Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

chương 43: gỡ quần áo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này, Lâm Triệt nhìn thấy có phóng viên đi đến.

- Có phóng viên đến, không được, tôi phải nhanh chóng rời đi, vừa nãy gặp phóng viên, bị vây quanh một hồi lâu.

Cô không có kinh nghiệm ứng phó với phóng viên, cho nên nhất thời căn bản không biết nên nói gì mới tốt, sợ mình nói sai, sẽ bị phóng viên bộ phong tróc ảnh (việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai), ảnh hưởng đến công việc.

Cố Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua, nói:

- Bên trong có chỗ trốn, đi thôi.

Nói xong, Cố Tĩnh Trạch cho người bên cạnh một ánh mắt, để người của mình đi qua xem.

Hai người được vệ sĩ âm thầm bảo vệ, đi đến khu vực bên trong.

Lâm Triệt nhìn thấy phóng viên không theo kịp, nhẹ nhàng thở ra nói:

- Cũng may đã bỏ lại phía sau, bằng không tôi cũng không biết phải làm sao mới tốt.

Cố Tĩnh Trạch không nói gì nhìn cô một chút, trong lòng nghĩ, nếu không phải là khách sạn thuộc Cố thị, nơi nơi đều có người của anh, cô cho rằng cô còn có thể chạy trốn được sao, phóng viên không phải là không theo tới được, mà là bị cản lại.

Rất nhanh đến một phòng nghỉ ngơi của khách sạn.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tôi gọi người cầm chút đồ đến, cô ăn trước một ít.

- Thật tốt quá, Cố Tĩnh Trạch, anh thật tốt.

Cô ngẩng đầu lên, đối với Cố Tĩnh Trạch, trong đôi mắt to ướt át, khoa trương tràn ngập cảm động.

Cố Tĩnh Trạch biết rõ cô chỉ diễn xuất, nhưng trong lòng vẫn cảm giác thỏa mãn một trận.

- Biết tôi tốt thì đối tôi tốt một chút.

Anh nói xong, đem khay đồ ăn đặt trước mặt cô.

Cô ngồi lên xe lăn không được thuận tiện, nhìn thấy đồ ăn được đưa đến trước mặt mình, càng vui vẻ nhìn anh một cái.

Người đàn ông này có đôi khi cũng không khiến người khác ghét như vậy.

Lâm Triệt ăn mấy miếng thức ăn, điện thoại Cố Tĩnh Trạch vang lên, anh đi ra nghe điện thoại.

Trong điện thoại, vệ sĩ nói:

- Tiên sinh, vừa mới nãy Lâm Hữu Tài tiên sinh muốn đến hỏi thăm ngài, bị chúng tôi cản lại.

Cố Tĩnh Trạch mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Triệt:

- Ừ.

Buông điện thoại xuống, lại nhìn, Lâm Triệt ở chỗ kia nhích tới nhích lui, giống như muốn kéo quần áo của mình, Cố Tĩnh Trạch hỏi:

- Làm sao?

Lâm Triệt cúi đầu muốn nắm dây lưng phía sau, lại bắt không được, túm dây lưng, không biết làm thế nào, chỉ có thể buồn khổ nói:

- Phía sau quần áo giống như bị thắt lại rồi.

Cố Tĩnh Trạch không nói gì lắc đầu, đi qua:

- Được rồi nhìn cô chân tay vụng về, cái gì cũng không xong, tôi tới làm giúp cô.

Lâm Triệt không thể làm gì khác hơn nói:

- Vậy được rồi, anh thông minh vậy để làm đi.

Anh nói:

- Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô kìa.

Anh đi đến phía sau cô, nhìn thấy thì ra dây lưng phía sau quần áo bị mắc trên xe lăn, quả thật cô cũng rất khó tự cởi bỏ.

Anh nắm đai đeo nói:

- Ai kêu cô mặc quần áo nhiều chi tiết như vậy.

Lâm Triệt cảm thấy tay anh ở phía sau lưng động lung tung, thường thường đụng chạm, làm cho người ta cảm thấy có chút khó kiềm chế.

Cố ý làm bộ như không có cảm giác gì, cô hừ một tiếng nói:

- Tham gia lễ đính hôn, dù sao vẫn phải mặc đồ hợp xu hướng, huống chi tôi hiện tại không phải là vợ của anh sao, cũng không thể làm mất mặt anh, anh nhìn xem, quần áo hôm nay vẫn là công ty tôi cho tôi mượn, nói là hàng hiệu đấy.

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch nhất thời đen lại:

- Cô không có đồ mặc, tôi có thể cho người đi mua cho cô, cô lại công ty mượn cái gì?

- Không cần phiền toái như vậy.

- Đúng là phiền toái, hay là không muốn nói với tôi, cô hôm nay tới tham gia lễ đính hôn của người trong lòng?

Cố Tĩnh Trạch nói xong, trên tay không khỏi nắm chặt, nhớ tới cô mang theo một loại tâm lý cố tìm đường sống trong chỗ chết, tới tham dự lễ đính hôn của người trong lòng, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

Lưng Lâm Triệt bị thít chặt tê rần, bực bội quay đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch nói:

- Này, anh không muốn giúp tôi thì không cần làm nữa, làm đau tôi rồi.

