Thấy có xe miễn phí để ngồi Thẩm Du Nhiên cũng không cùng hắn so đo, thản nhiên lên xe, rất nhanh về tới nhà.
Xuống xe Thẩm Du Nhiên hướng về phía Trần Vũ Thịch làm mặt quỷ:
- Làm chân chó có xe có tiền còn không phải là cũng đưa tôi về sao, ha ha ha...
Nói xong, trực tiếp chạy đi vào.
- Cô...
Trần Vũ Thịnh nhìn Thẩm Du Nhiên đi vào, cũng không kịp nói gì, chỉ đành chơ mắt nhìn cô chạy vào trong nhà dùng sức đóng lại cửa lớn.
Ngồi trong xe, hắn còn lẩm bẩm:
- Chạy nhanh thật!
Thẩm Du Nhiên vừa vào trong nhà thì bị mẹ mình đè lại.
- Á, mẹ làm con sợ muốn chết!
Mẹ lôi kéo cô đi thẳng đến bên cửa sổ rồi chỉ vào chiếc xe ở bên dưới, hỏi:
- Ai đưa con trở về?
Phía sau Thẩm Du Lam cũng nói:
- Đúng vậy nha, mới vừa rồi là ai đó? Sao lại đưa chị về. Vừa nhìn là biết xe Porsche, chị quen biết người giàu có từ khi nào, sao nhà mình không ai biết vậy?
Thẩm Du Nhiên không biết nói gì, nhìn mẹ cùng em gái:
- Chỉ là bạn đưa con trở về thôi.
- Không phải người yêu?
- Đương nhiên không phải.
Cô và Trần Vũ Thịnh yêu đương ư? Cô còn chưa bị điên!
Mẹ thất vọng:
- Mẹ biết ngay loại người có tiền sao có thể coi trọng con, con nha! Tốt nhất hãy thành thành thật thật đi cho mẹ.
Thẩm Du Lam ở phía sau nhảy:
- Chị… chị đã nói đó không phải bạn trai chị, vậy giới thiệu cho em đi. Chị theo đuổi không được thì để em.
- Con nói anh ta cũng không có bạn gái mà. Vậy giới thiệu cho em gái con, nó cũng đã hai mươi tuổi rồi, có thể nói chuyện yêu đương. Mau tìm đối tượng tốt không sẽ bị cướp hết đấy.
Thẩm Du Nhiên thầm nghĩ: “Hắn có nhiều nữ nhân lắm, hai người mau chết tâm đi!” chịu không nổi hai người hám giàu này, cô nhanh chóng trở về gian phòng của mình. Nghĩ đến ngày mai còn phải giúp đồ ngốc nghếch Lâm Triệt chuẩn bị lễ vật. Cô mở máy tính lên...
Bên kia.
Lâm Triệt trực tiếp bị Cố Tĩnh Trạch mang về nhà. Bảo tất cả người làm rời đi. Sau đó kéo Lâm Triệt tới phòng, để cô nằm lên giường rồi dùng khăn lông ướt lau mặt giúp cô.
Nhìn Lâm Triệt vì uống rượu mà gương mặt đỏ bừng. Cố Tĩnh Trạch thấy cô không chú ý, cúi xuống hôn trộm lên trán cô. Nghĩ đến người phụ nữ này tự mình chạy đi uống rượu, trong lòng tức giận khẽ búng vào trán cô một cái.
Lâm Triệt ăn đau lập tức mở to hai mắt. Thấy Cố Tĩnh Trạch thì lập tức nhíu lông mày đẩy anh ra.
Cố Tĩnh Trạch bị đẩy một cái, khó hiểu nhìn Lâm Triệt:
- Em lại uống rượu vào rồi đùa giỡn tôi có phải không?
- Người xấu, không cần anh lại đây!
Lâm Triệt nói.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm ;
- Sao bảo tôi xấu xa chứ!
Lâm Triệt nói:
- Chính là người xấu, mỗi ngày khi dễ tôi!
Cố Tĩnh Trạch nghĩ: “Nếu nói như vậy là mỗi ngày tưởng anh khi dễ cô à.”
Anh nhẫn nại nói:
- Đồ ngốc, đấy không phải bắt nạt em mà là yêu thương em!
Lâm Triệt mơ mơ màng màng, nghe không được rõ ràng cho lắm, chỉ là thừa dịp say rượu mà làm loạn, mê man đẩy anh ra, trong lòng cô không được vui liền phát tiết ra:
- Buông tôi ra, anh đi ra ngoài đi, tôi không cần anh ở bên cạnh tôi.
