Lâm Triệt tò mò hỏi:
- Là yến tiệc gì vậy?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Chỉ là yến tiệc từ thiện trong giới, cần mang theo bạn gái đi thôi.
Lâm Triệt ngay lập tức nói:
- Vậy anh sẽ mang bạn gái đi hay sao?
- Tôi đã có vợ, sao phải mang bạn gái theo?
Trong lòng Lâm Triệt không khỏi cười cười:
- Được rồi, tôi với anh cùng đi là được.
Chỉ là bày ra bộ dạng như thế thôi nhưng thật ra nội tâm cô lại vô cùng vui vẻ, rạo rực.
Thật là cùng Cố Tĩnh Trạch đi dự tiệc đó nha.
Chuyện này thật sự là trước đây chưa từng xảy ra…
Rất nhanh sau đó, quản gia gọi điện thoại tới, nói là đến giúp Lâm Triệt đi chọn quần áo, chuẩn bị một chút để sẵn sàng tham gia buổi tiệc tối nay.
Chạng vạng tối, Cố Tĩnh Trạch đến studio trang điểm cá nhân của Lâm Triệt rất sớm,vì thợ trang điểm ở đây là một thợ trang điểm có tên tuổi, từ trước đến nay chỗ này đều rất đông khách. Du Mẫn Mẫn đã từng muốn mang cô tới đây để trang điểm tham gia lễ trao giải, nhưng chỉ có thể xếp hàng. Hôm nay vì nguyên nhân là Cố Tĩnh Trạch mà toàn bộ studio chỉ tập trung vào một mình Lâm Triệt.
Thợ trang điểm tuy không biết Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch có quan hệ như thế nào, cũng bởi vì đạo đức nghề nghiệp, cô không thể hỏi thăm cũng không thể nói chuyện bát quái, nhưng mà đối với Lâm Triệt có vài phần cung kính.
Thấy Cố Tĩnh Trạch đã đến, họ càng thêm vài phần cẩn thận.
Bọn họ cũng không sợ những người này sẽ đồn chuyện bậy bạ ra ngoài.
Dám đồn bậy bạ về Cố Tĩnh Trạch, chẳng lẽ chán sống rồi sao?
Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt đã chuẩn bị xong, cô xoay người lại, anh nhìn thấy một thân đỏ thẫm, lễ phục mặc trên người cô lại không có chút cảm giác diêm dúa hay lẳng lơ nào, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy thanh tịnh giống như là sau đóa hoa sau cơn mưa thấm vào mưa, như vậy càng trở nên tinh khiết.
Thợ trang điểm một bên nói:
- Lâm tiểu thư thật sự xinh đẹp, làn da của cô rất đẹp. Tôi đã từng trang điểm cho rất nhiều người nhưng mà từ trước tới giờ, Lâm tiểu thư là người có làn da đẹp nhất.
Lâm Triệt quay đầu lại ngại ngùng cười cười, nhắc tới váy, cô nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thế nào, nhìn có được không?
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu cười:
- Được, coi như em không có phụ bộ lễ phục này.
-...
Lâm Triệt bĩu môi, biết ngay anh mõm chó không mọc ra ngà voi.
Nói một câu dễ nghe không được sao?
Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt nói:
- Đi thôi!
Lên xe, Lâm Triệt mới hỏi Cố Tĩnh Trạch:
- Lần này đi dự bữa tiệc rất lớn hả? Tại sao phải mang tôi theo? Như vậy có sao không?
- Không việc gì đâu, tất cả mọi người mang theo bạn gái đi, không có ai hỏi em và tôi là quan hệ như thế nào. Bữa tiệc này rất lớn, là buổi từ thiện thường niên mỗi năm một lần.
- Ah, chẳng qua, hình như tôi chưa từng thấy anh tham gia tiệc tối nào mà?
Lâm Triệt hiếu kỳ hỏi.
Cố Tĩnh Trạch nói một cách tự nhiên:
- Đương nhiên, yến tiệc cái gì chứ, sai cấp dưới đi tham gia là được rồi cho nên bình thường tôi không hay tham gia.
- Vậy sao? Thế mà tôi còn tưởng rằng giống ti vi diễn đấy, loại người như anh là nhà tư bản, thường phải tham gia rất nhiều yến tiệc nọ nọ kia kia, xã giao nhiều vô kể.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em đang nói về chủ nghĩa tư bản của một công ty nhỏ, cho nên mới nói, người muốn ngồi vào vị trí cao nhất mới có thể sống an nhàn, bằng không thì vĩnh viễn phải xem sắc mặt của người khác mà sống.
- …
Ý của anh nói là, địa vị anh như bây giờ, không cần phải xem sắc mặt người khác, cũng không cần xã giao người khác sao?
Cố Tĩnh Trạch thật sự là mỗi một lời nói đều là khoe khoang.
Lâm Triệt im lặng nhìn Cố Tĩnh Trạch một chút, lại thấy phía trước, lái xe đã dừng xe tại cửa ra vào khách sạn bảy sao.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch cùng nhau xuống xe, trước mặt đã có khá nhiều người, mặc tây trang, bụng phệ đấy ra nghênh đón.
- Cố tổng đã đến.
- Cố tổng đại giá quang lâm ah.
- Cố tổng, mời vào.
