- Viêm phổi dẫn đến phát sốt, buổi sáng hôm qua không phải còn nhẹ sao? Sao mà buổi tối lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Rõ ràng liều lượng thuốc của tôi đưa thật sự rất vừa đủ, sẽ không dẫn đến phản ứng lớn như vậy.
Lâm Triệt chợt nhớ đến một chút chuyện vào buổi tối, ngẩng đầu lên lén liếc nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, trên mặt liền đỏ lên.
Mà đồng thời Cố Tĩnh Trạch cũng nghĩ tới một chuyện, không khỏi nhìn Lâm Triệt một cái.
Những động tác nhỏ này đương nhiên sẽ không qua được ánh mắt của Trần Vũ Thịnh.
Cậu ta ngước mắt lên nhìn hai người, khẽ cười:
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Cố tổng, cơ thể của cậu không tốt nên không cần cậy mạnh. Có một số việc nên biết lúc nào không thể làm.
-...
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cậu nói cái gì?
Nhưng đối diện với khuôn mặt nghiêm túc không biểu cảm của anh thì bên khuôn mặt Lâm Triệt bên kia lại đỏ đến tận cổ, rốt cuộc cũng không thể thuyết phục được ai.
Trần Vũ Thịnh nhìn về phía Lâm Triệt bên cạnh, ho khan:
- Vậy cứ uống thuốc trước đi, chắc là không có gì đáng ngại. Nếu như có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.
Trần Vũ Thịnh thu dọn đồ của mình xong bèn đi ra phía ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói:
- À, đúng rồi, vận động thân thể vốn dĩ rất mất thời gian còn tiêu hao thể lực chứ đừng nói tới vận động mạnh như vậy.
Cố Tĩnh Trạch cầm lên một quyển sách ném thẳng tới.
Sau khi cuốn sách rơi xuống đất Trần Vũ Thịnh thì mở cửa chạy ra ngoài.
Mặt Lâm Triệt đã đỏ ửng một mảng, đứng ở chỗ đó vò quần áo trong tay. Vải áo đã bị vò đến nhăn nhúm lúc nào cô cũng không hay.
Cố Tĩnh Trạch trầm mặc, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt đỏ mặt, ánh mắt không ngừng lưu chuyển.
Một lúc lâu sau, Cố Tĩnh Trạch mới nói:
- Cả tối nay em không được nghỉ ngơi rồi, đi ngủ trước đi.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên:
- Không sao, tôi còn rất khỏe, vẫn chưa mệt.
- Kêu em đi thì cứ đi đi.
Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt cố chấp:
- Không cần đâu, hay là tôi ở đây chăm sóc anh, dù sao thì anh còn đang bị bệnh mà.
- Tôi cũng không phải bệnh đến nỗi không động đậy được.
- Nhưng mà...
- Lâm Triệt?
- Buổi tối anh đã té xỉu, tôi không thể đi.
Lâm Triệt cố chấp đứng lên, cũng rất cứng đầu không chịu nghe lời ai.
- Em...
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt thấy dấu hôn trên người cô, nhất thời cúi đầu xuống. Anh cảm thấy việc mình không thể trốn tránh cũng không cần trốn tránh.
Có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra.
- Chuyện đó, tối ngày hôm qua...
Cố Tĩnh Trạch chưa từng đối mặt với những tình huống nào thế này.
Đại khái chuyện buổi tối chính là vì lý do bị bệnh, ý chí sa sút nên mới có kết quả như bây giờ.
Khi nãy anh muốn nói, anh sẽ không để chuyện như buổi tối hôm trước xảy ra nữa.
Lại nghe Lâm Triệt ở bên cạnh vội vàng nói:
- À, tôi hiểu mà, anh không phải cố ý. Tôi biết nhất định anh đã sốt cao đến cả người đều mơ hồ, không biết chuyện gì nên mới có thể như vậy. Tôi sẽ không để ý đâu.
-...
Biểu tình trên mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống, mắt nhìn chằm chằm mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt nói:
- Chúng ta đều là người trưởng thành, đối với loại chuyện này đã phát sinh thì đều muốn giải quyết một cách lý trí. Cho nên anh không cần lo lắng, tôi không sao cả. Bây giờ anh bị bệnh tương đối nghiêm trọng, dưỡng bệnh trước rồi hãy nói.
Cố Tĩnh Trạch cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Triệt như vậy khiến cô lập tức cảm thấy hết sức kinh ngạc.
- Sao vậy, trên mặt tôi có cái gì à?
- Không phải, chỉ là tôi muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cái đầu này của em là do cái gì tạo thành.
Tại sao nhìn bề ngoài thì cũng là con người bình thường nhưng suy nghĩ luôn luôn kỳ quái như vậy.
Lâm Triệt sờ đầu mình:
- Cái gì? Chẳng lẽ anh muốn nói tôi không đủ thông minh sao? Nhìn xem, tôi vì anh suy nghĩ nhiều như vậy, anh không cảm động thì thôi, còn dám nói tôi như vậy.
