Lâm Triệt đợi ở trong nhà đã lâu, gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch, anh cũng không nghe máy. Cô hỏi người làm trong nhà, lại hỏi cả bảo vệ ở bên ngoài, ai cũng không biết Cố Tĩnh Trạch đã đi đâu.
Cô bực mình cầm điện thoại lên, không cần biết anh có nhìn thấy hay không, trước hết cứ gửi vài cái tin nhắn đã.
“Cố Tĩnh Trạch, tôi không biết tại sao anh lại không vui, nhưng anh cũng biết mà, bởi vì tôi mà Tần Khanh mới bị thương phải nằm viện. Anh hẳn là biết vì sao đi, cậu ấy đỡ giúp tôi thủy tinh rơi xuống, nếu không nhờ cậu ấy, người bị thương bây giờ là tôi rồi. Vì thế tôi ở lại bệnh viện chăm sóc cậu ấy, cũng đâu có gì không đúng, vì sao anh lại tức giận? Nếu tôi vong ân phụ nghĩa, không thèm đém xỉa gì đến cậu ấy thì là đúng sao?”
Tin nhắn gửi đi cũng không có hồi âm, Lâm Triệt nằm vật trên giường, đợi anh đã lâu, cảm giác chính mình đang đợi một người sẽ không bao giờ quay đầu lại, trong lòng có chút mất mát.
Quên đi, nếu anh ta tức giận, thì sẽ không bỏ đi như này đâu.
Lâm Triệt không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, mang theo bất an mà chợp mắt một chút, ngày hôm sau liền đi quay chụp hiện trường, buổi tối cũng không muốn về nhà, trực tiếp ở lại quay phim dưới đất.
Chụp được một lúc, Lâm Triệt lại nghĩ đến Tần Khanh. Cô không có phương tiện để đi qua chăm sóc anh ta, miễn cho anh ta suy nghĩ nhiều, nhưng gọi điện hỏi thăm sức khỏe vẫn là điều nên làm.
Sau khi điện thoại kết nối, Lâm Triệt nghe thấy tiếng của Tần Khanh ở đầu dây bên kia có chút khó chịu, ngột ngạt.
- Alo?
- Tần Khanh, là tớ đây. Tớ đang đi quay phim nên không thể đến chào hỏi cậu được.
Tần Khanh cười cười đáp lại:
- Tớ đã xuất viện rồi, cảm ơn cậu.
- A, vậy là tốt rồi, tớ còn lo thiết bị ở bệnh viện không tốt sẽ làm lỡ bệnh tình của cậu đấy.
- Cậu có lòng rồi, thực ra cũng không sao, tớ chỉ bị ngoại thương thôi.
- Đương nhiên có sao rồi, cậu là vì tớ mà bị thương mà.
Lâm Triệt cũng không biết, Tần Khanh vẫn tưởng rằng cô nhờ Cố Tĩnh Trạch đổi phong bệnh giúp cậu.
Tần Khanh cười nói:
- Cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều, không nói chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu giống như em gái ruột của tớ vậy, mà nếu không phải thì cậu cũng không đứng yên nhìn một người xa lạ bị thương đâu.
Thực ra Tần Khanh cũng là một người rất tốt.
Lâm Triệt cầm điện thoại, dáng vẻ muốn nói lại thôi, trầm mặc một lát, cô mới hít một hơi thật sâu, nói:
- Cảm ơn cậu Tần Khanh.
- Đứa ngốc!
Tần Khanh đáp lạị:
- Về sau cậu chính là em gái tớ rồi.
- Vâng, cậu chính là bạn tốt của tớ mà.
Lâm Triệt tắt điện thoại, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Thời gian thực sự rất kì quái, cuốn đi mọi tình cảm, mang theo rất nhiều tiếc nuối.
Một ngày trôi qua, lại như cũ không có tin tức gì về Cố Tĩnh Trạch.
Trong lòng Lâm Triệt không yên, Du Mẫn Mẫn tinh tế phát hiện. Nhìn cô ngồi một chỗ chơi điện thoại, cô ấy bước tới nói:
- Này, hôm nay em làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt em không được tốt như ngày thường.
- Sao lại thế, em so với hôm qua đâu có khác biệt gì.
- Chị không nói lúc chụp ảnh, em xem lại đi, chụp xong liền ngồi thừ ra một góc, sắc mặt thì không tốt tí nào, ngày hôm nay, người trong đoàn phim có ai dám đến bắt chuyện với em đâu?
Lâm Triệt nháy mắt ngẩng đầu lên:
- Thật vậy sao, sắc mặt em hôm nay lại xấu như vậy?
- Đương nhiên.
Lâm Triệt đứng lên, quay qua nhìn Du Mẫn Mẫn:
- Rốt cuộc xấu đến mức nào vậy? Sắc mặt rất tệ sao?
- Em cho rằng như thế nào nữa.
- Trời ơi! Em đâu có cảm giác gì, sao hôm nay không ai đến gần em cơ chứ.
- Vì sợ em nổi giận đấy.
