Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch chẳng nói tiếng nào mà xoay người rời đi, tưởng anh tham dự xong phần đầu đã đi rồi. Vậy thì cô cũng phải bất đắc dĩ kéo chiếc váy dài đang mặc đi dự liên hoan truyền hình thôi.
Bên ngoài địa điểm liên hoan truyền hình Panda sớm đã rất đông người, chật kín một mảng sân.
Lâm Triệt kéo theo chiếc váy dài, cùng Du Mẫn Mẫn đi vào bên trong.
Du Mẫn Mẫn nói với cô:
- Lần này em đang có một cơ hội hết sức tuyệt vời, ngay cả nếu cuối cùng không đạt được giải, chúng ta cũng xem như đã đến đây tham quan một vòng.
- Em cảm thấy cơ hội đoạt giải là rất thấp. Năm nay có rất nhiều bộ phim nổi tiếng, các nhân vật kia so với em xuất sắc hơn nhiều. Đặc biệt phổ biến là các nhân vật phản diện, các nữ diễn viên đóng vai ác đều diễn xuất rất tốt.
- Cũng không nhất định là như vậy. Bản thân chị cảm thấy em đóng vai này rất tốt.
Du Mẫn Mẫn cười, vỗ vỗ tay Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhìn ra bên ngoài, giám đốc sản xuất cùng nữ chính vừa mới bước lên thảm đỏ. MC giới thiệu ở thảm đỏ nói:
- Diễn viên Vương Tình Sở của của bộ phim truyện hình “Nữ Nhân Thiên Hạ” trong hình tượng nổi bật của một người phụ nữ xấu xa, đánh thẳng vào tim của mọi người. Cô ấy năm nay mới hia mươi tuổi, và cũng là người trẻ tuổi nhất được đề cử cho giải thưởng danh giá này.
Lâm Triệt nhìn thấy mọi người đón Vương Tình Sở vào bên trong, đèn flash lập tức từng mảng, từng mảng hướng lên trời. Cô không khỏi nhún vai, nhìn Du Mẫn Mẫn đang đứng bên cạnh.
Đây chính là đối thủ cạnh tranh mà Lâm Triết nói.
Mới chỉ có hai mươi tuổi nhưng cô ấy thực sự rất toả sáng.
Du Mẫn Mẫn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán không hề có ý châm biếm ở bên cạnh:
- Có vẻ như cô ấy rất có thể sẽ dành được giải thưởng lần này. Cảm giác nắm chắc được phần thắng thật đáng tự hào.
- Đúng vậy. Hơn nữa gần đây cô ấy cũng đang qua lại với Lưu Khải, và cô ấy cũng luôn dẫn đầu trong danh sách đề cử. Tôi cũng nghĩ cô ấy sẽ thắng lớn lần này.
Mọi người đều nhìn Lâm Triệt với ánh mắt khinh thường cùng thái độ khó chịu.
Lâm Triệt quay đầu lại, Du Mẫn Mẫn thấp giọng nói:
- Đừng lo lắng về những gì họ nghĩ. Trong cái vòng giải trí này, một khi họ không có việc gì để làm thì đều dùng để suy tính nói bậy.
- Không sao cả. Chị Du, em biết mà.
Đúng vào lúc này, bỗng có ai đó từ đằng sau đẩy nhẹ cô một cái.
- Ai vậy?
Quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Tĩnh Dư đã lâu không gặp. Không biết anh ấy đã trở lại vào lúc nào.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Anh nói.
Lâm Triệt nói:
- Cố Tĩnh Dư, sao anh lại đến đây?
- Thấy cô cứ ngây ngốc đứng đực ra đấy nên tôi qua xem.
- Tôi chỉ hơi chóng mặt một chút thôi.
Lâm Triệt sờ sờ chính đầu mình.
Cố Tĩnh Dư nói:
- Chúng ta đi thôi, đồ ngốc. Đừng chờ nữa, đi vào với tôi này.
- A? Không phải anh phải tới chào hỏi mọi người sao? Hôm nay tôi ăn mặc trang điểm như thế này không phù hợp để đi thảm đỏ cùng anh.
