"Không được." Tôi lắc lắc đầu, "Đều đã qua nhiều năm như vậy, giải thích cũng không có ý nghĩa gì."
"Bất kể là Phan Văn trước đây hay là Tống Hạ hiện tại, anh ta cũng không có không cần em. Tuyết Phi, không cầu một đáp án em thấy cam tâm sao?" Cố Thần An dừng một chút, "Em ngoan ngoãn trở lại hoàn thành hôn lễ, cùng lắm thì ly hôn rồi anh cưới em. Tất cả vấn đề ở chỗ ba Tô mẹ Tô anh đến gánh, có được không?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, Tống Hạ đã vén chân tướng lên trước thời gian, hẳn là đã có giác ngộ tôi sẽ không trở lại kết hôn. Nhưng ta không làm chuyện có lỗi gì, Tống Hạ dựa vào cái gì đối xử với tôi như thế? Ở giửa lại có một Cố Thần An ngăn trở, nếu như tôi đào hôn, khoảng chừng sẽ bị Tô gia xóa tên.
Tôi chau mày, "Cố Thần An, cám ơn anh nhắc nhở em, em là vô tội. Anh nợ em sau này nhớ kỹ trả em."
Cố Thần An trầm mặc, "Tuyết Phi, con gái không nên làm bộ dáng có thù tất báo."
Tôi "Hừ" một tiếng, kiêu ngạo xoay người, trở lại hôn lễ tham gia trò khôi hài như bình thường.
Những chuyện này đều là chuyện bốn năm trước kia. Nhiều lần mơ thấy chuyện xưa đó không phải là chuyện tốt gì. Tôi giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, quả nhiên Tống Hạ vẫn không trở về. Ánh đèn mờ nhạt đầu giường chiếu lên tôi, cô đơn, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Tống Hạ giữ hộ chiếu của tôi, tôi đang náo túi bụi với anh ta. Tôi phát hiện ở trong két sắt của Tống Hạ cuốn nhật ký tôi gửi đến địa chỉ cũ của Phan gia. Đêm trước kết hôn của tôi và Tống Hạ, đem cuốn nhật ký gửi qua bưu điện cho địa chỉ cũ sáu năm trước, địa chỉ cũ nhà Phan Văn, biết rõ anh không nhận được, cũng muốn cùng thanh xuân của tôi riêng biệt.
Cuốn nhật ký ghi lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Tôi muốn nói cho anh biết, cho tới bây giờ Tô Tuyết Phi đều nghiêm túc, đáng tiếc anh chưa bao giờ chịu nghe tôi nói. Chúng ta mới không đau khổ mà kết thúc.
Tống Hạ chưa từng nói cho tôi biết anh ta lấy được cuốn nhật ký của tôi, bao gồm thư lúc tôi còn tuổi trẻ khí thịnh viết cho Phan Văn. Sau đó, trước hôn lễ Tống Hạ bày cho tôi một đạo, tôi tức giận trốn ra đi tìm Cố Thần An, rồi lúc trở về lòng tràn đầy tức giận và không cam lòng, chuyện cuốn nhật ký tôi liền quăng ra sau đầu.
Không nghĩ đến Tống Hạ lại giấu nó bốn năm. Anh ta đã biết chân tướng mà còn dựa vào cái gì lật qua lật lại nói năm đó tôi cô phụ và lừa gạt anh ta? Tâm tình như miếng băng mỏng của tôi trong bốn năm ai đến thanh toán?
Tống Hạ mặt lạnh nhìn tôi lục tung tìm hộ chiếu, cười một tiếng vung tay đi ra ngoài.
Tôi ngồi ngốc dưới đất bất động, Tống Hạ giữ hộ chiếu và hợp đồng ly hôn tôi ký trước hôn lễ của tôi, tôi tự biết trong phòng này không tìm được chúng nó. Nhưng tôi không cam lòng bị đùa giỡn bốn năm như vậy, Tống Hạ có thể kéo dài bốn năm không li hôn là bởi vì tôi không nỡ, bây giờ nếu tôi có thể nuốt xuống được khẩu khí này tôi cũng không phải là Tô Tuyết Phi.
Hai giờ sáng. Tống Hạ vẫn chưa về nhà, rất bình thường.
Tôi xoay người xuống giường, mở máy vi tính muốn gửi email cho Cố Thần An. Cố Thần An đã biến mất một năm rưỡi, bởi vì chuyện bốn năm trước mẹ Cố đến bây giờ vẫn không chịu tha thứ cho tôi, tôi không liên lạc được với Cố Thần An, Cố gia vẫn không chịu nhận điện thoại của tôi.
