Thiên Bảo Phục Yêu Lục

quyển 1 chương 37: hữu bị nhi lai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong hậu điện cung Hưng Khánh, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung bị chèn đến xương cốt toàn thân đều đau nhức, lục phủ ngũ tạng như muốn nôn ra. Hồng Tuấn muốn vung đao nhưng hoàn toàn bất lực.

“Trưởng sử…”

“Chờ…” Lý Cảnh Lung khó nhọc nói, “Ngươi nhìn xem… Biển máu này… Có sinh mệnh…”

“Ta bị chèn muốn nôn rồi!” Hồng Tuấn không cách nào tập trung được, thống khổ nói.

Lý Cảnh Lung vận lực Tâm Đăng, chiếu vào biển máu, Tâm Đăng chiếu rọi khu vực máu tươi kia thì màu sẽ nhạt dần, mà khu vực khác màu lại đậm hơn.

Hắn không thể nào phán đoán được đây là do chiếu sáng tàn ảnh, hay là biển màu này thực sự e ngại Tâm Đăng…

“Sau đó ngươi tập trung toàn bộ khí lực, đem Ngũ Sắc Thần Quang phá khai ra…” Lý Cảnh Lung đứt quãng nói.

Hồng Tuấn thở một hơi cuối cùng trong phổi ra, sắc mặt Lý Cảnh Lung giờ đã tím xanh lại, hai mắt mơ hồ, lồng ngực hai người dính sát vào một chỗ. Biển máu vẫn không ngừng chèn ép Ngũ Sắc Thần Quang.

Lý Cảnh Lung: “Chuẩn bị… chưa?”

Hồng Tuấn đã nói không ra hơi, bọn hắn bị chèn trong một không gian cực kỳ chật hẹp, mà Lý Cảnh Lức dốc hết sức lực, hít sâu một hơi, lồng ngực bắt đầu nở rộ hào quang.

Khi ánh sáng của Tâm Đăng chiếu đến đâu màu sắc trong biển máu như biến hóa khác thường, mỗi lần tia sáng rọi đến, khối đậm màu kia liền lập tức rút đi. Lý Cảnh Lung vận lực đến hai bàn tay, hai tay phát ra bạch quang từ hai hướng chiếu vào huyết hải, hào quang mở rộng, khối đậm màu kia chầm chậm tụ lại, tránh né bạch quang mà dồn lại một chỗ phía sau Lý Cảnh Lung.

“Ngay lúc này!” Lý Cảnh Lung hét lớn một tiếng.

Hồng Tuấn phóng xuất toàn bộ sức mạnh, đem Ngũ Sắc Thần Quang đẩy mạnh ra!

Thời khắc này, trong biển máu ánh sáng bắn ra bốn phía, ánh sáng rực rỡ như khi Bàn Cổ trong một mảnh hỗn độn chống ra trời đất, mạnh mẽ đẩy biển máu mở ra một không gian! Nhưng pháp lực của Hồng Tuấn không còn nhiều, chỉ cố gắng chống lên được vài thước, liền cảm nhận được biển máu kia phản công, lại muốn đè nát hắn.

Ngay lúc thần quang đang cố gắng chống chọi, Lý Cảnh Lung rút Trí Tuệ Kiếm sau lưng, đem Hồng Tuấn đẩy ngược ra sau, mượn lực xông ra ngoài Ngũ Sắc Thần Quang. Trí tuệ Kiếm trong tay hướng thẳng khu vực đậm màu kia đâm vào!

Trí Tuệ Kiếm bộc phát cường quang, trong biển máu khói đen ầm vang mãnh liệt, khu vực đậm màu kia bị đâm trúng, toàn bộ biển máu sôi trào, lại “Ầm” một tiếng sụp xuống.

Hồng Tuấn bị quẳng xuống mặt đất, ho ra một ngụm máu tanh, giãy dụa xong đã thấy Lý Cảnh Lung hai tay cầm Trí Tuệ Kiếm, bên trên khói đen còn vương vít lại bị cường quang thiêu đốt không sót lại chút nào.

Trong làn khói phát ra tiếng kêu rên đau đớn, như thả ra linh hồn nào đó bị bắt nhốt. Ngay sau đó, biển máu mất đi hình dạng, hướng bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới.

Hồng Tuấn lảo đảo đứng dậy, liên tục hít thở. Lý Cảnh Lung loạng choạng như sắp ngã, đưa tay tóm lấy cánh tay Hồng Tuấn, đỡ hắn đứng dậy.

