Tầm mắt Liễu Ly rất nhanh rủ xuống dưới, lông mi thật dài che ở sóng mắt, trên mặt như cũ là bộ dáng bình tĩnh không có sóng.
Triệu Đàn thậm chí hoài nghi, vừa rồi là ảo giác của mình.
Triệu Đàn nhìn Liễu Ly, Thiên Hạo Đế Triệu Đồng cũng đang nhìn Liễu Ly. hắn cảm giác, cảm thấy Triệu Đàn đối với Liễu Ly không muốn xa rời đến quá phận rồi, cho nên mới phải chỉ thị Thanh y Vệ Tô Dung Tô Ngưng liên hợp tỷ tỷ Trúc Thuyên của Liễu Ly, đem Liễu Ly đi Đông Xu.
Vừa rồi Liễu Ly đối với Triệu Đàn chính là nháy mắt, thiếu chút nữa đem Triệu Đồng tức chết —— ngươi tuổi lớn như vậy rồi, có thể nào ngấp nghé muội tử nhỏ tuổi của ta!
Triệu Đồng hận đến nghiến răng, trong lòng chửi bới Liễu Ly vô số lần, hận không thể làm cho Liễu Ly ở trước mắt biến mất. hắn một bên dùng "nhỏ không nhẫn đại mưu sẽ bị loạn " tự an ủi mình, một bên làm ra vẻ tươi cười hòa ái dễ gần, đối với Ô Thổ cùng Đông Xu sứ bày ra vẻ mặt ôn hoà mà hỏi han ân cần.
Thái Tử Ô Nôn Vân Đoan năm nay mới mười sáu tuổi, mặt tròn mắt sâu sắc sảo, lông mày đen và lông mi dày, bờ môi đỏ tươi, dáng người nở nang, nhìn qua càng giống nữ hài tử. hắn biết đối tượng mình cầu hôn là Minh Châu quận chúa Triệu Đàn, con mắt lớn đen lúng liếng hướng Triệu Đàn bên này ngó nhiều lần, lại phát hiện con mắt vị Minh Châu quận chúa xinh đẹp này lặng lẽ liếc về phía chỗ ngồi Đông Xu Thái Tử Trúc Tranh, nhìn một chút, không bao lâu lại nhìn một chút.
Vân Đoan háo thắng thoáng cái bị kích thích…
Đông Xu Thái Tử Trúc Tranh là một thiếu niên trắng nõn cao gầy, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn mỹ dị thường, thêm vai rộng eo nhỏ chân dài, nhìn qua khí khái hào hùng bừng bừng.
hắn và Đông Xu Úy Vương Trúc Sanh đứng chung một chỗ, đường huynh đệ hai người đều là ngoại hình xuất chúng tuấn mỹ cao gầy, ngũ quan nhìn qua lại không biết ở đâu có chút ít tương tự, bởi vậy rất là gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
Buổi tối, tự nhiên là yến hội cung đình long trọng.
Lần này yến hội chia chỗ ngồi nam và nữ.
Chỗ ngồi nam bên kia do Thiên Hạo Đế làm chủ, ăn uống linh đình phi thường náo nhiệt.
Triệu Đàn ngồi chỗ ngồi nữ, cũng là hoa khoe màu đua sắc, ganh đua sắc đẹp.
Ngoại trừ mấy cái sủng phi của Thiên Hạo Đế, trên ghế còn có bốn vị quận chúa Đại Kim, Ô Thổ nhị công chúa Vân Thụy Nghiên cùng Đông Xu Thọ Sơn quận chúa Trúc Thuyên.
Triệu Đàn lần đầu tiên thấy mấy vị đường tỷ muội.
Mọi người đều biết, Thiên Hạo Đế Đại Kim không có tỷ muội ruột thịt, cũng không có con gái, cho nên Đông Xu cùng Ô Thổ cầu thân là Đại Kim quận chúa. Gia gia Thiên Hạo Đế có con nối dõi đa dạng, phân tán ở từng dãy đất phong, quận chúa cũng nhiều vô số kể, vừa độ tuổi chừng một hai chục người, cho nên Thiên Hạo Đế sai người ở vừa độ tuổi quận chúa chọn lựa bốn vị phù hợp, cùng nhau lên kim kinh dự tuyển.
Lúc này dự họp yến hội ngoại trừ quận chúa Minh Châu, còn có Xạ Dương quận chúa Triệu Lệ Nhã, An Dương quận chúa Triệu Miểu, Kỳ Dương quận chúa Triệu Thụy Hà cùng Hán Dương quận chúa Triệu Bình.
Mấy vị quận chúa này dung mạo hơn người, đặc biệt Kỳ Dương quận chúa Triệu Thụy Hà đẹp nhất, cũng vô cùng cao ngạo nhất.
Triệu Đàn ở những trường hợp này có chút ít trầm mặc, chẳng qua là mỉm cười lắng nghe mà thôi, ngẫu nhiên nói nhiều hơn mấy câu.