- Bây giờ không phải rất tốt sao?
- Nhưng mà…
Lâm Triệt bị anh túm, bất đắc dĩ phải cùng anh đi về phía trước.
- Nhưng nhị cái gì. Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau.
Đâu thể như vậy được?
Mặc dù cô biết rằng Cố Tĩnh Dư không coi quy tắc ra gì. Quy tắc trong mắt anh chỉ là cái rắm. Nhưng cô là Lâm Triệt, cô chỉ mới vào nghề, quy tắc trong nghề rất quan trọng với cô.
Vốn dĩ Cố Tĩnh Dư được sắp xếp đi thảm đỏ một mình. Thế nhưng anh lại kéo Lâm Triệt đi theo. Tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ghen tị. Sau đó rất ngạc nhiên khi thấy khoảnh khắc Cố Tĩnh Dư mạnh mẽ kéo tay của Lâm Triệt, đem tay cô kẹp vào khuỷu tay của mình. Cứ như vậy kéo cô lên thảm đỏ.
Người MC phụ trách khu vực thảm đỏ rõ ràng là bị sốc, lại có phần sợ hãi, nhưng cũng biết rằng Cố Tĩnh Dư chẳng phải một người thích làm theo quy tắc nên anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần thực hiện phần việc của mình.
Mọi người ghen tị nhìn hai người bước lên thảm đỏ, đèn flash đột nhiên loé lên. Nói Cố Tĩnh Dư vậy mà lại bỏ qua nữ chính, rồi đưa nữ phụ cùng mình bước lên thảm đỏ.
Đây chẳng phải là CP mà mọi người để ý thời gian qua.
Du Mẫn Mẫn đứng ở bên ngoài, không lên tiếng chỉ lắc đầu nhìn theo.
Cuối cùng cô cũng đi qua thảm đỏ rồi về vị trí của mình ngồi.
Ở phía trước, Vương Tình Sở bỗng nhiên quay lại và mỉm cười với Lâm Triệt:
- Lần này chúng ta đều cùng được đề cử đấy.
Cô ta nói.
Lâm Triệt cũng mỉm cười và nói:
- Đúng vậy.
- Tôi cảm thấy hình như các người đang tính toán đoạt lấy giải thưởng nha, dù sao có Cố Tĩnh Dư và Mộc Phỉ Nhiên chống lưng mà. Ngay cả vai phụ như Lâm Lỵ cũng vậy thôi. Việc này cũng không nên đâu, đều là người mới cả, cũng không phải lâu năm trong nghề, mọi chuyện thuận lợi cũng là do vận khí tốt thôi, không biết như thế nào lại thành hắc mã.
Tuy rằng nghe có vẻ như cô ta rất khiêm tốn nhưng mà cô nghe như thế nào cũng cảm thấy rất kiêu ngạo.
Ý muốn nói rằng Lâm Triệt cô dựa vào một minh tinh khác mà đi lên còn cô ta là “tự thân vận động” không dựa vào ai khác.
Lâm Triệt mỉm cười nói:
- Phải không vậy, thật là không biết vì cái gì mấy người lại chọn kịch bản này, một minh tinh lớn không xem trọng, xem ra hẳn là do kịch bản này thực sự tốt đi.
Ý Lâm Triệt là loại kịch bản này chỉ là rác phẩm, không có bất kì một kĩ thuật nào, minh tinh nổi tiếng đương nhiên chướng mắt.
Nét mặt Vương Tình Sở khẽ biến đổi, trừng mắt liếc Lâm Triệt một cái, trong lòng nói thầm, cô ta kiêu ngạo chẳng phải là vì có Cố Tĩnh Dư chống lưng sao?
Lúc này, không ít người đi về phía bên này, thấy Lâm Triệt ngồi đó đều không ngại chào hỏi một tiếng.
Có người đã biết qua, hoặc chưa từng quen biết, hay là trước kia có gặp qua, cũng có thể là chưa từng thấy qua.
