hạ (bình thiên hạ), trước hết phải lãnh đạo tốt nước mình, bang mình (trị quốc).
Muốn lãnh đạo tốt nước mình, bang mình, trước hết cần chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình (tề gia).
Muốn chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình, trước hết phải tu dưỡng tốt phẩm đức bản thân mình (tu thân).
Muốn tu dưỡng tốt phẩm đức bản thân mình, trước hết phải làm cho tâm tư của mình ngay thẳng (chính tâm), đoan chính.
Muốn cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính, trước hết phải có ý nghĩ thành thật. (thành ý)
Muốn có ý nghĩ thành thật, trước hết phải có nhận thức đúng đắn. (trí tri).
Mà con đường nhận thức đúng đắn chính là nghiên cứu đến nơi đến chốn, lĩnh hội được cái nguyên lý của sự vật (cách vật)"]