- Nào có, em tốt bụng như vậy, lại dễ thương như vậy
- Mọi hôm thì là thế, nhưng hôm nay em nhìn như một xác không hồn ấy.
Du Mẫn Mẫn không khách khí đả kích cô.
Lâm Triệt thở dài, nhìn sang Du Mẫn Mẫn:
- Chị Du... Chị nói xem, nếu một người đàn ông bỗng một ngày biến mất một cách bí ẩn, vậy là sao đây?
- A, khó trách sao hôm nay em mất tinh thần vậy, ra là cãi nhau với Cố Tĩnh Trạch. Làm sao, hai người vì sao mà tức giận?
Lâm Triệt cúi đầu, một lúc sau mới lí nhí mở miệng:
- Cái kia, là như vậy...
Cô nói đơn giản sự việc một lần, giấu chuyện Tần Khanh cùng chính mình thông báo như vậy, huống hồ đó cũng không tính là thông báo đứng đắn, khả năng cao chỉ là thăm dò.
Du Mẫn Mẫn nghe xong, kinh ngạc nhìn sang Lâm Triệt:
- Em cũng thật là, đã ở bên Cố Tĩnh Trạch rồi, lại cùng cái người thanh mai trúc mã kia xảy ra chuyện, em muốn phụ nữ đều đố kị em sao?
- Chị Du, chị nói giờ em nên làm gì đây, cậu ấy là vì em nên mới bị thương, em cũng không thể bỏ mặc cậu ấy chứ? Lại nói, ai biết đâu được cái tên Cố Tĩnh Trạch kia sẽ nổi nóng đâu, vậy cũng quá nhỏ nhen rồi. Lẽ nào bởi vì em không để ý đến anh ta, anh ta lập tức bỏ đi chứ?
Du Mẫn Mẫn nhìn qua Lâm Triệt:
- Em xác định sẽ không phải là bởi vì anh ta ghen đó chứ?
- Cái gì?
Lâm Triệt kinh ngạc, không tin vào tai mình.
Du Mẫn Mẫn vỗ bàn, làm một câu tổng kết:
- Được rồi, cái đấy mà em cũng không phát hiện ra? Cố Tĩnh Trạch sẽ không bởi vì em thả bồ câu với anh ta, mà là bởi vì em cùng thanh mai trúc mã của em thả bồ câu anh ta nên anh ta mới tức giận, em không hiểu à, đây chính là ghen tị đó!
Lâm Triệt nhăn nhó nhìn qua Du Mẫn Mẫn:
-Không thể nào!
Cô cũng không muốn tự mình đa tình như thế.
- Được rồi, muốn dỗ dành một người đàn ông, nhất là một người đàn ông đang nổi máu ghen, em chỉ cần hạ mình đi một tí, làm nũng một tí, vậy là xong! Nhanh trở về dỗ anh ta đi, còn ở đây dây dưa lãng phí thời gian làm cái gì!
Vừa nói, Du Mẫn Mẫn vừa làm động tác đuổi người với Lâm Triệt.
-...
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng người, nói là muốn tìm Lâm Triệt.
- Chị Lâm, có một người ở ngoài đoàn phim muốn gặp chị.
Phó đạo diễn tức tốc chạy đến, xem giọng nói cùng ánh mắt, có thể đoán ra người tới rất không tầm thường.
Lâm Triệt nhìn qua Du Mẫn Mẫn, thấy Du Mẫn Mẫn cho cô một cái khích lệ, liền gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài.
Thế nhưng bên ngoài lại là Trần Vũ Thịnh.
- Bác sĩ Trần, sao lại là anh?
Trần Vũ Thịnh không trả lời, nhìn qua Lâm Triệt:
- Tối qua em không về nhà sao?
Lâm Triệt bĩu môi:
- Đúng vậy, ngày hôm qua tôi không về nhà, tránh làm cho người nào đó nổi giận.
- Ai, thật không biết rốt cục là Tĩnh Trạch thiếu nợ em cái gì!
- Sao?
- Cậu ta nói hẳn đời trước em cùng cậu ta kết không ít thù oán, đời này ông trời mới đưa em đến để hành cậu ta.
Lâm Triệt đen mặt:
- Đến cùng là ai dằn mặt ai chứ.
- Em không muốn cũng không sao, ít nhất cũng nên về nhìn mặt cậu ta lần cuối chứ.
- Cái gì?
Trong lòng Lâm Triệt cả kinh.
- Cố Tĩnh Trạch sắp chết.
Trần Vũ Thịnh thản nhiên nói.
- Anh... Anh nói cái gì...
- Sắp bị em làm cho tức chết rồi.
-...
Lâm Triệt trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh, trực tiếp làm động tác mời về cho:
- Anh biến đi!
Trần Vũ Thịnh thấy cô mất hứng, vội nói:
- Được rồi, không đùa với em nữa, nhưng Cố Tĩnh Trạch cũng cách cái chết gần lắm, cậu ta ngã bệnh rồi.
Lâm Triệt dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Trần Vũ Thịnh.
Ngã bệnh?
Sao lại thế?