Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn cùng nhau bước vào công ty, vừa đi Lâm Triệt vừa nói với giọng nói hồ hởi, “Đây là lần đầu em nhận quảng cáo đó, không ngờ có lúc em có thể đóng quảng cáo!”
Du Mẫn Mẫn cười cười, “Em giờ đã có một tác phẩm của mình, huống chi mọi người đã thừa nhận năng lực của em, dù chỉ là khởi đầu thôi nhưng em đã có một mức độ nổi tiếng nhất định rồi, hiểu chưa nào?”
Lâm Triệt tủm tỉm, “Hì hì, em chỉ là chưa quen, thấy mọi chuyện xảy ra nhanh quá, chỉ vừa mấy tháng trước em chẳng là ai, không có gì trong tay…”
Du Mẫn Mẫn điềm đạm giải thích, “Ngành này là vậy đó, đúng thời điểm thì sẽ phất lên rất nhanh, chỉ cần em biết nắm bắt cơ hội, nhưng em cũng phải tuyệt đối chú ý cẩn thận, trong thời gian này nếu bất cẩn cũng sẽ dễ dàng bị người khác chèn ép. Ở thời khắc mấu chốt nếu có gì bất trắc thì công ty cũng sẽ không bỏ tiền ra để cứu vớt em đâu, vì hình ảnh của em chưa được ổn định. Nếu là các nghệ sĩ đã thành danh từ lâu thì còn có thể được công ty bỏ công sức ra bảo vệ, còn em thì không, nên nhất định phản cẩn trọng, hiểu không?”
Thời gian qua tiếp xúc, Du Mẫn Mẫn cảm nhận được cô nàng Lâm Triệt này không tệ, có tư chất nên cũng dành nhiều thời gian để giảng giải những quy tắc trong nghề, cốt chỉ hy vọng Lâm Triệt có thể tiến xa hơn.
Lâm Triệt nghe xong, thận trọng gật đầu, “Em biết rồi.”
Việc ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, thời điểm bước ra ngoài thì Lâm Triệt nhìn thấy một nghệ sĩ được nhiều người biết đến là Comilla. Còn về phần Comilla, khi vừa nhìn thấy Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn thì ánh mắt cô ta cũng trở nên có chút lửa, mang theo sự tức giận và khinh thường.
Mấy năm nay Comilla nổi tiếng rất nhanh do được công ty hết lòng nâng đỡ, nhưng rõ ràng giữa đôi bên cũng không qua lại gì, nên ánh mắt của Comilla khiến Lâm Triệt cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì Du Mẫn Mẫn đã kéo tay cô rời đi.
Du Mẫn Mẫn nói, “Kệ cô ta đi, hợp đồng quảng cáo lần này của em thật ra vốn định giao cho cô ta, nhưng phút chót thì công ty lại thay đổi và chọn em, cho nên cô ta đang nổi điên đó.”
Lâm Triệt kinh ngạc hỏi, “Vậy là em cướp hợp đồng của cô ta?”
Du Mẫn Mẫn bất đắc dĩ nói, “À, nói vậy cũng không sai… nhưng trong ngành giải trí là vậy, nên không phải là cướp hay không cướp, chỉ là dùng thực lực để nói chuyện thôi. Chính là công ty đối tác đã để ý em, bọn họ đương nhiên muốn lấy hình ảnh quảng bá là một nghệ sĩ đang nổi.”
“Em hiểu.” Lâm Triệt ngoan ngoãn đáp.
Buổi tối, Lâm Triệt cùng Du Mẫn Mẫn đi dùng cơm với phía công ty, để đáp tạ chuyện nhận được hợp đồng thì đây là việc tất yếu nên làm.
Lâm Triệt ngồi trên xe, cô lấy di động gọi cho Du Mẫn Mẫn hỏi chỗ hẹn ở nơi nào.
Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Du Mẫn Mẫn, “Em vào trước đi, phòng đặt là , chị sẽ đến ngay!”
Du Mẫn Mẫn vẫn còn kẹt xe trên đường, cô vội vàng buông điện thoại xuống, vô tình ngước mắt lên màn hình tivi lớn bên ngoài toà cao ốc gần đó, truyền hình đang phát bản tin về tổng thống Cố Tĩnh Minh, đáy mắt Du Mẫn Mẫn không khỏi sửng sốt.
Tổng thống Cố Tĩnh Minh một thân âu phục phẳng phiu, nét mặt ôn hoà nho nhã, nhưng ánh mắt không kém phần sắc bén. Du Mẫn Mẫn chợt nhớ tới những gì người ta hay nghĩ về vị tổng thống này, nào là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, là một cao thủ sử dụng nhân tâm để đối phó việc nội chính…
Vì không tập trung mà cô vô tình đâm vào đuôi xe ở đằng trước!
“Khỉ thật mà!” Du Mẫn Mẫn tự mắng bản thân, rồi lập tức xuống xe xem sao…
…
Lâm Triệt đứng ở bên ngoài chỗ hẹn gọi rất nhiều cuộc, nhưng Du Mẫn Mẫn đều không trả lời. Không còn cách nào khác, cô đành tự bước vào căn phòng mà Du Mẫn Mẫn đã nói.
Nhưng thời điểm khi cửa phòng vừa mở ra, đập vào mắt Lâm Triệt là những bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không nằm ườn ra thì đều mang bộ dáng quái dị, rõ ràng đây không phải những người hôm nay cô sẽ gặp…!
Lâm Triệt ngây ngẩn cả người, cô xoay người muốn bỏ đi nhưng cánh tay bị một người nắm chặt lại!