- Lâm Triệt, em làm sao vậy?
Lâm Triệt tức giận kéo cánh tay anh xuống:
- Anh có người phụ nữ mình yêu rồi, vì cớ gì lại đi trêu chọc tôi, anh đây chính là khi dễ tôi.
Cố Tĩnh Trạch ngây người.
Lâm Triệt một tay sờ lấy gương mặt anh, khuôn mặt anh giống như trong mộng. Bởi vì say rượu, bước chân lảo đảo, thân thể đang bành trướng tiến về phía trước. Cô không thể phân biệt được đây là thực hay vẫn là mộng, chỉ có thể theo bản năng mà làm.
Cố Tĩnh Trạch ở trước mắt, cô nhìn khuôn mặt yêu nghiệt Cố Tĩnh Trạch, nhất thời cảm thấy may mắn. Người đàn ông này người khác mơ tưởng chạm vào, nhìn thấy cũng không được, nhưng mỗi ngày anh đều ở trước mặt cô
Nhưng đấy cũng là bất hạnh, về sau còn có người đàn ông nào đem lại cảm giác cho cô nữa?
Cô sợ rời xa anh, cho nên nhìn ai cũng không vừa mắt.
Như vậy, vì cái gì lại gặp anh, chỉ gặp mà không chiếm được.
Chiếm được đi chăng nữa cũng chỉ là tạm thời.
Nếu anh chỉ đến một hồi rồi đi qua. Như vậy thà không đến còn hơn. Như vậy cô có thể cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông bình thường mà không phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
- Khốn khiếp, lưu manh, bại hoại, Cố Tĩnh Trạch, rốt cuộc thì khi nào chúng ta ly hôn, anh cho tôi cái thời gian chính xác đi!
Lâm Triệt một cái rồi lại một cái vỗ mạnh lên bả vai của Cố Tĩnh Trạch. Cố Tĩnh Trạch trầm mặc nhìn khuôn mặt nhỏ đầy ai oán của Lâm Triệt, lại nhìn cô đánh mình.
Thẳng đến khi cô không còn sức lực, anh vẫn không có chút sứt mẻ.
Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ của cô:
- Em muốn ly hôn với tôi sớm như vậy sao?
Lâm Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Muốn!
Muốn sớm một chút rời khỏi anh, miễn sao cho bản thân có ngày trầm mê vào trong đó.
Hiện tại mà nói rời đi, có lẽ mọi thứ còn chưa quá muộn.
Cố Tĩnh Trạch thật sâu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia tối tăm, nhìn cô bỗng nhiên nói muốn rời khỏi, trong lòng anh có một loại ý tưởng kỳ quái, mặc kệ muốn dùng biện pháp gì, cũng muốn đem cô lưu tại bên người.
Cho dù bị cô coi là người độc ác cũng phải giữ cô lại bên cạnh, không hy vọng cô rời khỏi.
Tại sao lại có ý nghĩ như vậy? Chính anh cũng không rõ.
Anh chỉ cảm thấy, chính mình đã quen với sự tồn tại của cô, hiện tại cô muốn ném anh xuống rồi rời đi một cách phóng khoáng, anh không muốn nghĩ đến ly hôn, trong lòng không thể ức chế khó chịu, anh bất giác nắm chặt lấy cô hơn.
- Nếu tôi nói không được, không muốn để em rời đi.
Cố Tĩnh Trạch trầm thấp nói, giống như một ngọn núi đè nặng xuống.
Lâm Triệt mờ mịt ngẩng đầu lên, đầu óc mơ hồ, đôi mắt sáng trong nhìn Cố Tĩnh Trạch im lặng.
Đôi mắt đen láy lúc này như thêm dày đặc, đẩy người Lâm Triệt rồi đè lên người cô, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Triệt, một tay khác vẫn nắm chặt lấy vai cô, ánh mắt thâm trầm.
- Vì... Vì cái gì?
Thanh âm Lâm Triệt không tự chủ mà xuống thấp, cảm thấy bản thân bị ánh mắt bức người của hắn dọa, có phần hít thở không thông.
Vì cái gì cô không được rời đi?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em hỏi tôi khi nào ly hôn sao?
- Ừ
- Nếu như tôi nói sẽ không ly hôn?
- Cái gì?
Ngay sau đó, Cố Tĩnh Trạch vững vàng hạ xuống một nụ hôn. Lâm Triệt choáng váng mờ mịt ở trong khuỷu tay anh, ngất bởi nụ hôn kịch liệt ấy, khó khăn thoát khỏi...