Nàng tuy rằng muốn ít xuất hiện, thế nhưng mỗi người đều biết nàng là muội muội để trong lòng Thiên Hạo Đế, tưởng nhớ là không thể được, nhất là bốn vị phi tử kia của Thiên Hạo Đế, đều không tránh khỏi có người nịnh bợ.
Thiên Hạo Đế cùng hậu cung của hắn so sánh với ba vạn người oanh oanh yến yến của phụ hoàng Triệu Chính, quả thực là con người toàn vẹn thanh tâm quả dục giữ mình trong sạch—— hậu cung hắn chỉ có bốn vị phi tử.
Bốn vị phi tử này toàn bộ tham dự yến hội đêm nay, vị trí phần cao nhất là Hồ Quý Tần, Hồ Quý Tần là con gái của Thái Phó Hồ Phi Đồng, vào cung vẫn chưa tới một năm, mặc dù không được tính là sủng ái đặc biệt, thế nhưng là dựa vào Thiên Hạo Đế thanh tâm quả dục mà nói, nàng được xem là vị hậu phi trong bốn vị được sủng ái nhất rồi.
Triệu Đàn ăn một ít đồ ăn, vừa ngẩng đầu, liền thấy một vị nữ tử mỹ mạo đang mặc lễ phục Quý Tần Tam phẩm bưng chén ngọc hướng mình đi tới, không phải Hồ Mạn thì là ai?
Thấy vị Hồ Mạn tỷ tỷ này đã lâu ngày không gặp, Triệu Đàn không khỏi cười cười.
Hồ Mạn thân mật đối với Triệu Đàn nói ra: "Trong đại điện có chút buồn bực, cùng tỷ tỷ đi ra ngoài hít thở không khí!"
Triệu Đàn đứng dậy thuận theo nàng đi ra.
Ngày mới chuyển đêm, bầu trời bắt đầu đã nổi lên bông tuyết, lúc này trên mặt đất trước đại điện đã hiện lên một tầng tuyết trắng hơi mỏng, mấy thái giám đang tuyết đọng trên nền gạch trên đường, phát ra thanh âm sàn sạt.
Tâm Hồ Mạn cao ngất, một lòng chỉ muốn lấy vị trí cao nhất hậu cung kia, thế nhưng là ngày mai chính là giao thừa rồi, giao đêm phong hào phía sau đại điển, Hoàng Hậu Điền Lệnh Uyển tiến cung, nàng lại chỉ là một Quý Tần.
Phụ thân Điền Lệnh Uyển là Điền Tử Kính, chức quan còn không có cao bằng phụ thân của nàng Hồ Phi Đồng, Điền Lệnh Uyển lại được Thiên Hạo Đế nhìn trúng, liền lập làm chính cung hoàng hậu, về sau sẽ giẫm ở trên đầu mình rồi.
Nghĩ tới đây, Hồ Mạn cũng có chút rầu rĩ không vui.
Triệu Đàn nhìn Hồ Mạn buồn bực không vui, trong lòng biết phiền não của nàng, thế nhưng theo vị trí của mình, an ủi như thế nào đều không thích hợp, vì vậy nói sang chuyện khác: "Ta lần này trở về, đem cho ngươi chút ít đồ chơi kỳ lạ quý hiếm, đã sai người đưa đến Tùng Lan Điện!"
Hồ Mạn thu liễm khuôn mặt u sầu, nở rộ nụ cười nói: "Đa tạ muội muội rồi!"
Hai người đứng ở nơi đó, nói đến gia sự. Triệu Đàn hỏi: "Nghe nói ca ca ngươi kết hôn rồi, hay là tứ hôn bệ hạ?"
Hồ Mạn cười tươi như hoa, thanh âm xinh đẹp nói: "Bệ hạ long ân, cha và anh thần thiếp vô cùng cảm ơn!"
Triệu Đàn đang kinh ngạc nàng làm sao những lời này, lại nghe sau lưng truyền đến thanh âm Thiên Hạo Đế Triệu Đồng: "Triệu Đàn, có tuyết rơi ra đây làm cái gì? không sợ lạnh sao?"
Nàng xoay người, thấy Triệu Đồng mang theo Tần Ngọc Y đã đi tới.
Hồ Mạn vội vàng hành lễ, dịu dàng nói: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Triệu Đồng đưa tay nâng đỡ.
Chỗ ngồi nam và nữ kỳ thật cách nhau một rèm cừa, lúc Triệu Đàn cùng Hồ Quý Tần đi ra, hắn ngồi ở ghế chủ trì trên cao, đương nhiên thấy rất rõ ràng rồi. Bởi vì lo lắng bên ngoài có tuyết rơi sợ Triệu Đàn sẽ bị cảm lạnh, cho nên ra lệnh cho người lấy áo choàng Triệu Đàn đi ra.
Thiên Hạo Đế Triệu Đồng từ trong tay Tần Ngọc Y lấy áo choàng lông chim đỏ thẫm, mở ra choàng trên người Triệu Đàn, một bên buộc dây còn một bên lải nhải: "Đông lạnh dễ chịu lắm sao? Lớn như vậy còn không biết nóng lạnh!"