Cố Tĩnh Trạch chỉ yên lặng nhìn Lâm Triệt, suy nghĩ.
“Rốt cuộc là không đủ thông minh hay là vốn dĩ chẳng thèm để ý?”
Như vậy là cô không muốn có bất kỳ quan hệ phức tạp gì với anh sao?
- Được rồi em không cần nói nữa, tôi biết rồi, Lâm Triệt.
- À, tôi đi rót cốc nước cho anh.
Cô đi nhanh ra phía ngoài, Cố Tĩnh Trạch ngồi trên giường, nhìn cánh cửa đóng lại, gương mặt đờ ra trong giây lát.
Lâm Triệt rất nhanh đã trở lại.
Đưa nước tới cho anh xong mới nói:
- Được rồi, uống nhiều nước một chút, anh phát sốt nên ra mồ hôi rất nhiều.
Cố Tĩnh Trạch liếc cô:
- Không phải phát sốt nên ra mồ hôi, làm những chuyện khác còn ra mồ hôi nhiều hơn.
-...
Lâm Triệt lập tức hiểu rõ anh đang nói cái gì.
Nói thật thì buổi tối anh quả thật...ra mồ hôi rất nhiều.
- Cố Tĩnh Trạch, anh nói bậy bạ gì đấy?
Lâm Triệt kêu lên.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, cầm ly nước lên uống một hớp rồi mới nói:
- Chính em là người nói chúng ta là người lớn mà. Thế nào? Người trưởng thành khi đối mặt với những chuyện này còn phải trốn tránh sao?
- Tôi...
Lâm Triệt nhất thời không biết phản bác làm sao, nhìn Cố Tĩnh Trạch kêu lên:
- Tôi không phải sợ anh tổn thương lòng tự trọng sao. Không biết là ai làm xong liền trực tiếp ngất xỉu. Nếu anh không được thì sau này nên tự lượng sức đi.
Lại còn dám nói anh không được?
Mắt Cố Tĩnh Trạch khẽ híp lại:
- Được rồi, bây giờ cơ thể tôi không tốt nên sẽ không cùng em bàn cãi vấn đề này. Em tốt nhất hãy nhớ kỹ lời em nói hôm nay, chờ lúc nào thân thể tôi khỏe lại sẽ để cho em biết tôi được hay không được.
Mặt Lâm Triệt đỏ lên:
- Ai cần biết anh được hay không được.
Nhìn Lâm Triệt đỏ mặt xoay người, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cơ thể mình một chút.
Là người nào nói anh bởi vì không chiếm được cho nên mới luôn nghĩ đến chuyện muốn cô.
Vậy tại sao bây giờ rõ ràng đã nếm được mùi vị kia rồi mà thân thể anh vẫn luôn dễ dàng bị kích thích bởi cô như vậy chứ.
Trần Vũ Thịnh rất nhanh chóng tới đổi thuốc cho Cố Tĩnh Trạch một lần nữa.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt đi ra ngoài, mới nói với Trần Vũ Thịnh:
- Khi nào có thể hết bệnh?
Trần Vũ Thịnh cười cười nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Tại sao phải hết bệnh? Tôi cảm thấy Cố tổng như vậy không phải rất tốt sao? Còn có thể nhân cơ hội này hưởng thụ sự “chăm sóc” đặc biệt của Cố phu nhân nhiều một chút.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại:
- Trần Vũ Thịnh, cho nên ngày hôm qua là do cậu cố ý không tới?
Trần Vũ Thịnh cười hắc hắc:
- Tôi đây không phải là muốn tạo cơ hội cho hai người sao? Thật ra những chuyện phát sốt này cũng không có gì, Cố phu nhân làm rất đúng, lau người cho cậu nhiều một chút, lau một chút, lau một chút, rồi rất dễ dàng lau “súng” cướp cò...
-...
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Trần Vũ Thịnh, tôi thấy công việc này của cậu làm tới đây đủ rồi.
- Này này, Cố Tổng, cậu không thể phủ nhận chuyện ngày hôm qua là tôi có công sao. Cậu không thể ăn được rồi thì liền qua cầu rút ván, đuổi tôi đi chứ.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Hôm qua cậu bảo cô ấy lau người cho tôi sao?
Chuyện lúc trước thì Cố Tĩnh Trạch còn nhớ, nhưng đối với những chuyện đằng sau...
Đúng là anh đã ngất rồi.
Trần Vũ Thịnh nói:
- Đúng vậy, Cố phu nhân đối với cậu thật sự là quá tốt, chắc là đã chăm sóc cả một buổi tối. Lúc tôi tới nhìn thấy bên cạnh có túi đựng nước đá, còn có chậu nước. Cô ấy vẫn luôn cầm khăn lông lau cho cậu, quả thật làm như thế có hiệu quả giảm sốt nhưng cũng không có tác dụng nhiều. Chủ yếu là nếu làm như vậy thì nhất định cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn, bằng không phát sốt kỳ thật rất khó chịu.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ra bên ngoài, ánh mắt nhất thời càng sâu thẳm, chỉ có vài tia sáng dịu dàng hiện ra.