Lâm Triệt phản đối:
- Không có đâu, bình thường tôi cũng không để ý tới bọn họ đâu mà, nhìn thấy liền tránh ra xa đó.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
- Em như vậy đúng là thật ngốc, tránh đi là được rồi.
Lâm Triệt thật sự rất cảm kích, Cố Tĩnh Trạch có thể giúp cô như vậy, chuyện này làm cho cô cảm thấy rất vui.
Nhưng mà khi Lâm Dư về tới nhà liền mắng Lâm Triệt không một chút kiêng dè.
Mọi người đều ở trong nhà, Tần Khanh cũng ở đó nghe, Lâm Dư tức giận nói:
- Mày cũng được xem như là một đại minh tinh vậy mà lại bám được vào một nhân vật lớn. Không chào đón cha con chúng tao còn chưa tính, còn cố ý nhục nhã chúng tao như vậy. Tao biết không hẳn là phải tìm mày hỗ trợ, tao biết mày sẽ không giúp chúng tao đâu. Mày hận không thể giết chết chúng tao còn chưa tính mà còn muốn giúp chúng tao, cũng chỉ là muốn mượn cơ hội này nhục nhã để chúng tao mà thôi, hừ.
Nói xong, Lâm Dư liền tức giận trở về phòng.
Ngày hôm sau, Lâm Triệt chạy đi quay phim. Bên công ty đưa xuống cho cô hai người trợ lý, còn có Du Mẫn Mẫn, thật ra Lâm Triệt cũng cảm thấy mình không cần phải có nhiều trợ lý đi theo như vậy. Nhưng Du Mẫn Mẫn nói nếu công ty đưa xuống thì cũng là dùng để giúp đỡ cô, cứ dùng đi. Họ là người mới, dẫn họ theo để họ có thêm kinh nghiệm.
Hai người trợ lý này trong đó có một người gọi là Tiểu Đào, một người gọi là Tiểu Tiêu. Đi theo Lâm Triệt chạy tới chạy lui rùm beng cả lên, chuyện gì cũng không cần Lâm Triệt phải đụng đến.
Lâm Triệt ở trường quay chung với mọi người ở rất hòa hợp, quay phim cũng tiến hành rất thuận lợi. Trong phòng nghỉ, Lâm Triệt xem lại kịch bản, hai trợ lý mang tới nước chanh tốt cho da của cô, mang cho cô hoa quả có ảnh hưởng tốt cho thân thể. Giữa trưa, trợ lý còn cố ý tới hỏi cô muốn ăn cái gì.
Lâm Triệt nói tên vài món ăn rồi bọn họ cùng nhau đi ăn.
Tiểu Đào nhìn mấy món ăn có hàm lượng chất béo cao, kinh ngạc nói:
- Chị Triệt, chị ăn những món ăn này không sợ béo sao?
Lâm Triệt cười cười nói:
- Tôi có thể ăn bao nhiêu cũng không béo, lỡ có hơi lên cân một chút thì đói hai ngày liền gầy lại.
Tiểu Đào cực kỳ hâm mộ.
- Chị làm cho người ta hâm mộ chết mất.
Ban đầu hai người trợ lý còn rất lo lắng, sợ hãi Lâm Triệt. Nhưng khi thấy Lâm Triệt rất thân thiện, không có tính cách kiêu ngạo của một đại minh tinh, bọn họ cũng đều thả lỏng nói chuyện với Lâm Triệt.
Tiểu Tiêu nói:
- Em luôn cho rằng hoàn cảnh ở đoàn làm phim rất gian khổ, xem ra cũng không tồi đâu.
Lâm Triệt ăn món ăn nói:
- Đâu có, trước kia chị cũng rất khổ. Lần này đoàn phim đối xử với chị rất không tệ, còn cho cả một phòng nghỉ cho một mình chị, trước kia luôn đứng ở ngoài hay tìm một băng ghế ở góc phòng ngồi chờ diễn.
Tiểu Đào nói:
- Đó là vì bây giờ chị Triệt của chúng ta là nữ diễn viên chính, đương nhiên là phải có phòng nghỉ của riêng mình, hoàn cảnh cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
Tiểu Đào lại nói:
- Chị Triệt, nghe nói lúc mới vừa vào thủ đô đã có một thời gian chị đi làm trợ lý, lúc trước chị thật sự đã làm sao?
- Đã làm rồi, chị đã từng làm trợ lý một năm.
Lâm Triệt vừa nói vừa ăn, nghĩ rằng trước kia vì ý chí phấn đấu quá cao nên đúng là rất vất vả, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy thật thú vị.
Ngày bình thường tất cả mọi người gặp Lâm Triệt đều chào hỏi, Lâm Triệt vô tâm không tim không phổi, rất mau chóng đã quen biết với các diễn viên lớn nhỏ trong đoàn phim. Hoàn thành một ngày quay phim, Du Mẫn Mẫn biết Lâm Triệt vô tâm không tim không phổi, cũng không biết cho những các minh tinh khác một ít phúc lợi liền giúp cô mang cho mọi người mấy xiên thịt nướng.
Một lúc sau Lâm Triệt mới rời khỏi đây, đi theo Du Mẫn Mẫn đến trung tâm thương mại làm vận động. Rất nhanh cô đã rời khỏi đó, còn chưa đi được vài bước lại nhìn thấy Tần Khanh cũng đang ở đây.