“Đi!” Lý Cảnh Lung quay đầu nói, “Nhất định ngay tại phía bên này!”

Trên Quan Tinh đài, trời u ám, nhưng mưa đã tạnh.

Dương Ngọc Hoàn nằm giữa Quan Tinh đài, hôn mê bất tỉnh, Thất vĩ yêu hồ cúi đầu, miệng phát ra ánh sáng trắng bao bọc toàn thân Dương Ngọc Hoàn.

Hồng Tuấn cầm Mạch Đao, từng bước từng bước đi lên Quan Tinh đài.

Thất vĩ yêu hồ sau khi bị chặt đứt một đuôi, vết thương chưa khép lại, máu vẫn còn rỉ ra. Nó cùng Dương Ngọc Hoàn dường như có một loại kết nối kỳ lạ nào đó. Khi tới gần, Hồng Tuấn phát hiện ra, bạch quang đúng là từ trong cơ thể Dương Ngọc Hoàn cuồn cuộn bắn về phía miệng hồ yêu, cũng bao phủ toàn thân hồ yêu, tụ lại thành một cột ánh sáng, xông thẳng lên tận trời!

“Hồ yêu, buông nàng ra.” Hồng Tuấn xách ngược Mạch Đao, trầm giọng nói.

Hồ yêu lúc này mới phát hiện ra Hồng Tuấn tới gần, quay đầu gào thét, đánh về phía Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lập tức mở Ngũ Sắc Thần Quang.

Cùng lúc đó, Lý Cảnh Lung cũng trèo lên Quan Tinh đài, ẩn thân sau lan can, cầm Trí Tuệ Kiếm quan sát nhất cử nhất động của hồ yêu.

“Ngươi đã giết hài nhi của ta?” Hồ yêu run rẩy nói.

“Biển máu kia là con ngươi sao?” Hồng Tuấn chậm rãi nói, “Đã bị ta tiêu diệt.”

Hồ yêu toàn thân lông mao dựng đứng, run giọng, “Được thôi, nhi tử của Khổng Tuyên, chắc hẳn ngươi là vì ba con súc sinh kia mà đến. Ngươi là nghiệt chủng của ai, đã không còn quan trọng!”

Hồng Tuấn giận dữ hét lên, thanh âm còn mang theo một cỗ uy nghiêm phảng phất: “Rốt cuộc ngươi là ai?!”

Hồ yêu cười lạnh, rời khỏi Dương quý phi đang nằm trên đất. Đúng lúc đó, Cá chép yêu từ một bên khác của Quan Tinh đài leo lên.

Lý Cảnh Lung vội vàng ra hiệu cho Cá chép yêu không được tiến lên, Cá chép yêu cũng vội gật đầu.

“Bá Hạ, Toan Nghê, Nhai Tí.” Hồ yêu trầm giọng nói, “Tính cả Huyết La, ngươi đã giết không biết bao nhiêu hài nhi của Ô Khởi Vũ ta…” Lúc nói chuyện, giọng hồ yêu có chút bi thương, “Khổng Tuyên giết muội muội ta, bây giờ thủ đoạn của ngươi tàn nhẫn như vậy, cùng là yêu tộc, vì sao lại giết hại lẫn nhau như thế?!”

“Ba con quái vật kia… cũng là con ngươi?” Hồng Tuấn không thể tin nổi.

“Chính xác mà nói, bọn chúng là Đại Đường long tử.” Hồ yêu đổi sang âm thanh nhu hòa hơn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, thấp giọng nói, “Biết tại sao Hà quý phi nương nương không thể sinh con không?”

Hồng Tuấn: “…”

Sống lưng Lý Cảnh Lung cũng ớn lạnh, chỉ nghe Ô Khởi Vũ nói, “Mệnh của nàng ta vốn sinh được ba hài tử, nhưng thân thể vĩnh viễn không thể sinh được con cháu đời sau cho nhân tộc. Không giống cha ngươi… Mẹ ngươi cũng chỉ là nhân tộc, nên mới sinh ra thứ nghiệt chủng như ngươi…”

Con ngươi Lý Cảnh Lung co lại.

Hồng Tuấn không ngừng thở dốc, nói, “Ngươi giết phụ thân ta?”

Ô Khởi Vũ cúi đầu, chăm chú nhìn Hồng Tuấn, trong mắt hắc khí đã tan đi, dường như có một đám lửa đen đang hừng hực cháy, lại nói, “Ta thấy… Ta thấy được… hóa ra… là ngươi….”