Tôi hỏi người qua lại thân thiếtvới Cố Thần An, không có ai tìm đượcanh ấy. Tôi biết nhất định Cố Thần An đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân thể Tống Hạ không tốt, lại kéo dài không chịu ly hôn, tôi vẫn không có thời gian trở lại nhìn một cái.
Biết rõ Cố Thần An không có hồi âm gì, tôi nhịn không được muốn viết thư phun phun nước đắng cho anh ấy. Ngoại trừ cái đầu thiếu gân Tư Tây, tôi đã đáng thương đến mức chỉ có thể nói chút chuyện với Cố Thần An.
Tôi mới mở hòm thư, một email nhắc nhở xuất hiện. Cố Thần An nói, "Tô Tuyết Phi, em là chờ tới lễ tang của anh mới bằng lòng trở về sao?"
Tôi vô cùng lo lắng mở MSN, Cố Thần An không online. Nhưng để lại lời nhắn cho tôi nói sẽ gửi email cho tôi, giải thích một năm rưỡi mất tích.
Sau khi Tống Hạ và tôi ầm ĩ một trận lớn tôi đều coi như không tức giận. Tôi không sao cả, anh lướt qua tôi quá xa mới thấy không nỡ.
Email của Cố Thần An tốp năm tốp ba, tôi từ từ khâu ra trong một năm rưỡi anh ấy biến mất đã xảy ra chuyện gì. Cố Thần An xảy ra tai nạn xe cộ, đụng vào đầu đần độn đã hơn một năm, một năm kia cái gì cũng đều không nhớ rõ, ba mẹ Cố gia phong tỏa nghiêm mật tin tức của Cố Thần An, vì thế tất cả bạn bè của anh ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tôi rất không khách khí đáp lại, "Sớm biết anh xảy ra chuyện lớn như vậy, dù cho Tống Hạ chỉ còn có một hơi em cũng phải đi về xem náo nhiệt. Cố Thần An kiêu ngạo biến thành bộ dạng tiểu bạch thỏ nhất định vô cùng thú vị."
Tôi nhắc đến Tống Hạ Cố Thần An sẽ không có động tĩnh gì.
Bốn năm cũng không thể tiêu tan hết tức giận của tôi, nghĩ là Cố Thần An cũng biết tôi sẽ mang thù bao nhiêu.
Không mấy ngày nữa, Cố Thần An lạigửi thư, trong thư nói anh cùng với Triệu Thiên Tình kết hôn. Thanh tỉnh cũng là chuyện rất thống khổ, trong lúc vô tình anh ấy lại cưới người trong lòng của Phương Lỗi, bây giờ Phương Lỗi trở về, anh ấy không biết đối mặt thế nào. Bây giờ vợ yêu cũng không biết anh ấy đã dần dần thanh tỉnh, Phương Lỗi cười như không cười nhìn qua anh ấy mấy lần, cũng không biết có phải là đã phát hiện chân tướng hay không.
Tôi cười to mấy lần, hồi âm nói ít ngày nữa tôi trở về. Vợ của Cố Thần An Triệu Thiên Tình tôi cũng biết, mấy năm trước Phương Lỗi thích muốn chết, mỗi ngày mang bên miệng. Về sau nghe nói cô ấy thích Cố Thần An, Phương Lỗi liền không đề cập qua nữa.
Không nghĩ tới bây giờ thực sự gả cho Cố Thần An, gả cho một phế tích tai nạn Cố Thần An, nhưng thật ra tôi rất muốn gặp cô ấy một lần.
Lúc sau Cố Thần An lại không có động tĩnh.
Đó là, hôn nhân không không bình thường như bậy giờ của tôi và Tống Hạ, không thể nói đến công của Cố Thần An. Tô Tuyết Phi thì khác sẽ không như vậy, sẽ mang thù.
Tôi ngầm bảoTư Tây lấy giúp hộ chiếu, nghĩ đủ loại biện pháp tìm giấy chứng nhận ly hôn Tống Hạ đã giấu đi. Sau đó nói cho Cố Thần An, cô nãi nãi muốn ly hôn, anh nợ em em cũng đem trở về!
Cố Thần An hồi âm chỉ có một đống im lặng.
Hồi lâu sau, lại gửi một thư, thỉnh cầu tôi hạ thủ nhẹ một chút, không nên phá hoại nhân duyên anh ấy khó khăn lắm có được.
Tôi cười lạnh mấy tiếng, năm đó lúc anh phá hoại nhân duyên của em cũng không nói như vậy.
Những cặp đôi không chịu được thử thách sẽ không tồn tại mãi mãi, phải không?