Lúc này Lâm Triệt mới nhớ tới trung tâm thương mại này là của Tần gia.
Tần Khanh đứng ở tận cùng bên trong nhìn Lâm Triệt, cô đang cười cười đi ra, thân hình cao gầy mảnh khảnh, ở giữa đám người vô cùng chói mắt.
Tần Khanh cười đi qua:
- Cậu tới đây làm vận động à?
Lâm Triệt nói:
- Đúng vậy, tớ đã quên đây là của nhà cậu, nếu sớm biết trước hẳn là nên làm quen với cậu, lúc đó cậu sẽ trả cho tớ rất nhiều tiền!
Tần Khanh nhìn Lâm Triệt nói:
- Bây giờ cậu còn cần tiền sao?
- Đương nhiên là rất cần.
Lâm Triệt nói rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Tần Khanh nhớ tới chuyện ngày hôm đó, nói với Lâm Triệt:
- Mấy ngày hôm trước, người nhà cậu đến Cố gia tìm cậu sao?
Lâm Triệt vừa nghĩ cũng biết, lúc bọn họ quay về không biết sẽ lại mắng chửi cô như thế nào đây.
Lâm Triệt nhìn Tần Khanh.
- Đúng vậy, bọn họ trở về nháo loạn như thế nào vậy?
Tần Khanh nói:
- Chị của cậu làm vậy là không đúng.
Lâm Triệt nói
- Thật ra tớ cũng không nghĩ sẽ làm như vậy với chị ta, chính chị ta tự biết chị ta đã làm cái gì. Huống hồ tớ cũng chưa nói gì quá lên, cũng chưa làm qua chuyện gì. Chính là do bọn họ tự đi tìm đường chết, tớ cũng kéo không được. Cho nên, bây giờ cho dù bọn họ có nói tớ như thế nào, tớ vẫn chỉ có thể nghe thôi.
Lúc này, di động của Lâm Triệt vang lên.
Lâm Triệt cúi đầu nhìn màn hiện hiện lên hai chữ chồng yêu.
Xưng hô như thế làm cho Tần Khanh sửng sốt.
Không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Lâm Triệt cũng cảm thấy ngượng nhưng thật ra cũng đã quen với cách xưng hô này. Chẳng qua là Tần Khanh đang ở bên cạnh, suy cho cùng thì vẫn có hơi ngượng ngùng.
Cô tiếp điện thoại nói:
- Có chuyện gì?
Cố Tĩnh Trạch nói
- Em làm xong chưa? Làm xong rồi thì đi ăn cơm.
- Tôi đã làm xong rồi, đang đi ra ngoài đây.
- Được, đợi một chút tôi sẽ qua đón em.
- Biết rồi, quỷ lải nhải.
- Như vậy mà là lải nhải à, tôi sợ em bị thiểu năng trí tuệ nên tìm không thấy địa chỉ thôi.
- Cút!
Lâm Triệt tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Tần Khanh không khỏi ngượng ngùng, dùng ngón tay vuốt vuốt mấy sợi tóc bên tai:
- Làm sao thế, cậu cứ nói tiếp đi.
Tần Khanh nhìn điện thoại của cô, trầm ngâm, đó là Cố Tĩnh Trạch sao?
Cái tên chồng yêu kia, là Cố Tĩnh Trạch sao?
Nhưng khi nghe bọn họ nói chuyện, những lời này giống như là họ nói với nhau mỗi ngày, rất tự nhiên không chút ngượng ngùng, lúng túng.
Tần Khanh nói:
- Cậu thật sự cùng với Cố Tĩnh Trạch…
- Làm sao vậy?
Tần Khanh nói:
- Không có gì, chẳng qua là tớ vẫn luôn cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch không phải là một người chồng tốt. Ít nhất thì đối với phụ nữ mà nói, anh ta không phải là lựa chọn tốt nhất, cậu có thể tìm được người chồng tốt hơn mà.
Lâm Triệt cười cười, nhìn Tần Khanh.
- Người chồng tốt nhất là người kiểu nào?
- Người hợp với cậu.
Tần Khanh nói.
Lâm Triệt nói:
- Vì sao mà tớ với Cố Tĩnh Trạch không hợp với nhau?
Tần Khanh nói:
- Cuộc sống của loại người này, quá phức tạp.
Lâm Triệt nói
- Tớ biết cậu muốn nói cái gì. Bởi vì thân phận của tôi, bởi vì gia thế của tớ, bởi vì cuộc sống của tớ quá khác nhau với anh ấy, bởi vì tớ thực sự không xứng với anh ấy.
- Không phải đâu…
Chỉ là trong lòng Tần Khanh không nghĩ đến bọn họ lại ở bên nhau, suy nghĩ như thế tuy rằng quả thật rất bình thường, nhưng mà cậu lại không thể khống chế được suy nghĩ đó.
- Rất xin lỗi, tớ không có ý này, chỉ là cảm thấy tớ không thích lắm khi thấy cậu với anh ta ở bên nhau.
Lâm Triệt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Tần Khanh có phần mất tự nhiên, nhìn ra phía bên ngoài.
- Lâm Triệt, chúng ta đã quen nhau rất nhiều năm.
- Đúng vậy.
- Từ lúc vừa mới bắt đầu, tớ coi cậu chỉ là bạn bè.
- Ừ…
Tần Khanh nhìn Lâm Triệt.
- Cậu đã từng thích tớ sao?
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn về phía Tần Khanh.