- Thực xin lỗi, tôi nhất thời không chú ý.

Anh cũng cảm thấy bản thân lại có loại tâm tư không sao nói rõ được, cúi đầu càng cẩn thận làm.

Lâm Triệt đã có chút do dự:

- Này, anh cúi đầu làm gì, sẽ không là phát bệnh chứ.

Cô nhớ anh đã nói, nếu tiếp xúc người phụ nữ ở khoảng cách quá gần, chứng mẫn cảm, triệu chứng của anh rất nhiều, có thể sẽ nôn, còn có thể phát bệnh sởi.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Làm sao có thể.

- Tôi không phải sợ anh chạm vào tôi sẽ phát bệnh sao.

- Tôi có lúc nào ở trước mặt cô phát bệnh.

Cố Tĩnh Trạch tức giận nói:

- Lại nói, chuyện xấu của cô ngược lại tôi nhìn thấy không ít.

Lâm Triệt quay đầu trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái:

- Tôi bằng lòng!

Cô đã từng hạ thuốc anh, đã từng biểu hiện vẻ mặt xấu xí, còn say rượu làm loạn.

Thực là cái gì xấu xí nhất đều bị anh nhìn thấy.

Lâm Triệt nghĩ, Mạc Huệ Linh khẳng định không sẽ như vậy.

Khó trách anh yêu Mạc Huệ Linh, không thích cô, người phụ nữ ở trước mặt đàn ông luôn muốn duy trì chút khoảng cách, có chút hình tượng, bằng không đàn ông làm sao có thể thích.

Nhất là Cố Tĩnh Trạch,nhân vật cao cao tại thượng như vậy, khẳng định đã gặp qua rất nhiều thục nữ

Cố Tĩnh Trạch nghiêm túc nhìn khóa kéo lộ ra bên ngoài của cô, rất rối rắm, nhất thời rất khó có thể mở.

Nghiêm túc làm, lại bỗng chốc chú ý tới, mình cúi đầu, vừa đối diện một mảnh trắng noãn sau gáy của cô, phía dưới, quần áo lay động, phía trước một mảnh cảnh xuân, như ẩn như hiện.

Anh mơ hồ nhớ được cô đã từng nói, ngực của mình là hình đào mật.

Như vậy vừa thấy... Thật đúng là.

Tuy rằng bị màu áo ngực lam nhạt che đậy hơn phân nửa, nhưng mà vẫn là có thể nhìn thấy nửa vòng phía trên, trơn mềm đu đưa.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy mảng lớn da thịt phía sau lưng, phía trên da thịt mịn như sứ, cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông, chỉ có một tầng lông tơ tinh tế phía trên, thoạt nhìn giống như da thịt trẻ con.

Bất ngờ, yết hầu của anh bị làm nóng, giật giật, dời ánh mắt đi, lại vẫn cảm thấy buồn bực không chịu nổi.

Nhưng mà, giống như càng sốt ruột, hành động trong tay lại càng hỗn độn.

Sao vẫn không mở được, khiến anh không khỏi buồn bực.

Trực tiếp dùng lực, anh mắng một tiếng:

- SHIT, sao vẫn còn không mở.

Do dùng lực quá lớn, quần áo bỗng chốc bị kéo rách.

Hỏng rồi.

Lâm Triệt bỗng chốc cũng không nghĩ tới, kéo lại quần áo, không nói gì ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch, buồn bực kêu to, cảm giác thịt non trên người chạm vào không khí lạnh, càng không được tự nhiên:

- Sao lại như thế, Cố Tĩnh Trạch, anh giúp như vậy à?

Cố Tĩnh Trạch cũng có chút giận, lúc này lỗ tai có chút đỏ lên, nhìn nơi đó, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mảng lớn quần áo rơi xuống, thân thể của cô nửa che nửa đậy, lại càng mê người, cả người giống như lộ ra ánh sáng, lông tơ tinh tế đều hiện lên mùi trẻ con, làm cho người ta có cảm giác có thể cầm giữ.

Tim của anh bỗng chốc đập nhanh, giống như bị cái gì điều khiển.

Cô quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái:

- Quần áo đều hư hết, anh biết quần áo này bao nhiêu tiền không?

Cố Tĩnh Trạch tức giận nói:

- Tôi bồi thường cho cô là được chứ gì.

- Hừ, anh bồi thường cho tôi!

Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, cầm lấy điện thoại.

- Tìm cho tôi một bộ lễ phục của phụ nữ, theo kích cỡ của phu nhân.

Nói xong, nhìn thấy Lâm Triệt một mặt oán trách nhìn anh, trừng đôi mắt to, ánh mắt một mảnh ai oán, ôm quần áo bản thân, trước ngực vốn là một khối không nhỏ, lại bị hai tay vừa thu lại áp sát như vậy, có vẻ lớn hơn nữa.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch có chút mê ly, nhìn cô, nhíu mày quay đầu đi.

Đứa ngốc này.

Lâm Triệt không có biện pháp, dứt khoát di chuyển xe lăn, vào phòng tắm.

Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây

Truyện Chữ Hay