Bên trong căn nhà nhỏ nằm cách xa trung tâm thành phố chừng năm cây số, một người đàn ông trung tuổi thân thể yếu ớt ngồi dựa trên chiếc giường gỗ đã cũ, đôi mắt vô hồn xuyên qua ô cửa sổ hướng ra ngoài.
Diện tích căn nhà này rất nhỏ chỉ có một phòng duy nhất,đồ dùng cũng sơ sài nhưng tương đối sạch cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ, dưới ngăn tủ đựng một số đồ ăn sẵn, bên cạnh có thêm một cái chén, một đôi đó không xa là chiếc bếp ga nhỏ đặt trên bàn gỗ,dường như chủ nhân nơi đây ít khi đụng tới nên trên bề mặt bàn và bếp đóng nhiều bụi bặm.
Người đàn ông chăm chú nhìn tia sáng yếu ớt ngoài ô cửa, hắn cảm nhận được lúc này đang là buổi chiều,muốn dịch người nhích lại hướng cửa sổ để nhìn thấy ánh hoàng hôn, nhưng khi vừa di chuyển cả thân thể hắn đau như muốn vỡ ra từng mảnh,trong căn phòng không một tiếng động bỗng vang lên tiếng rên bi thảm của người đàn ông.
Cơn đau ập đến,mồ hôi đổ ra từng hồi, khuôn mặt tái nhợt, hắn khó nhọc ngồi lại vị trí cũ đưa mắt nhìn quanh căn phòng ,đột nhiên hắn cảm thấy sợ, sự sợ hãi tỏa ra từ trong xương cốt, đến cả trong giấc ngủ cũng ám ảnh hắn đến không yên,trong đầu hắn hiện lên những màn tra tấn và tiếng kêu la thảm thiết, hiện lên cặp mắt hung ác và tiếng cười man rợ của kẻ ngẩng đầu, đôi mắt từ sợ hãi chuyển sang một màu tối tăm, bên trong con ngươi ẩn chứa muôn vàn thù hận.
Tiếng "Ken két" vang lên,cánh cửa phòng được làm bằng sắt bị đẩy ra, một cô gái bước vào liếc sơ qua người đàn ông sau đó đi lại tủ để đồ quét mắt nhìn qua một lượt.
"Không cần ăn uống, không muốn sống nữa à?".
Người đàn ông dường như đã quen với thái độ này, hắn cố gắng ngồi thẳng dậy khẽ hỏi:"Tôi sẽ ở đây bao lâu?".
"Sao? Ông muốn đi? Không sợ à?".
Dưới ánh mắt chế giễu của cô gái,hắn vươn tay khó nhọc với ly nước trên mặt tủ đưa lên miệng uống một ngụm,bàn tay cầm cốc nước cũng run run vì sức khỏe chưa phục hồi.
"Tôi chỉ muốn biết sắp tới tôi sẽ làm những gì?".
Cô gái hất cằm về phía hắn, ánh mắt khinh thường:"Nhìn lại ông đi,tay còn không bê nổi cốc nước, tốt nhất ông nên lo cho cái thân ông trước đi, đến khi hồi phục rồi không đợi ông nhắc tôi ắt sẽ có việc cho ông ".
Hắn cụp mắt :"Chỉ cần giúp cô làm xong việc quan trọng, còn với cái thân nửa tàn nửa phế này thì chết sớm ngày nào nhẹ nhõm ngày ấy ".
Cô gái nghe vậy cười khẩy,sau đó khom người hướng đôi mắt lạnh lẽo âm u nhìn chằm chằm người đàn ông, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ:"Ông nghe rõ cho tôi,cái mạng của ông là do tôi nhặt về,khi tôi chưa cho phép thì ông không được chết, giữ mạng lại mà trả nợ cho tôi".
Dứt lời cô đứng thẳng người nhìn hắn một cái thật sắc sau đó quay người rời đi.
" rầm".
Cánh cửa đóng lại, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh, người đàn ông vẫn ngồi lặng im nhìn theo hướng cửa, hàng mi yếu ớt khẽ run,trong ánh mắt dâng lên sự hối lỗi và nỗi ân hận tột cùng.
...
Ngoài đường lộ lúc này, chiếc xe tầm thường đang hộ tống một vị tổng tài bất thường ngồi trong xe hướng về khu ngoại xe chỉ có sự im lặng, không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực,mọi trầm lặng,suy tư đều dồn hết vào người đàn ông ngồi phía sau.
Cao Lãng vừa lái xe thi thoảng lại đánh mắt liếc qua gương chiếu hậu,anh ta chưa từng có người yêu,đương nhiên không cảm nhận được tâm tình lúc này của boss.
Sự yên tĩnh trong xe cứ diễn ra như thế,Cao Lãng tự nhủ với bản thân chuyên tâm lo sự nghiệp đi..!
Yêu đương gì tầm này!
Thật là sầu não..
"Cao Lãng".