Lúc đối mặt với hồ yêu, Hồng Tuấn dường như bị lôi về ký ức của hắn.

“Địch Nhân Kiệt, ta chỉ một hài nhi này…”

Khu ma ti phòng ốc gạch ngói hoang phế, trong chính sảnh, một nam tử đỡ lấy thiếu phụ, dắt theo một đứa trẻ, lảo đảo chạy vào trong phòng.

Tiểu Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, kim quang vạn đạo, nam tử lơ lửng giữa không trung cầm Trí Tuệ Kiếm trong tay, một thân giáp vàng, phụ thân cùng mẫu thân thoi thóp quỳ trước mặt nam tử kia.

Quang ảnh nam tử giơ lên Trí Tuệ Kiếm…

“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung rống một tiếng giận dữ kéo Hồng Tuấn trở về thực tại.

Trí Tuệ Kiếm phát ra vạn đạo hào quang, trước mặt Hồng Tuấn vụt qua, Hồng Tuấn sợ hãi thối lui, té ngã trên đất!

Lý Cảnh Lung xoay người, hai tay cầm Trí Tuệ Kiếm, chắn trước Hồng Tuấn, đối mặt hồ yêu, cả giận nói, “Ô Khởi Vũ, Yêu Vương ở đâu?! Đại nạn của ngươi hôm nay đã đến! Đừng hòng trốn khỏi Trường An!”

“Yêu Vương?” Hồ yêu kia bỗng nhiên cười rộ lên, “Ngươi nói con Hắc Giao phế vật kia? Sớm đã đi khỏi đây rồi, lấy năng lực của hắn chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, bây giờ ta mới là Yêu Vương!”

Tiếng cười thê lương của Hồ yêu vọng khắp hoàng cung, nó nghiêm nghị nói: “Đại Đường các người sớm sẽ tàn vong! Chờ đấy! Lý Cảnh Lung! Các ngươi… Các ngươi… Nhất là ngươi…”

Ánh mắt hồ yêu lướt qua Lý Cảnh Lung, nhìn Hồng Tuấn chằm chằm, gằn từng chữ: “Khổng Tuyên giết Ngọc Tảo Vân của ta, ta vốn định lấy mạng nhi tử của hắn để giải mối hận này. Không ngờ, thế mà trên thân thể ngươi… Ta mong ngươi tiếp tục sống, bởi vì từ nay về sau, sẽ bị Thiên Ma chi hỏa bên trong đày đọa, sống không bằng chết… Vĩnh viễn… Vĩnh viễn không cách nào giải thoát!”

“Là ai giết phụ mẫu ta!” Hồng Tuấn cảm nhận được khi nhìn kỹ hồ yêu kia, lửa giận không cách nào kiềm chế.

Thế nhưng Lý Cảnh Lung giơ tay lên, chắn phía trước, trong tay bạch quang sáng chói, bạch quang chặn lại ánh mắt hồ yêu, nháy mắt Hồng Tuấn tỉnh táo lại.

“Ta… Ta…” Hồng Tuấn run giọng nói.

“Giết con cháu ngươi, chính là do ta.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Không liên quan đến Hồng Tuấn và các đồng liêu khác, cho dù có bị luyện ngục dày vò thiêu đốt, ta sẵn sàng tiếp nhận! Hồ yêu! Ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay xuống địa ngục, trước tiên là ngươi!”

Nói xong Lý Cảnh Lung lắc tay, cầm Trí Tuệ Kiếm không nao núng chút nào xông thẳng đến chỗ hồ yêu!

Thất vĩ hồ điên cuồng gầm lên, móng vuốt định táp xuống Lý Cảnh Lung. Hồng Tuấn lấy lại tinh thần, mở Ngũ Sắc Thần Quang, chặn móng hồ yêu lại, trong lúc đó, Cá chép yêu thừa cơ nhảy vào, kêu lên: “Tìm được rồi!”

Cá chép yêu thừa dịp Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn dẫn hồ yêu ra chỗ khác, ôm cổ Dương Ngọc Hoàn, lấy một ít Ly Hồn Phấn để bên mũi nàng. Dương Ngọc Hoàn vốn chỉ hôn mê, lúc này dưới tác dụng của Ly Hồn Phấn, lập tức hắt xì một cái, từ từ tỉnh lại….

