Mặc kệ giữa Thẩm Hi và hai chị em như hoa của Diêu gia có uẩn khúc thú vị gì, đó không phải vấn đề Liên Tam muốn suy xét. Nghe thú vị cười rồi thôi, hứng thú của nàng với Thẩm Hi chỉ dừng ở đó. Trước mắt chuyện càng khiến nàng hưng trí là con tiểu Thiên nga Cố Hằng sắp rơi vào nhà nào và bến đỗ cuối của công chúa Nhung Địch.
Lưu Diên không định nói nhiều, hiển nhiên hắn tự có tính toán. Nhưng Liên Tam quá hiểu hắn, dù cho không có nhiều mưu toan chính trị cong cong vèo vèo như đế vương, nhưng chỉ cần nàng biết một chút là đủ đoán ra quyết định của Lưu Diên.
“Chàng định đưa công chúa Nhung Địch cho Thục vương?” Liên Tam hỏi thẳng hắn, một tay vuốt ve người con gà trắng như tuyết, “Làm chính phi là không thể, cô nương mang huyết thống Nhung Địch, tuy là công chúa nhưng dù có cho thêm gia sản chẳng ai cam tâm tình nguyện cưới làm chính thê, huống chi Thục vương phi còn sống sờ sờ. Như vậy… chàng định cho công chúa Nhung Địch đến đất Thục, làm trắc phi của Thục vương?”
Lưu Diên cười thở dài, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trêu đùa: “Con ta thật thông minh lanh lợi, không gì gạt được con.”
Liên Tam nhíu nhíu mày, không né tránh tay hắn, thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay đó, thong thả phân tích: “Xét tình cảnh Nhung Địch hiện nay lụi bại, bắt công chúa Nhung Địch làm trắc thất thân vương sẽ không bị chỉ trích, nhưng không thích hợp. Mặc dù ta không biết tình hình cụ thể, nhưng rõ ràng hai năm gần đây, thiên tai nhân họa đã tiêu tốn không ít bạc trong quốc khố. Lần này cả đại quân truy kích, cuối cùng chưa thể tiêu diệt Vương Đình Nhung Địch, không biết lần sau là khi nào. Vì dân chúng biên cảnh nên cho chúng chút mặt mũi.” Nếu Vương Đình Nhung Địch mất mặt, không dám dẫn binh trả thù nhưng sẽ khiến bách tính nơi biên ải chịu tai họa.
Lưu Diên trầm mặc, có vẻ mất hứng.
Liên Tam liếc hắn, thả gà trắng xuống chân, sán lại gần hôn mặt hắn một cái, cười nói: “Chàng đừng giận ta, ta biết chàng khống chế chặt hậu cung. Lúc đầu thật sự nói đùa thôi, dù nạp nàng ta vào cung, chẳng lẽ chàng sủng hạnh nàng, bảo ta gọi nàng mẫu phi? Ta tin tưởng chàng nên rất yên tâm.”
Lưu Diên chỉ cảm thấy yết hầu nghèn nghẹn, một lúc lâu mới tìm về giọng chính mình, “Ta hận không thể giải tán tất cả hậu cung, nàng còn muốn ta nạp thêm một người?” Dù biết nàng tin mình mới không thèm để ý, hắn vẫn không thể ngừng cảm thấy chua xót, “Nàng không ngại, ta lại để ý!” Xoay đầu đi không nhìn nàng.
Sau lưng rất lâu không có động tĩnh, hắn dần dần cảm thấy bất an, muốn quay đầu nhìn nàng thì nghe giọng nàng hơi khinh thường vang lên, “Việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, chàng giận ta cái gì? Dù sao chỉ để bài trí, tiến cung là biện pháp giải quyết tốt nhất, dễ khống chế cả người lẫn hành động. Ta biết chàng không chạm vào nàng ta là đủ, chàng còn muốn thế nào?”
Lưu Diên cũng thấy mình nháo hơi vô lý, thật ra hắn không muốn thấy Liên Tam không đặt hắn trong lòng. Liên Tam xem hắn vẫn giận dỗi, cảm thấy bực tức, đứng dậy bỏ đi, trực tiếp hồi điện Chiêu Dương, ban đêm không ngủ cùng hắn. Lưu Diên hối hận không kịp, muốn đuổi theo lại thôi, sợ bên ngoài nhiều người nhiều miệng, đành tức giận giậm chân tại chỗ, hậm hực xách con gà trắng đạp khỏi giường, mình leo lên trên ngủ.
Cuối cùng Lưu Diên vẫn làm theo ý Liên Tam, không ném công chúa Nhung Địch đến đất Thục mà thu nàng ta vào hậu cung, tùy tiện an bài ở một góc hoang vu, còn phái không ít người trông coi, tương đương với giam lỏng. Trong lòng hắn còn tức giận nên khi quyết định phong hào đẳng cấp của công chúa Nhung Địch phá lệ bủn xỉn. Một mỹ nhân Ngũ phẩm, đãi ngộ giống Tề tu nghi năm đó chưa sinh hạ hoàng tử.