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói trầm khàn làm Cao Lãng giật thót suýt nữa tay cũng trượt khỏi vô lăng.
"Vâng boss".
Điếu thuốc kẹp trong tay đã cháy hơn một nửa,Nghiêm Cảnh Hàn mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
"Cậu cũng cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp?".
Cao Lãng nghe hiểu ông chủ đang nói đến chuyện gì,anh ta vừa lái xe vừa phân tích.
"Theo tôi nghĩ một đứa bé 6,7 tuổi lúc đó làm sao có khả năng đi từ tịnh xá Minh Sơn xa xôi đến Lăng Châu với hơn 400 cây số,trong khi lại không có tiền càng không thể bắt xe, nếu đi bộ được đến đây cũng phải mất mấy ngày mấy đêm,không kiệt sức vì đói thì cũng chết vì lạnh, chưa nói tới ông Lạc nhận nuôi cô Lạc ở thời điểm nào,chúng ta chỉ mới nghe khoảng cách là 12 năm...!nên theo tôi suy đoán đó chỉ là trùng hợp, một điều nữa là tuổi của cô Lạc và Chu tiểu thư không trùng khớp".
Nghiêm Cảnh Hàn cụp mắt,trong ánh mắt ảm đạm như một tầng mây mù bao phủ,suy đoán của Cao Lãng không phải không có lý, Hiểu Khê năm đó là một tiểu thư con nhà khá giả, sống trong sự bảo bọc của cha mẹ, chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, nếu cô có trốn đi thì cũng sẽ đến một vùng lân cận gần đó,còn nếu như cô cứ thế đi xa hơn, trên đường đi chưa nói đến đói khát,khả năng phải đối mặt với nguy hiểm xung quanh là rất cao...!một cô nhóc mới mấy tuổi làm sao có thể chống trả?
Nghĩ đến đây lòng anh chợt hoảng hốt, nếu như điều anh nghĩ tới là thật liệu Hiểu Khê..có còn sống hay không?
Cao Lãng vừa nói tuổi của Nam Mẫn và Hiểu Khê không trùng khớp, thực ra năm đó anh cũng không biết Hiểu Khê mấy tuổi, chỉ dựa vào bề ngoài rồi đoán đó anh chỉ mới gặp một lần, cũng vì đôi mắt trong veo xinh đẹp ấy mà anh mang chấp niệm mười mấy năm, nhớ đến ánh mắt của Nam Mẫn,anh lại cảm nhận được thực sự quá giống nhau, có lẽ vì nguyên nhân đó cùng với lý do 12 năm ông chủ quán nói lúc nãy, đã khiến anh ảo tưởng rằng hai người là một.
Không gian đang chìm vào suy tư,Cao Lãng đột nhiên nhớ ra một vấn đề: "Boss, còn một chi tiết quan trọng chúng ta quên nhắc đến đó chính là sợi dây chuyền,theo lời sư cô Tịnh Huệ thì trên cổ Chu tiểu thư có một sợi dây chuyền,trong khi cô Lạc hình như không có..".
Nghiêm Cảnh Hàn thu lại tầm mắt,hai tay day day huyệt thái dương, thần sắc hơi uể oải.
"Dây chuyền nếu không thích đeo thì tháo ra cất đi là chuyện quá đỗi bình thường, cũng có khi đã đem bán đi rồi, vật sở hữu trên người chưa hẳn đã là yếu tố quyết định tất rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra, còn việc điều trị cho Lạc Bân cậu cứ tiến hành như tôi nói, sắp xếp đưa ông ấy nhập viện sớm nhất có thể ".
Hôm nay có quá nhiều thông tin khiến anh anh không tin trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp đến như thế, có lẽ chuyện này người giải được câu đố chỉ có thể là Nam Mẫn.
"Vâng boss".
Cao Lãng cảm thấy câu nói vừa rồi của ông chủ như không muốn tin vào sự thật trước mắt,anh ta không muốn thấy ông chủ nhà mình hy vọng quá lại hóa đau lòng,dù gì bây giờ ông chủ cũng có cô Lạc rồi, chuyện quá khứ chi bằng cứ cho nó qua đi, như vậy không tốt sao?
Xe đang chạy đến đoạn đường một chiều chuẩn bị rẽ về hướng ngoại thành, đột nhiên một chiếc xe tải bất chợt lao tới, chân ga đạp hết cỡ,vận tốc như cơn gió muốn lao tới nuốt chửng chiếc xe hơi.
Con ngươi Cao Lãng hoảng hốt,nhanh tay đánh vô lăng bẻ lái về phía bồn hoa bên lề đường.
"Kít...!rầm".
Tiếng lết của bánh xe cà trên bề mặt đường nhựa kéo dài một đoạn tạo nên âm thanh cực kỳ chói tai.
