“Không cần phải như vậy, anh xin lỗi làm gì, chuyện này cũng không phải trách nhiệm của anh.” Lâm Triệt vội vàng xua tay.
“Không, em là vợ của tôi.” Lời nói của Cố Tĩnh Trạch quả quyết dứt khoát.
Lâm Triệt giật mình, xoay người nhìn vào đôi mắt đen láy, nhất thời khiến lòng cô rối bời… Anh vừa nói… cô là vợ của anh…
Cô lập tức quay mặt đi, quyết không nhìn vào gương mặt tà mị đó nữa, không thì cô nhất định sẽ bị mê hoặc.
Không lâu sau thì xe đã về biệt thự, hai người một trước một sau bước vào, Cố Tĩnh Trạch liền dặn dò người hầu: “Lấy thuốc cho thiếu phu nhân.”
Lâm Triệt ngạc nhiên quay lại nhìn.
Cố Tĩnh Trạch nói tiếp: “Em vẫn còn bị cảm, mau uống thuốc đi.”
Lâm Triệt bước vào phòng ngủ, ngoan ngoãn ngồi trên giường, Cố Tĩnh Trạch nhận thuốc rồi ra hiệu cho người hầu rời khỏi, anh bước lại gần Lâm Triệt và nói: “Há miệng ra.”
Lâm Triệt: “Tôi không cần uống thuốc đâu, thật đó, tôi khoẻ rồi!”
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: “Há miệng ra, nghe lời đi.”
Thanh âm của anh trầm thấp giống như tiếng đàn violon êm ái khiến đáy lòng Lâm Triệt run lên, cô cảm thấy một người đàn ông hoàn mỹ như vậy thật không dễ dàng tìm được, vẻ ngoài gợi cảm, lại giàu có quyền quý, hơn nữa lại là người có trách nhiệm… và đối xử rất tốt với cô!
Tuy rằng anh chỉ vì ý thức trách nhiệm quá cao nên mới cho cô danh phận vợ chồng và làm giúp cô rất nhiều việc, nhưng như vậy cũng đủ để cô cảm động.
Nghĩ đến sau ngày khi ly hôn rồi, có thể cô sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông như vậy nữa… trong lòng Lâm Triệt lại cảm thấy hơi ngột ngạt ủ dột.
Cố Tĩnh Trạch: “Em ngây ngốc cái gì đó, tôi bảo em há miệng ra, đừng giả ngu nữa.”
Lâm Triệt đỏ mặt, liền quay đi chỗ khác: “Không uống.”
Cố Tĩnh Trạch: “Thật sự không uống?”
Lâm Triệt: “Tôi thật không sao mà, uống thuốc tây nhiều không tốt cho thân thể đâu. Khi còn nhỏ thì dù sốt cao tới bốn mươi độ thì tôi cũng không uống thuốc, từ từ là hết bệnh thôi!”
“Bốn mươi độ…” Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn Lâm Triệt, anh cảm thấy cô nàng ngốc ngày có thể sống đến tận bây giờ đúng là kỳ tích: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao em lại có chỉ số thông minh ‘cao’ đến vậy rồi, hoá ra lúc nhỏ bị sốt như cây đuốc sống thành ra vậy.”
“Anh cút đi!” Lâm Triệt ngẩng đầu lên kháng cự: “Nhờ vậy mà cơ thể tôi rất khoẻ mạnh đó, cả lần trước mất máu rất nhiều nhưng vẫn không sao hết!”
“Em như vậy là không khoa học, có ai sốt cao mà lại không uống thuốc?” Cố Tĩnh Trạch kiên trì nói.
Lâm Triệt vẫn ương bướng: “Anh cho rằng ai cũng anh sao, ngậm muỗng vàng mà lớn lên, lúc nào ở sau lưng cũng có một đoàn tuỳ tùng bác sĩ y tá hết lòng phục vụ? Lúc còn nhỏ chỉ có mình tôi và bảo mẫu nương tựa vào nhau, bảo mẫu ngày nào cũng bận bịu không thể chăm sóc tôi, nhưng rất may là tôi khoẻ mạnh, rất ít khi mắc bệnh. Duy nhất chỉ có một lần tôi bị sốt cao mê man đến bốn mươi độ, nửa đêm thức dậy thì không tìm thấy bảo mẫu, khi đó tôi tự đi tìm thuốc mà lại không biết phân biệt nên đã uống một đống thuốc hoàng liên, lúc bảo mẫu về thì hoảng sợ dẫn tôi đến bệnh viện, rốt cuộc tôi lại không sao cả, sốt từ từ cũng hạ, bác sĩ còn nói nếu là đứa trẻ bình thường thì chắc xong đời rồi, cũng may là sức khoẻ tôi rất tốt!”
Cố Tĩnh Trạch nghe xong thì sắc mặt lại càng thêm âm trầm, nhìn Lâm Triệt bộ dáng bất cần không quan tâm, làn môi mỏng của anh bất giác hậm hực, chậm rãi tiến lại gần Lâm Triệt.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt u ám, nhất thời hốt hoảng lùi lại.
Giọng nói Cố Tĩnh Trạch lạnh băng: “Uống thuốc mau lên, đừng ép tôi phải mạnh tay với em!”