Nói đến Tề tu nghi, không thể không nhắc tới thái độ không bình thường của Lưu Diên với nàng ta. Tề tu nghi này không có nửa điểm xuất chúng, trước khi thông đồng với Sở vương, lăn lộn nửa vời trong cung, cảm giác tồn tại cực kỳ yếu ớt. Có lẽ Lưu Trạch coi trọng nàng ta ở điểm ấy nên chọn nàng ta xuống tay.
Theo ý Liên Tam, nếu chém cả nhà Sở vương, không đạo lý gì giữ lại Tề tu nghi với nghiệt chủng nàng ta sinh ra. Không biết Thánh Thượng anh minh cơ trí nghĩ gì, không lộ một chút ý tứ muốn cho Tề tu nghi và Tứ hoàng tử “bạo bệnh qua đời”.
Bốn hoàng tử của Lưu Diên tuy độ tuổi khác nhau, nhưng đến năm tuổi đều thống nhất đưa tới cung Trường Nhạc phía đông nuôi dưỡng, ở đó học tập thi thư lễ nghi và các môn bắt buộc của một hoàng tử. Về mẹ đẻ các hoàng tử cách mấy ngày có thể vào thăm, cho mang theo đồ ăn đồ chơi, nhưng những thứ đó phải qua người chuyên trách kiểm tra mới được phép mang vào, đồng thời chỉ được cho con mình dùng, cấm đưa cho những hoàng tử khác. Thỉnh thoảng mẹ đẻ hoàng tử được dẫn con ra ngoài chơi. Mấy ngày trước Thục phi cùng với Tam hoàng tử, lấy danh nghĩa vấn an công chúa Vĩnh Ninh để đến cung Vị Ương.
Khoảng thời gian trước chuyện Sở vương bại lộ, Tề tu nghi sợ vỡ mật! Ngay cả bát huyết yến buổi tối dùng bị Đức phi cắt bỏ cũng không om sòm, một thời gian dài nàng ta trốn biệt trong cung của mình, không dám ra ngoài. Thậm chí, nàng ta tạm ngừng cả thông lệ cứ hai ngày đi thăm Tứ hoàng tử một lần, khiến đám người hoàng hậu ngạc nhiên mãi.
Qua mấy ngày, chuyện Sở vương gió êm sóng lặng, thấy mình không bị vạch trần, Tề tu nghi mừng rỡ cho rằng mình giấu giếm kĩ càng, không ai phát hiện nàng và Tứ hoàng tử có liên hệ với Sở vương. Dần dà, nàng khôi phục hành tung bình thường, nên đấu khẩu với Đức phi thì ầm ĩ, nên đi thăm nhi tử thì tới xem, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Thế nhưng, không phải không có quả báo, có điều thời điểm chưa tới. Nàng ta yên tâm quá sớm.
Từ trước đến nay Thánh Thượng chưa bao giờ keo kiệt với công thần, phong thưởng rất hậu hĩnh. Đáng tiếc Cố tiểu tướng quân chưa lập gia đình, bằng không vợ con được hưởng đặc quyền (). Năm đó Cố lão tướng quân cũng chiến công hiển hách, mẹ đẻ Cố Hằng chính là cáo mệnh nhất phẩm. Nay thê tử Cố lão tướng quân còn sống là mẹ kế của Cố Hằng, Lưu Diên lén điều tra thấy Cố Hằng và mẹ kế sống hòa thuận, có ý cho bà ta cáo mệnh tam phẩm.
() công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan.
Cố tiểu tướng quân lập tức nhảy vọt thành “con rùa vàng” chói mắt nhất ở kinh đô. Không ít gia tộc để mắt tới hắn, dù chưa chắc xuất thân cao hơn Quách Bội, nhưng nhiều thiên kim gia đình quyền quý. Những thiếu nữ xinh đẹp đủ ngắm nhìn Cố Hằng như ong mật nhìn thấy mật hoa, sáng tạo đủ mọi cơ hội “vô tình gặp” Cố tiểu tướng quân. Thiên chân đơn thuần, hoạt bát khả ái, tài hoa hơn người, anh khí sảng lãng, liễu yếu đu đưa theo gió, cao ngạo… Đủ mọi kiểu dáng, tùy ngài lựa chọn, đảm bảo ngài vừa lòng!
Còn Cố Hằng, hắn vô cùng bất đắc dĩ nhưng vẫn giữ cách cư xử nho nhã lễ độ, dù cho thiếu nữ “trật chân” trước mắt kỹ xảo biểu diễn vụng về. Quách Bội ngang ngược mười mấy năm, sau khi gặp được nam tử mình yêu mến thì giống hệt cô nương bình thường. Nàng ta sớm coi Cố Hằng là vật trong túi, đương nhiên không chấp nhận dáng vẻ với ai hắn cũng khách khí, lịch sự.