Chiếc xe tải lao vụt qua dường như nhận thấy vẫn chưa đạt được ý đồ ,tên tài xế lại đạp mạnh chân ga cho xe lùi lại, như con quái thú muốn nghiền nát bằng được chiếc xe hơi kia.
Nghiêm Cảnh Hàn nhạy bén phát hiện,anh hét lên với Cao Lãng :"Cao Lãng, lái xe qua phía bên kia đường".
Cao Lãng rất nhanh nhạy,dùng hết kỹ năng đã được đào tạo giẫm chân ga hết cỡ, chiếc xe hơi lướt qua bồn hoa lao thẳng sang bên kia tránh va chạm phải làn xe đang lưu thông,anh ta đánh tay lái điều khiển xe tấp sang một bên, rất nhanh xe đã được dừng lại.
Do chiếc xe bẻ lái gấp, tình huống diễn ra quá bất ngờ, cả người Nghiêm Cảnh Hàn dồn về phía trước, cũng may bàn tay anh phản xạ nhanh đưa ra chống đỡ không để đầu bị thương.
Nhìn sang chiếc xe tải bên kia đường sau hai lần đâm hụt, lại lùi với tốc độ quá nhanh đuôi xe cũng va vào dải phân cách làm biến dạng một bên,bấy nhiêu thôi không hề hấn gì đối với tên tài xế,dường như sợ bị phát hiện chưa đến một giây,chiếc xe tải phóng nhanh về phía trước rồi mất hút trong chớp mắt.
Bên này xe của Nghiêm Cảnh Hàn tuy không gây ra tai nạn nhưng cũng gây ra một phen hú vía cho người đi đường,khi không trên đường bỗng dưng có một chiếc xe lao ra đã làm cho người ta sợ mất vía rồi.
Cao Lãng vội vàng xoay người ra phía sau, vẻ mặt lo lắng.
"Boss,anh không sao chứ?".Cao Lãng nhìn một lượt lại thấy trên tay Nghiêm Cảnh Hàn bị chảy máu:"Tay anh bị thương rồi, để tôi gọi xe đưa anh tới bệnh viện".
Chiếc xe này kính đã bị bể, kiểu gì cũng không thể đi chỉ có thể gọi người tới đón thôi.
"Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, về nhà xử lý một chút là được,lo cho cậu đi, trên trán bị thương rồi".
Cao Lãng cũng cảm nhận được trán mình ươn ướt, đưa tay quệt qua, nhìn lướt qua trên ngón tay là một màu đỏ chói mắt.
Chết tiệt.
Là máu.
Nhớ lại ban nãy trong lúc thắng gấp không để ý trán anh ta có va chạm nhẹ, bây giờ nhìn lại mới biết mình bị thương,Cao Lãng chửi thề một tiếng "Mẹ kiếp".
Trải qua một phen kinh hồn bạt vía vừa rồi,Cao Lãng cảm tạ trời đất hai người vẫn còn sống là may mắn lắm rồi, bị đau một chút thì có nhằm nhò gì.
"Boss, chiếc xe đó chắc chắn đã bám theo chúng ta rất lâu rồi,xem ra hắn đã theo dõi chúng ta từ trước,chờ đến đoạn đường vắng vẻ mới ra tay".
Cao Lãng rút khăn tay trong túi quần lau máu trên trán.
Nghiêm Cảnh Hàn híp mắt, đôi mắt sắc lạnh hiện lên tia nham hiểm:"Bọn chúng không những theo dõi mà còn muốn đuổi cùng giết tận ".
Hôm nay anh đã đổi sang chiếc xe bình thường để di chuyển, lại bị bọn chúng cho người bám sát hãm hại, điều này chứng tỏ nhất cử nhất động của anh đều bị bọn chúng nắm rõ.
Nếu hôm nay chiếc xe tải thành công đâm nát xe anh, đến khi cảnh sát vào cuộc điều tra ,cùng lắm nguyên nhân cũng chỉ có một...Tai nạn giao thông.
Xem ra bọn chúng cũng hao tốn không ít tâm tư để tính toán.
"Bọn chúng đã bắt đầu hành động ,sự kinh khủng mà lần trước tôi nói với cậu đang từ từ xuất hiện".
Chiêu truy sát này không phải lần đầu anh "lĩnh hội", mười mấy năm trước hắn đã âm mưu giết chết anh, bây giờ tình huống này lặp lại là quá đỗi bình thường.
Cao Lãng khiếp sợ một phen:"Chúng ta cứ để yên cho lão già đó hoành hành như thế sao?".
"Đối với Nghiêm Đổng Phong tôi tự có tính toán".
Sau khi làm việc với cảnh sát giao thông, Nghiêm Cảnh Hàn yêu cầu phía cảnh sát rà soát lại camera trên đoạn đường lúc nãy.
Bên phía cảnh sát cũng nhận ra anh, người điều hành Nghiêm thị, đứng đầu Lăng Châu nên cũng không dám gây khó dễ, còn cam kết sẽ nhanh chóng điều tra truy ra hung thủ.