… Nàng mở mắt, trong mắt còn lấp loáng ánh nước, nhìn thấy ân nhân cứu mạng là một cái đầu cá chép miệng đang há ra khép lại.

“Thật đẹp!” Cá chép yêu dù không phải nhân tộc, nhưng cũng biết tán thưởng Dương Ngọc Hoàn da dẻ mịn màng, gương mặt xinh đẹp.

Dương Ngọc Hoàn còn chút mê man trong mắt, nhìn Cá chép yêu một lát.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi không sao chứ?” Cá chép yêu lo lắng hỏi thăm.

Dương Ngọc Hoàn: “A! Cá chép làm sao mà nói chuyện được! Yêu quái! Yêu quái!”

Dương Ngọc Hoàn bị dọa, cuống quít đứng dậy. Cá chép yêu bị tạt cho một chậu nước lạnh, đành nói: “Đúng đúng đúng. Ta là yêu quái!”

“Mang nàng đi!” Lý Cảnh Lung giận dữ hét lên.

“Đi theo ta?” Cá chép yêu hỏi.

Ô Khởi Vũ còn mải giao đấu với Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung, nghe thấy tiếng thét, đột nhiên quay đầu quát ầm lên: “Ngọc nhi!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Tuấn tay trái kết ấn, tay phải vung Mạch Đao, từ dưới chân lên đỉnh đầu, phóng ra một luồng đao quang cong như mảnh trăng! Ô Khởi Vũ không kịp né tránh, lại bị chém đứt một đuôi, máu tươi lập tức phun ra. Nó quay người nhào về phía Hồng Tuấn, gào rú, “Ta giết chết ngươi trước!”

Hồng Tuấn bị Ô Khởi Vũ hất văng, lập tức rơi từ trên Quan Tinh đài xuống. Lý Cảnh Lung ném kiếm sang một bên, bổ nhào đến, túm lấy tay Hồng Tuấn. Hai người treo trên lan can, hồ yêu lại há miệng, lửa điên cuồng phun ra, cột gỗ bên rìa Quan Tinh đài sụp xuống, Hồng Tuấn quát to một tiếng cùng Lý Cảnh Lung ngã xuống.

Trong khoảnh khắc, có một vật mềm mại nâng cả hai lên, giọng của Mạc Nhật Căn: “Chúng ta tới rồi!”

Cừu Vĩnh Tư, A Thái cũng đã đuổi tới, Thương Lang lấy lực nhảy lên, đưa Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn quay lại Quan Tinh đài, đám người Khu ma ti lần nữa tề tựu. Thương Lang hóa lại thành Mạc Nhật Căn, mọi người tiến lên, vây Ô Khởi Vũ toàn thân chằng chịt vết thương ở giữa.

“Hồ yêu! Hắc Giao đang ở đâu!” Cừu Vĩnh Tư vung bút, lạnh lùng nói, “Mau ngoan ngoãn chịu trói, dưới Hàng Long tháp mới là chỗ nó phải quay lại!”

“Hồ yêu!” Mạc Nhật Căn tay cầm tên, gài lên trường cung, tại phía tây bắc Quan Tinh đài, đứng thẳng người, “Bạch Lộc bị các ngươi đưa đi đâu rồi!”

Lý Cảnh Lung: “!!!”

“Hóa ra, đều có chuẩn bị mà đến.” Ô Khởi Vũ cười lạnh, “Cái chết của Khổng Tuyên, Giao Long trốn thoát khỏi Hàng Long Tiên Tôn tháp, thủ mộng Bạch Lộc… Nhưng các ngươi vẫn là giết ta.”

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ!”

Lý Long Cơ cầm Thiên Tử Kiếm, leo lên Quan Tinh đài, dưới đài lố nhố, tầng trong tầng ngoài đều là tướng sĩ Lục quân. Sau lưng một đám vệ binh đang quỳ dưới đất, tướng sĩ rối rít giương cung cài tên, hướng hồ yêu ở giữa.

“Bệ hạ!” Dương Ngọc Hoàn thê lương hét một tiếng, vượt qua Cá chép yêu nhào về phía Lý Long Cơ.

“Ngọc nhi…” Ô Khởi Vũ bỗng nhiên nghẹn ngào nói, “Ngọc nhi… Ngươi biết không? Chỉ cần tỷ tỷ lại chống đỡ một lát, đến khi bình minh lên, ngươi liền…”

Dương Ngọc Hoàn mặt mũi mê man, nhìn Lý Long Cơ lại nhìn Ô Khởi Vũ, run giọng nói: “Đại tỷ?”