Mặc dù Lâm Triệt đã từng đi đóng phim nhưng chưa từng tham dự các chương trình thực tế trên TV hay các sự kiện như thế này. Ở các chỗ như thế này, những người được có thể giới thiệu tên đều là người có tác phẩm mới nổi trong năm nay, cho nên Lâm Triệt không nghĩ tới có nhiều người nhớ mình như vậy, còn một số khác mình cũng biết.
Sau một thời gian dài bị bao vây, khi chương trình sắp bắt đầu mọi người mới quay trở lại vị trí của mình.
Lâm Triệt nhẹ nhõm, thở dài một hơi, Du Mẫn Mẫn ở bên kia thì thầm:
- Vừa mới trao đổi được rất nhiều số WeChat với người ta.
Du Mẫn Mẫn nói.
- Đó là điều tất nhiên, độ nổi tiếng của em đang đi lên, vì thế rất nhiều người mong được làm quen với em.
- Vì sao lại muốn làm quen với em?
Lâm Triệt kì quái hỏi.
- Đây là vòng luẩn quẩn rất quan trọng trong ngành này, sao mà biết được sẽ dựa dẫm được ai. Bây giờ em cũng được xem như một ngôi sao, hơn nữa sự nghiệp tương lai sẽ rất phát triển, đương nhiên bọn họ sẽ tìm cách làm quen cô từ sớm.
- Được rồi.
Lâm Triệt không nghĩ rằng cô sẽ có giá trị lớn trong lòng người khác.
- Em nghĩ em vẫn chỉ là một người mới.
- Em quả thật chỉ là một người mới trong năm nay nhưng sau này em sẽ ngày càng phát triển trong tương lai.
Du Mẫn Mẫn mỉm cười nói với cô.
- Ai mà biết được. Bây giờ mỗi năm người mới vào nghề rất nhiều, em còn không biết liệu mình có thể chụp ảnh trên bãi biển được hay không.
Vì kinh nghiệm trong quá khứ, trong lòng Lâm Triệt quả thực không dễ lạc quan.
Phía trước, Vương Sở Tình liếc một cái, sau đó lại hừ một tiếng, dám so sánh với cô ta sao? Những người dám so với cô ta thực sự rất hiếm. Cô ta không tin Lâm Triệt có thể vượt mặt cô ta. Cô ta sẽ chống mắt lên xem Lâm Triệt chỉ có thể dựa vào Cố Tĩnh Trạch cả đời hay không.
Lễ trao giải bắt đầu rất nhanh.
Vương Tình Sở lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Ở trong phòng đơn, tiếng thở dốc không ngừng truyền đến.
- Trần tổng, ngài nói xem, giải diễn viên mới xuất sắc này nhất định phải thuộc về em.
- Ừ, ừ là của em.
- Vừa nãy anh không biết đâu, Lâm Triệt đó thực sự rất kiêu ngạo. Cô ta chỉ dựa vào việc được Cố Tĩnh Dư cưng chiều mà muốn lên trang nhất ngày mai. Như vậy giải thưởng cho người mới tuyệt đối không thể thuộc về cô ta.
- Được được, không cho cô ta. Bảo bối, nào chúng ta tiếp tục…
Vương Tình Sở chỉnh lại trang phục quay trở lại chỗ ngồi. Cô ta nhìn Lâm Triệt đắc ý cười. Nghe thấy Du Mẫn Mẫn nói cho cô nghe về bài phát biểu nếu như nhận được giải thì nụ cười trên môi cô ta càng đậm, nói:
- Cô vẫn là đừng nên lãng phí thời gian, Lâm Triệt. Tuy rằng tôi biết kĩ thuật diễn của cô cũng không tồi, cũng thực sự nỗ lực nhưng giải thưởng lần này nhất định là thuộc về tôi rồi.
Cô ta lại quay đầu:
- Cô có được Cố Tĩnh Dư chống lưng cũng vô dụng. Tôi có thể nói cho cô biết rằng, cô căn bản không biết rằng trong hậu trường tôi đã làm gì.