Hồ Mạn vẻ mặt xinh đẹp mỉm cười, đứng ở một bên làm nũng nói: "Bệ hạ rất thiên vị, yêu thương Minh Châu quận chúa, không yêu thương thần thiếp!"
Triệu Đồng mỉm cười, chỉ thị Tần Ngọc Y: "Gọi cung nữ hầu hạ Quý Tần đưa một cái áo khoác ngoài tới đây, miễn cho Quý Tần nương nương của ta bị đông lạnh hư mất!"
Hồ Mạn mặt ửng đỏ thẹn thùng vô hạn, sóng mắt như nước, liếc nhìn Thiên Hạo Đế.
Triệu Đồng đang ở ngay trước mặt muội muội, thấy Tần phi làm nũng như thế, toàn thân trách không được bực bội, cau mày liếc Hồ Mạn.
Triệu Đàn thấy hắn đùa nghịch bịp bợm, vội vàng cười nói: "Muội muội cáo lui trước!"
Nàng hành lễ, quay người rời đi.
Triệu Đồng nhìn bóng lưng Triệu Đàn rời đi, nàng lại mang giày thêu gót nhọn, mặt đất tuyết thì bóng loáng, hắn lo lắng nàng trượt chân.
Hồ Mạn bất tri bất giác đã đứng bên cạnh Thiên Hạo Đế, nàng dịu dàng nói: "Bệ hạ, Minh Châu quận chúa nói muốn đưa cho thần thiếp một đồ vật kỳ lạ quý hiếm đó?"
Quả thật đã dời đi thành công lực chú ý của Triệu Đồng: "Vật quý hiếm gì?"
Sauk hi tiệc tan, Triệu Đàn mặc áo choàng Thiên Hạo Đế sai người chuẩn bị, theo đại ca Triệu Tử cùng nhị ca Triệu Sam trở về Vương Phủ kim kinh.
Cao lão thái phi còn chưa có ngủ, đang ngồi ở dưới đèn đợi huynh muộibọn họ.
Huynh muội ba người bái kiến tổ mẫu, sau đó cùng tổ mẫu trò chuyện trong chốc lát.
Đêm đã khuya, Triệu Tử Triệu Sam ở ngay tại nhà kề chính viện của tổ mẫu, Triệu Đàn ở lại trong phòng cùng tổ mẫu, nghỉ ngơi cùng một chỗ.
Tổ tôn hai người nằm ở trên giường, Cao lão thái phi nói đến hôn sự Triệu Đàn: "Bất kể như thế nào, tổ mẫu đã nói với ngươi cha cùng đại ca ngươi rồi, là tuyệt đối không cho phép ngươi lấy chồng ở xa, vô luận là Đông Xu hay là Ô Thổ, ai yêu ai gả thì gả, dù sao ngươi không thể đi chịu tội như vậy được!"
Triệu Đàn nghe được thoại lý hữu thoại của tổ mẫu (câu nói có hàm ý khác), hỏi vội: "Tổ mẫu, bất kể là Đông Xu hay là Ô Thổ, gả đi đều là Thái Tử Phi, vì sao nói đi chính là chịu tội?"
Cao lão thái phi thò tay vuốt ve tóc dài Triệu Đàn trải trên gối đầu bên cạnh, thở dài nói: " Đông Xu cùng Đại Kim ta nhiều năm chinh chiến, sớm đã là không giải được tử địch, Úy Vương Trúc Hành trước kia chính là là chết ở trên tay cha ngươi; về phần Ô Thổ, tuy rằng cùng Đại Kim những năm này kết minh giao hảo, thế nhưng là đường xá lại càng là xa xôi, nếu như ngươi gả đi, tổ mẫu muốn gặp ngươi cũng liền khó khăn, tổ mẫu không nỡ bỏ ngươi a!"
Triệu Đàn không nói gì.
Nàng thế mới biết, nguyên lai nhà mình cùng nhà hồ ly ca ca là kẻ thù truyền kiếp. Thế nhưng, nàng cũng không muốn gả cho Vân Đoan, cũng không muốn gả cho Trúc Tranh, nàng thầm nghĩ cùng hồ ly ca ca cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Triệu Đàn quyết định đi gặp hồ ly ca ca một lần.
Giao thừa, Triệu Đàn lần nữa gặp Liễu Ly.
Lần này, Liễu Ly giống như không nhìn thấy nàng, một câu cũng không có nói. Ngược lại là tỷ tỷ của hắn Thọ Sơn quận chúa Trúc Thuyên ngược lại nhiệt tình bắt chuyện, mời Triệu Đàn tháng giêng mùng sáu đến Linh hải khách quán tham gia yến hội chính mình tổ chức.
Nàng đã nhận ra Thọ Sơn quận chúa Trúc Thuyên này chính là Chu Thuyên đã cướp đi hồ ly ca ca. Triệu Đàn nhìn thoáng qua Liễu Ly mặt không biểu tình, một tiếng đáp ứng.