Khi Quách Bội một lần nữa bị mấy “hồ ly tinh không biết xấu hổ” chọc giận, chạy đến khóc lóc trước mặt tổ mẫu thì đại trưởng công chúa Dương Hạ không thể ngồi yên. Bà ta thay y phục, đến thẳng cung Vị Ương, tính hi sinh bản mặt già nua này để chốt hạ vị hôn phu cho cháu gái!
Lúc đại trưởng công chúa Dương Hạ vào cung, Liên Tam đang trong điện Tuyên Thất. Nàng dùng hai cái kẹp mới, đùa nghịch hai điểm thù du trước ngực Lưu Diên. Đáng thương đường đường vị vua của một nước bị biến thành nửa sống nửa chết, mắt ươn ướt, khuôn mặt già nua đỏ bừng, ngồi cứng đơ, mặc cho tiểu hỗn đản kia đùa bỡn, hô hấp nặng nề.
Bên ngoài báo “đại trưởng công chúa Dương Hạ cầu kiến”, Liên Tam mất hứng. Hai cái kẹp có hình thù kỳ lạ vẫn cặp hai quả sơ ri sưng phồng, nàng rất hiền lành sửa sang quần áo cho Thánh Thượng, còn lau mồ hôi trên trán cho hắn, hôn môi một cái, cười híp mắt nói: “Phụ hoàng tiếp cô bà thật tốt nhé, con ra phía sau tìm thoại bản () xem.”
() một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Lưu Diên thật sự bị nàng tra tấn đến chết, bên dưới còn đứng thẳng tắp, nóng rực, hai điểm trước ngực bị đùa bỡn vừa đau vừa tê tê, lúc này còn mang theo hai cái kẹp đặc chế. Quần áo thường phục màu vàng thêu viền đen chỉnh tề, ngoài đôi mắt đen láy ướt át và hai má hơi ửng hồng, từ xa nhìn vẫn là một minh quân ngồi ngay ngắn trước ngự án, bận trăm công nghìn việc.
Trong lòng đại trưởng công chúa Dương Hạ có chuyện nên không chú ý hoàng đế chất nhi bất thường, sau khi hành lễ bà ta bắt đầu hàm súc, uyển chuyển biểu đạt nhà mình vừa lòng Cố tiểu tướng quân. Cháu gái bà ta đến tuổi bàn hôn luận gả, hai người từ xuất thân, tuổi tác, diện mạo đến tính tình đều quá phù hợp, cọc nhân duyên này đúng là trời đất tác thành…
Lưu Diên sắp bị bí mật nhỏ trên người hành hạ đến chết, nghe đại trưởng công chúa Dương Hạ lải nhải càng thêm phiền, dứt khoát cắt đứt lời bà ta, “Cô cô, không phải ta không muốn tứ hôn cho Đồng An, tiếc rằng Cố Hằng đã có người trong lòng, trước đó không lâu từng tới xin ta.”
Đại trưởng công chúa biến sắc, giọng run run: “Lòng, người trong lòng? Sao có thể!”
“Sao lại không thể.” Lưu Diên mất kiên nhẫn, “Hắn ở biên quan nhiều năm, tuy vợ chồng Cố lão tướng quân chưa từng đính hạ hôn sự, nhưng từ lâu lòng hắn đã có bến đỗ. Chẳng qua lúc trước chiến tranh ác liệt, chưa kịp cầu hôn, nay chiến sự kết thúc, thiên hạ thái bình, hắn có lòng thành gia lập thất là lẽ thường.”
Nhìn vẻ mặt đại trưởng công chúa Dương Hạ hoảng hốt bỏ đi, Lưu Diên lãnh đạm cụp mắt: Quả thật Cố Hằng có người trong lòng nhưng chưa xin hắn tứ hôn. Người đầu tiên trong lòng hắn là thanh mai trúc mã —— một cô nương con nhà võ, đáng tiếc phụ thân lẳng lặng theo phe Lý thị Thanh Châu, sau khi Lý thị diệt môn, cả nhà cô nương đó không có may mắn thoát tội.
Về phần vị thứ hai, nàng là thiếu nữ nông thôn, con người của núi rừng, có duyên cứu Cố tiểu tướng quân bị thương, từ đây sinh ra một đoạn tình duyên khó cắt đứt. Cố tiểu tướng quân động tâm, từng có ý định cưới ân nhân cứu mạng dung mạo thanh lệ về nhà. Đáng tiếc phẩm hạnh vị này không tốt, không biết một chữ thì thôi, tính tình mộc mạc hồn nhiên, nói không dễ nghe thì là chẳng biết đạo lý đối nhân xử thế. Nếu chọn một nữ tử như vậy làm phu nhân tướng quân, đừng nói thân tộc Cố Hằng không đồng ý, chính bản thân hắn, sau khi về kinh đắn đo rất nhiều.