Ở ngoài hành lang, khoé môi Comilla nở nụ cười quỷ dị, nói qua di động trong tay, “Tôi đã tới rồi, Lâm Lị, cảm ơn cô đã cho tôi biết cô ta ở đây… Đêm nay tôi sẽ cho cô ta một đi không trở lại!”
Bên trong căn phòng, khi Lâm Triệt bị kéo vào, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì nghe được tiếng chân dồn dập, cảnh sát đã tiến vào phòng!
“Tất cả không được cử động! Buông thuốc phiện xuống, đứng lên quay mặt vào tường!” Các viên cảnh sát lớn tiếng nói.
Thuốc phiện?
Lâm Triệt từ từ đưa mắt nhìn lại, trong căn phòng tràn đầy những dụng cụ quái dị, cả những con người uể oải xiêu vẹo, cô bắt đầu nhận thức được chuyện gì đang xảy ra… Một nghệ sĩ nếu dính phải tai tiếng sử dụng thuốc phiện thì sẽ gặp phải điều gì?
Trước đây đã từng có nghệ sĩ gặp chuyện tương tự và chuốc lấy thảm bại…
…
Cố Tĩnh Trạch đang ở trong văn phòng, Mạc Huệ Linh bỗng nhiên gọi điện thoại tới làm anh lại bị phân tâm trong công việc. Những ngày gần đây chuyện này xảy ra liên tục, làm anh cảm thấy rất phản cảm.
Giọng nói nũng nịu truyền từ đầu dây bên kia, “Tĩnh Trạch, tối nay anh có tới ở lại không?”
Sau ngày đầu tiên ở lại căn biệt thự với Mạc Huệ Linh thì anh cảm thấy không thoải mái, cho nên hôm sau đã kiếm cớ đi công tác và không quay lại. Nhưng dĩ nhiên Mạc Huệ Linh đâu dễ dàng bỏ cuộc, cô ta bắt đầu gọi điện thoại liên tục.
“Tôi vẫn còn chút việc chưa xử lý xong. Huệ Linh, nếu em thấy nhàm chán thì tôi sẽ nói Tần Hạo lấy xe chở em đi dạo phố. Tôi đã để lại một thẻ tín dụng cho em tuỳ ý mua sắm, em cũng có thể thoải mái đi du lịch, phi cơ riêng của Cố gia nếu cần em cứ sử dụng.”
“Em… không cần! Tĩnh Trạch, anh làm sao vậy? Anh không muốn gặp em sao? Vì em cứ bám lấy anh, nên anh muốn đuổi em đi sao?” Mạc Huệ Linh hờn dỗi gắt lên.
Cố Tĩnh Trạch lấy ta xoa xoa ấn đường, “Không có, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Tần Hạo vẫn đứng bên cạnh chờ chỉ thị, Cố Tĩnh Trạch thấy vậy thì xua xua tay, tiếp tục nói qua điện thoại với Mạc Huệ Linh, “Mấy ngày tới tôi phải đi ra nước ngoài có việc, Huệ Linh em cứ ở yên, xong việc thì tôi sẽ gọi cho em.”
Mạc Huệ Linh tuy không vui, nhưng nghe vậy cũng đành chịu, “Vậy được rồi, em cúp máy đây. Yêu anh, Tĩnh Trạch.”
Bản thân Mạc Huệ Linh cũng biết không nên bám dính lấy Cố Tĩnh Trạch, cô ta chỉ sợ anh sẽ chán ghét cô ta, nhưng lại không thể để anh rời khỏi tầm mắt, nếu không nhất định anh sẽ đi tìm Lâm Triệt. Chỉ nghĩ đến điều này thì Mạc Huệ Linh đã khẩn trương đứng ngồi không yên…
Buông điện thoại xuống, Mạc Huệ Linh lại chìm vào suy nghĩ làm sao để tiếp cận Cố Tĩnh Trạch… Anh sắp đi nước ngoài công tác!
Ở bên đây, Tần Hạo thấy Cố Tĩnh Trạch đã gác máy, liền nói: “Thiếu gia, phi cơ riêng đã chuẩn bị xong, đang cùng bên cục quản lý của sân bay để sắp xếp thời gian khởi hành, có lẽ chỉ khoảng nửa tiếng nữa là có thể cất cánh, thiếu gia có muốn đến sân bay luôn không?”
“Được, chuẩn bị ngay đi, chúng ta đến sân bay.” Cố Tĩnh Trạch nói xong đứng lên đi ra ngoài.
Tần Hạo đột nhiên nhớ đến Lâm Triệt, nghĩ tới việc đã nhiều ngày Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt không gặp nhau, mở miệng hỏi, “Thiếu gia, có cần báo lại với thiếu phu nhân không?”
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống, “Không cần.”
Lâm Triệt? Đã mấy ngày rồi mà thậm chí một cuộc gọi cho anh cũng không có, người vợ hợp đồng này của anh đúng là tận chức trách mà!
…
Lúc này ở đồn cảnh sát, bởi vì Lâm Triệt là diễn viên nên được giam và phỏng vấn riêng.
“Tỉnh táo đi, Lâm Triệt, cô hiện tại ở đây không phải nghệ sĩ hay gì nữa, cô chỉ là một phạm nhân! Cô có đưa cái bộ dáng cho chúng tôi xem cũng vô dụng!” Viên cảnh sát thẩm vấn nhìn Lâm Triệt với cái nhìn khinh thường, anh ta ghét nhất là loại nghệ sĩ bề ngoài cao cao tại thượng nhưng thật ra đều là kẻ hạ tiện.