Anh cứ như vậy bước tới gần Lâm Triệt, khoé miệng hơi nhếch lên, yết hầu giật giật, khiến cô cảm thấy gương mặt mình khô nóng, càng muốn quay đầu đi bỏ chạy: “Tôi thật sự không sao mà, không cần uống thuốc đâu…”
Lúc này Cố Tĩnh Trạch đã bỏ viên thuốc vào miệng anh, cánh tay dài vòng qua eo Lâm Triệt, tay còn lại nâng cằm của lên, trực tiếp áp môi xuống, đầu lưỡi lành lạnh lùa viên thuốc vào miệng Lâm Triệt.
Lâm Triệt chỉ kịp kêu ô một tiếng, giây tiếp theo thì môi của Cố Tĩnh Trạch đã ngăn chặn toàn bộ hô hấp của cô, viên thuốc bị nuốt trọn vào cổ họng khiến cô cảm thấy khó thở. Bực hơn nữa là… thuốc đã bị nuốt rồi, nhưng lưỡi của anh vẫn chậm rãi đi dạo một vòng trong miệng cô, không hề lùi bước…
Không biết qua bao lâu sau khi đã nhấm nháp đủ hương vị thì anh mới buông lỏng đôi môi của Lâm Triệt ra, lúc này cô mới ho khan một trận mãnh liệt. Cố Tĩnh Trạch nhìn cả gương mặt của cô đỏ ửng, nhất thời khoé miệng anh hơi nhếch lên có chút thoả mãn.
Đợi Lâm Triệt ngẩng đầu lên, anh đưa cho cô một ly nước: “Uống nước đi.”
Lâm Triệt vô ngữ trừng mắt nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch lại bước đến gần cô một chút, ánh mắt hơi gian manh mang theo ý cười: “Sao? Cả nước cũng muốn tôi phải mạnh tay em mới chịu uống?”
Lâm Triệt tức thì nhăn mặt, tức giận hét lên: “Anh cút đi!”
Nói xong, cô lấy tay đoạt ly nước, lập tức uống hết.
Cố Tĩnh Trạch mới vừa lòng gật đầu: “Ngoan lắm, lần sau đừng có ý định cãi lời tôi.”
Người đàn ông này đúng là bá đạo độc tài, nhưng nghĩ lại anh chỉ vì muốn cô sớm uống thuốc để mau khỏi bệnh, trong lòng cô lại chộn rộn cảm giác ấm áp… Từ nhỏ đến giờ ngoại trừ bảo mẫu ra thì không ai quan tâm đến cô cả…
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái: “Bệnh cảm thì nên mau khỏi đi, để không lây bệnh cho tôi.”
Thật là…
Lâm Triệt: “Yên tâm đi, cơ thể tôi rất cường tráng khoẻ mạnh, nhất định mau khỏi, còn anh thì vừa mới… vậy mới dễ lây bệnh đó!”
“Cường tráng sao, người hở chút là sinh bệnh còn gọi là cường tráng?” Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch nhìn vào đôi môi đỏ ửng của cô: “Nước miếng có tác dụng sát trùng tiêu độc nên sẽ không lây bệnh, em tự lo cho mình đi.”
Lâm Triệt: “…”
Cũng đúng, người ta là vương tử của Cố gia, bên cạnh lắm kẻ hầu người hạ, căn bản là không cần cô quan tâm, nếu anh chỉ bị nhảy mũi một cái thì lập tức đã có một đống bác sĩ y tá vây quanh chẩn đoán chữa trị rồi.
Dù sao anh và cô là người của hai thế giới khác nhau, Lâm Triệt bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật xa vời vợi, chênh lệch quá nhiều.
Lâm Triệt bất đắc dĩ nói: “Thật ra mỗi lần có chuyện đều là ngoài ý muốn…”
Đúng là cô thường hay gặp rắc rối thật, nếu không phải bị thương nặng, thì sẽ là gặp chuyện dính pháp luật, sau đó lại bị bệnh. Nếu người ở bên cạnh anh là Mạc Huệ Linh thì chắc sẽ chẳng bao giờ gây phiền phức cho anh.
Thảo nào nhiều người coi thường cô khi đứng gần anh, cũng đúng, chỉ có người phụ nữ như Mạc Huệ Linh mới phù hợp với anh… Ít nhất hai người họ môn đăng họ đối, cuộc sống của cô ta lại êm đềm không có phiền toái.
Còn Lâm Triệt, chỉ là một nhân vật nhỏ bé đang cố gắng ngoi lên trong cuộc sống này, chuyện phiền não vốn dĩ khó tránh khỏi.
Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói Cố Tĩnh Trạch vang lên: “Được rồi, nằm xuống ngủ đi.”
“Nhưng… tôi còn chưa tắm và rửa mặt.” Lâm Triệt đáp.
Cố Tĩnh Trạch: “Còn bị cảm thì không cần tắm, dù sao cũng chẳng ai chê em đâu.”
“Nhưng mà…” Lâm Triệt vô ngữ.
“Im lặng đi ngủ.” Anh lấy chăn bao bọc lấy thân thể cô, lời nói như một mệnh lệnh không thể chống cự.
Chắc trên đời này không ai bá đạo hơn anh…