Lâm Triệt nhanh chóng từ trên người anh nhảy xuống, vỗ vỗ tay nói:
- Nhất thời quên mất, tới đây, tôi đút cho anh!
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô.
Lâm Triệt ở bên cạnh cẩn thận cầm thìa lên đút cho anh ăn từng miếng từng miếng một, anh đều cẩn thận ăn hết.
Chẳng qua là động một tí là ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cô một cái, giống như trong lòng có thâm cừu đại hận vậy.
Lâm Triệt bĩu môi, mặc kệ anh, dù sao anh cũng ăn đồ ăn là tốt rồi.
- Nhưng tại sao anh lại bị cảm cúm thế?
Lâm Triệt hỏi.
- Là người thì đương nhiên sẽ bị cảm cúm.
Anh nói.
- Đương nhiên tôi biết, thế nhưng, tại sao anh bỗng nhiên bị cảm?
- Sao hả, tôi cảm cúm khiến cho em phải hầu hạ cho nên em bực mình? Vậy em có thể đi!
Tính khí Cố Tĩnh Trạch rất không tốt.
- Hả, tôi nào có nói như vậy!
Cô trừng mắt liếc anh một cái:
- Tôi đúng là vợ bé mà, một bên bị anh mắng, lại còn vẫn muốn chăm sóc cho anh, thật là bi thảm.
Cố Tĩnh Trạch trợn mắt nhìn cô:
- Đáng đời!
Lâm Triệt nhìn anh oán trách:
- Hơn nữa, tôi và Tần Khanh quả thực không có gì mà.
Cô vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của anh, nghĩ tới lời Du Mẫn Mẫn nói, anh đang nổi máu ghen...
Thật sự là ghen sao?
Quả nhiên ánh mắt của Cố Tĩnh Trạch sáng lên, cố gắng ngồi dậy nhìn cô chằm chằm.
Lâm Triệt nói:
- Thật đấy, tôi chỉ tình cờ gặp cậu ấy ở trung tâm thương mại thôi. Nói qua mấy câu, ai biết thủy tinh từ đâu rơi xuống, suýt nữa tôi bị hủy dung đây này, thật là đáng sợ. Thế nhưng tốt xấu gì tôi và cậu ấy cũng biết nhau thời gian dài như vậy rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp tôi. Mà cậu ấy giúp tôi thì tôi cũng không thể không giúp cậu ấy, cho nên...
- Được rồi..
Mặt Cố Tĩnh Trạch đen lại ngăn lời của cô:
- Tôi không muốn nghe loại người có chỉ số IQ thiếu hụt như em giải thích.
- Anh... Được rồi, tôi chỉ sợ anh nổi máu ghen cho nên cố gắng giải thích với anh một chút, được không?
-...
Cố Tĩnh Trạch cười ha ha:
- Người nào nổi máu ghen?
- Đó không phải là ghen à?
Cố Tĩnh Trạch nghiến răng nhìn cô:
- Quả nhiên tôi nên lo lắng cho sự thông minh của em!
- Điều này thì có liên quan gì tới chỉ số IQ của tôi chứ?
Lâm Triệt không phục nói.
Con mắt Cố Tĩnh Trạch khẽ động, nhìn Lâm Triệt rồi nói:
- Bởi vì... Bởi vì lúc phát sinh bất cứ chuyện gì, em nên biết lập trường của mình ở chỗ nào. Đó là anh rể tương lai của em, có việc gì thì em nên đứng ở một bên. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì người cuối cùng thấy cậu ta chính là em, đúng không? Em nghĩ em có thể gánh vác nổi trách nhiệm sao? Cũng không phải là gánh vác tính mạng của cậu ta mà là chị của em, người nhà của cậu ta, không phải cô em vợ như em. Cho nên, điều quan trọng nhất không phải là giúp đỡ cậu ta mà là gọi điện thoại cho chị em và người nhà cậu ta!
- Tôi...
Trong chốc lát mặt Lâm Triệt vì xấu hổ mà đỏ lên:
- Lúc đó tôi không có suy nghĩ nhiều như vậy!
- Vậy về sau em nên suy nghĩ nhiều hơn!
- Tôi...
- Quên đi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, về sau nếu có chuyện gì thì trước hết phải gọi điện thoại cho tôi, lấy chỉ số IQ của em nghĩ nhiều cũng vô dụng.
-...
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thật sự không phải là ghen sao?
- Nổi máu ghen cái rắm, mau đút cơm cho tôi ăn!
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch ửng đỏ, người chưa bao giờ nói tục như anh cũng không nhịn được bắt đầu thô tục.
Lâm Triệt nhanh chóng cúi đầu đút cho anh ăn.
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn cô, rồi hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng dần bình tĩnh lại.
Thật vất vả mới đút xong, Lâm Triệt đi ra ngoài đưa đồ, cô nhìn người làm, hỏi:
- Rốt cuộc thì tại sao tiên sinh ngã bệnh, điều này cũng thật sự quá đột ngột rồi.
Người làm nói:
- Vẫn chỉ có bà chủ mới cho tiên sinh ăn được, người nào trong số chúng tôi mang đồ ăn lên ngài ấy đều không ăn.