Ô Khởi Vũ nước mắt chảy xuống, nhỏ trên mặt đất.

Mấy Khu ma sư chăm chú nhìn hồ yêu, Lý Cảnh Lung cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng lại không xác định được, quát: “Hồ yêu! Ngươi đã làm gì quý phi!”

Lý Long Cơ khoát tay, ra hiệu Dương Ngọc Hoàn không cần hành động, từ từ đi lên trước, khi cách Ô Khởi Vũ mười bước chân, trầm giọng hỏi, “Hồ yêu, ngươi từ đâu đến? Vì sao nhiễu loạn giang sơn Đại Đường ta?”

Ô Khởi Vũ thấp giọng nói, “Quắc Quốc phu nhân, sớm đã chết rồi, Lý Long Cơ!”

“Láo xược!” Đám vệ binh nghe Ô Khởi Vũ dám gọi tục danh của thiên tử, ồn ào mắng chửi.

“Ngươi thử qua mỹ vị trân tu khắp thiên hạ, chưa từng nghĩ tới tính mệnh sẽ chết dưới tay ta?” Ô Khởi Vũ cười lạnh, “Ngươi là nhân tộc, ta là yêu tộc. Làm sao có thể thương xót lẫn nhau? Khi ngươi hạ lệnh thiêu chết tộc nhân ta, đã tàn nhẫn thế nào? Lửa cháy ngút trời, chính là lệ khí thế gian! Muốn hủy diệt Đại Đường giang sơn, còn cần lý do sao?”

Lý Long Cơ trầm giọng, “Yêu ma quỷ quái, không cùng một tộc, quả nhiên tư niệm khác biệt, ngươi vĩnh viễn không thể thành người! Giết nó!”

“Như vậy, hôm nay để ta nhìn xem!” Ô Khởi Vũ quát ầm lên, “Chân mệnh thiên tử, rốt cuộc có bao nhiêu phần thực lực!”

“Bệ hạ cẩn thận!” Lý Cảnh Lung chấn kinh.

Hồ yêu hướng phía Lý Long Cơ bổ nhào đến, mọi người không kịp cứu viện, nháy mắt đều xông lên. Lý Long Cơ lấy Thiên Tử Kiếm quét ngang, kim quang bộc phát, thoáng qua liền tắt, tạo nên một bình phong, hồ yêu lao đến bị hất ngã ra ngoài!

Nhất thời, tiếng hô “Vạn tuế” ầm ầm không dứt, hồ yêu thở dốc, trợn mắt nhìn chằm chằm Lý Long Cơ.

“Khí số của ngươi đã tận!” Lý Long Cơ cũng thở dốc, nói “Bó tay chịu trói! Ta để ngươi được toàn thây!”

Hồng Tuấn lúc này chỉ muốn giữ mạng cho hồ yêu Ô Khởi Vũ này, để chất vấn một phen. Nó chiếm đóng Trường An nhiều năm, ắt hẳn biết ít nhiều nội tình.

“Hạ thủ không thể lưu tình!” Lý Cảnh Lung, “Chỉ cần còn sống, sẽ tra được chân tướng thôi. Tính mạng cũng chỉ có một!”

Mọi người nghe thấy đều gật đầu, Hồng Tuấn đành từ bỏ, chỉ nghe hồ yêu kia thê lương, điên cuồng gào thét, “Vậy thì tới đây!”

Hồ yêu nghiêm túc chiến đấu, thân hình hóa to hơn nữa, lần này Khu ma ti không cần phân phó, toàn bộ nghênh chiến. Hồng Tuấn vung Mạch Đao, Lý Cảnh Lung kiếm trong tay phát ra cường quang, Mạc Nhật Căn bắn Đinh Đầu Thất Tiễn, Cừu Vĩnh Tư vung bút.

Nháy mắt trên đỉnh Quan Tinh đài, cường quang hội tụ, hồ yêu lại bị chặt mất một đuôi. Lý Cảnh Lung cầm kiếm tiến tới, mắt hồ yêu phun lửa đen đầy đất bay đến, lại bị ánh sáng trên kiếm Lý Cảnh Lung áp chế hoàn toàn.

Cừu Vĩnh Tư vung bút, toàn bộ thanh ngang, lan can họa rồng, đồng loạt hóa thành thực thể phóng về phía hồ yêu!

Mạc Nhật Căn sau khi bắn Đinh Đầu Thất Tiễn, hóa thành Thương Lang, nhào tới!

Hồ yêu đau đớn gào rú, trong miệng lửa bắn ra bốn phía, gió lốc mang theo băng sương vọt tới, ngăn cản lửa từ hồ yêu phun ra. Hồng Tuấn ở giữa không trung, lấy Ngũ Sắc Thần Quang cản lại, xoay thân, vung đao chém xuống!

“Còn ba đuôi!” Hồng Tuấn quát.

Hồ yêu bị liên tiếp bị chặt đuôi, xung quanh máu đọng thành vũng, pháp lực cũng cạn kiệt, càng ngày càng yếu. Hồng Tuấn nhìn nó, bỗng nhiên cảm thấy dao động.

Một khắc sau, trên trời vang lên tiếng chim hót vang…

…mây đen tầng tầng bị xé rách, hiện ra mặt trời mới mọc, một con chim bằng to lớn, sải cánh mười tượng, toàn thân lông vũ vàng rực, xòe cánh, kêu to, phi thân xuống!

Ngay sau chim bằng, chim cắt, chim ưng, chim điêu như thủy triều tràn đến, hướng vào trung tâm Quan Tinh đài. Hồ yêu đang muốn chạy trốn, phóng tới chỗ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung lại lấy Trí Tuệ Kiếm, cắm thẳng vào cổ nó!

Hồ yêu lập tức kêu lên, lui về sau. Lý Cảnh Lung đang muốn hô “Bảo hộ bệ hạ” thì Kim Sí Cự Bằng cùng lao xuống Quan Tinh đài, một trảo hai trảo, quắp lấy hồ yêu kia bay về phía chân trời!

Hơn vạn người cùng hò hét, ngay cả Lý Long Cơ cũng biến sắc, khi Kim Sí Đại Bàng đem hồ yêu quắp lên, đám chim ăn thịt điên cuồng vọt tới, thay nhau công kích hồ yêu, tiếng kêu thảm thiết của hồ yêu vang vọng chân trời, cuối cùng nổ tung thành một đạo xương máu.

Bầy chim bay đi, Kim Sí Đại Bàng lại kêu to, trong tầng mây, bầy chim bắt đầu xoay quanh, sôi nổi bay theo Kim Sí Đại Bàng, vượt qua tầng mây, trùng điệp mà rời đi.

Mọi chuyện xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dưới bầu trời hồ yêu da thịt đã bị xé nát, cùng mưa máu. Mọi người máu me đầy mặt, kinh ngạc đứng tại Quan Tinh đài mà nhìn, Hồng Tuấn duỗi một tay, một chiếc lông tơ trắng xóa rơi vào lòng bàn tay hắn.

Lý Cảnh Lung sắp ngã đến nơi, chống Trí Tuệ Kiếm, tựa vào cột, thở một hơi dài.

“Trưởng sử, ngươi nhìn xem.” Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm nói.

Bình minh vừa lên, chiếu rọi Quan Tinh đài, chuông sớm còn chưa đánh, dưới ánh nắng mặt trời, yêu khí bao bọc Trường An bắt đầu tan đi, Ô Khởi Vũ vừa chết, từ tám cổng thành, yêu quái ùn ùn trốn đi.

Đám người Khu ma ti dừng chân trước Quan Tinh đài, nhìn ra xa Trường An, đô thành vạn năm này dường như đổi mới hoàn toàn.

“Trưởng sử, có cảm tưởng gì?” A Thái cười nói.

“Trận chiến này, thật là dài…” Lý Cảnh Lung toàn thân kiệt sức, cái gì cũng không muốn nghĩ. Hắn quay đầu nhìn Hồng Tuấn, sờ sờ đầu Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lại nhìn về hướng Kim Sí Đại Bàng rời đi, trong lòng vô cùng nhớ Thanh Hùng và Trọng Minh, lại không ngờ đúng lúc này Thanh Hùng sẽ xuất hiện.

Mũi hắn cay cay, mắt còn đọng nước mà vẫn hướng Lý Cảnh Lung cười cười.

____________________________________

Hữu bị nhi lai: có chuẩn bị sẵn mà đến

Quan Tinh đài: Đài quan sát sao

lảm nhảm time: còn chương nữa là xong quyển rồi, cố gắng cố gắng. Lúc nào tiểu Lý cũng cố gắng bảo vệ tức phụ nhà mình, cưng quá trời ơi!

Truyện Chữ Hay