- Đâu có...
Lâm Triệt nói:
- Vậy các người có biết nguyên nhân không?
Người làm nói:
- Hôm qua tiên sinh ở bể bơi bơi cả ngày, đến buổi tối thì sốt lên, qua ngày hôm nay vẫn không khá hơn, thật khiến chúng tôi lo lắng.
Bơi cả một ngày?
Thật là...
Tùy hứng như vậy, sao có thể không sinh bệnh chứ.
Lâm Triệt lắc đầu nghĩ: "Vẫn còn phải trở về hầu hạ thằng nhãi ngã bệnh này."
Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch vẫn sốt cao như cũ.
Lâm Triệt cho anh uống thuốc thế nhưng vẫn không thấy tốt lên.
Nhìn sắc mặt của Cố Tĩnh Trạch càng ngày càng không tốt, Lâm Triệt rất lo lắng.
Cô chỉ có thể ở bên giường, sau đó nhìn anh uống thuốc, Cố Tĩnh Trạch không ngủ được mình cũng không dám ngủ mất.
Cố Tĩnh Trạch "hừ" một tiếng:
- Lâm Triệt!
- Ừ, tôi ở đây.
- Lâm Triệt?
- Ở đây ở đây, tôi ở đây.
Lâm Triệt vội vàng nắm chặt lấy tay anh, cảm giác được lòng bàn tay anh đều là mồ hôi. Cô vội vàng cầm điện thoại tới, nhưng lúc muốn đi gọi điện thoại thì cảm nhận được Cố Tĩnh Trạch vẫn lôi kéo tay cô, mày cau lại, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Lâm Triệt chỉ có thể bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh tới đây:
“Bác sĩ Trần, Cố Tĩnh Trạch sốt cao không giảm, anh mau tới đây xem một chút, nhanh nha?”
“Ah, bao nhiêu độ?”
“Ba mươi tám phảy bảy độ.”
“Không việc gì, khi nào tới ba mươi chín độ thì gọi cho tôi!”
“Anh…”
“Trước đây, cậu ấy sốt cao bốn mươi, bốn mươi mốt độ sau khi dùng thuốc đều khỏi được, còn ba mươi tám độ đối với cậu ấy mà nói không có việc gì.”
“Sao có thể như vậy…?”
“Ha ha, em đừng quá lo lắng... Nếu có thể thì cùng cậu ấy vận động một chút để tiết mồ hôi ra, như vậy thì tốt thôi.”
“Anh ấy mơ mơ màng màng thì vận động cái gì.”
“Vận động trên giường đó.”
“Anh…”
Trần Vũ Thịnh trực tiếp cúp điện thoại, Lâm Triệt không có biện pháp, chỉ nhìn Cố Tĩnh Trạch, rồi đau lòng vuốt trán anh.
- Cố Tĩnh Trạch, anh mau khỏe đi!
- Cố Tĩnh Trạch, anh làm sao rồi.
Cảm thấy khóe miệng Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên giật giật, trong miệng giống như đang kêu lạnh, lạnh.
Lâm Triệt vừa thấy thì tay chân luống cuống, đắp chăn cho anh, nhưng vẫn không biết phải làm sao.
Lâm Triệt càng sốt ruột, cô dứt khoát vén chăn lên rồi chui vào.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch một chút rồi ôm lấy anh, dường như anh cũng cảm giác được cô ở bên, cũng rất tự giác dính vào. Cảm giác ấy, khiến cho lòng người gợn lên một ấm áp không rõ, cô dán vào gò má của anh, lờ mờ nói:
- Đúng là, đang không có việc gì thì sao lại bơi lâu như vậy làm gì?
Anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như thấy một người phụ nữ ở bên cạnh mình, đôi môi khẽ động nhìn anh, dùng lời nói nhỏ nhẹ oán trách, dáng vẻ lo lắng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
- Cố Tĩnh Trạch, anh đã tỉnh chưa? Thật tốt quá. Làm tôi sợ muốn chết.
Lâm Triệt ôm anh, thân thể cô cọ xát vào thân thể anh, xúc cảm mềm mại khiến cho người ta ngứa ngáy.
Anh cúi xuống nhìn đầu của Lâm Triệt, híp mắt một cái, bỗng nhiên khẽ nghiêng người ôm lấy Lâm Triệt.
- A... Anh...
Lâm Triệt kinh hô, lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch một mặt dùng môi điểm nhẹ lên môi cô, một mặt nói:
- Đừng đi, đừng đi... Đừng đi được không?
Tiếng đó, dường như khiến trái tim Lâm Triệt bị hòa tan.
Làm sao còn có thể đi đâu nữa?
- Không đi... Tôi không đi.
Cô an ủi, đầu ngón tay lùa vào tóc anh rồi khẽ ôm lấy anh.
Thanh âm mềm mại khiến cho ánh mắt anh căng lại, đột nhiên anh dùng sức ôm chặt lấy thân thể cô.
Giữ đầu cô lại, để nụ hôn này thêm sâu.
Dùng sức, anh đem đầu lưỡi nóng bỏng đến chen vào giữa đôi môi của cô.