Nhân tiện, Lâm Triệt cũng thành công đưa tới sự chú ý của mọi người, tự nhiên không ai dám mất mặt, đến hỏi đây rốt cuộc là ai, chỉ là đứng nhìn Cố Tĩnh Trạch cùng Lâm Triệt khoác tay đi tới, Lâm Triệt một thân lễ phục kia, vô cùng đẹp đẽ quý giá, váy dài chấm đất, rực màu đỏ sậm, bộ dạng ung dung mang theo cảm giác vài phần ưu nhã, mười phần hào phóng.
Đằng sau có người nghị luận:
- Xem kìa, đó chính là Cố Tĩnh Trạch!
- Một năm cũng không thấy được Cố Tĩnh Trạch một lần!
- Đúng thế, anh ta ít xuất hiện lắm, trong giới chỉ có truyền thuyết về anh ta, không thể nhìn thấy được anh ta!
- Bên cạnh anh ta là ai vậy?
- Còn mang đến bạn gái sao? Nhìn có vẻ rất nhìn quen mắt đấy, hình như là minh tinh gì đó!
Tất cả mọi người đều chua lòm nhìn người đi theo bên người Cố Tĩnh Trạch, thấy hai người đi tới, một đoàn người đều ở phía sau đi theo, không khỏi thầm thán, Cố Tĩnh Trạch đúng là tới nơi nào, thì đều trở thành tâm điểm nơi đó.
- Nhưng mà không phải nghe nói anh ta cùng tiểu thư Mạc gia kia là một đôi đấy sao, như thế nào thay người rồi?
- Cho tới bây giờ cũng chưa ai thấy Cố Tĩnh Trạch mang cô ta ra ngoài.
Mấy người thảo luận ấy sẽ không ngờ, đứng ở đằng sau, trong một góc Mạc Huệ Linh đang ngồi, cô ta hung hăng cầm lấy ly của mình.
Cô ta đã sớm thăm dò được rồi, Cố Tĩnh Trạch nói là muốn tới tham gia bữa tiệc này, cũng có thể hiểu được. Đây là buổi tiệc tổ chức mỗi năm một lần, là tiệc tối từ thiện lớn nhất một thời, mỗi lần Cố Tĩnh Trạch tới tham gia đều quyên tặng vài thứ.
Nhưng Mạc Huệ Linh lại không nghĩ rằng, vậy mà Cố Tĩnh Trạch lại dẫn theo Lâm Triệt đến.
Bọn họ nói không sai, Cố Tĩnh Trạch rất ít mang Mạc Huệ Linh xuất hiện tại nơi công cộng.
Bởi vì Cố Tĩnh Trạch là người ít xuất hiện, cho nên, trong chuyện nhà ba anh em họ, anh cho tới bây giờ không có quá nhiều ánh hào quang.
Dĩ nhiên Mạc Huệ Linh muốn cùng anh đi ra ngoài, nhưng lại lo lắng Cố Tĩnh Trạch cảm thấy cô ta thích ánh hào quang, muốn làm trung tâm của sự chú ý cho nên cô ta mới đè nén ý nghĩ này của mình, một mực không dám thực hiện.
Hiện tại lại không nghĩ rằng vậy mà Cố Tĩnh Trạch lại dẫn theo Lâm Triệt đến...
Mạc Huệ Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn, con mắt giật giật, đi vào bên trong.
Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch ngồi cùng một chỗ ngồi khá đẹp ở trên lầu. Có thể nhìn thấy toàn hội trường, nhưng bên dưới lại không thấy được trên này.
Đây là lần đầu tiên Lâm Triệt tới tham gia loại tiệc như thế này, không khỏi lấy điện thoại di động ra:
- Tôi muốn tự chụp một tấm xem thử, hì hì.
Cố Tĩnh Trạch im lặng nhìn xem Lâm Triệt:
- Cái gì em cũng muốn chụp...
Lâm Triệt nói:
- Cơ hội khó được ấy, cho nên cái này tôi muốn đăng lên Weibo, để cho fans hâm mộ cảm thấy tôi có thể tham gia bữa tiệc như thế này nhất định là sẽ rất nghênh mặt lên. Ai da, tôi không mang gậy tự sướng, anh tới giúp tôi chụp một tấm được không?
Cố Tĩnh Trạch càng im lặng nhìn Lâm Triệt:
- Em…
Hiện tại Cô thật sự rất có bản lĩnh, tuyệt đối không sợ anh vậy sao? Mới vừa rồi còn muốn tự mình chụp, vậy mà hiện tại lại lôi kéo anh giúp cô chụp rồi.
Vẻ mặt Lâm Triệt đáng thương nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Giúp tôi một chút có sao đâu, chỉ là bấm một cái thôi mà.
Cố Tĩnh Trạch hết cách, tốt nhất là đừng có người nhìn thấy, bằng không thì, lại để cho người khác thấy anh vậy mà lại cầm điện thoại chụp ảnh thì thật đúng là…
Anh cầm lấy điện thoại, trừng mắt Lâm Triệt, bấm liên tiếp cho cô mấy tấm, Lâm Triệt đi qua không hài lòng mà nói:
- Cố Tĩnh Trạch... Có phải anh chụp qua loa thôi đúng không? Anh nhìn xem, anh muốn đem bữa tiệc phía dưới chụp lên ấy ư? Anh như vậy khác nào đã cho ta đến cái tiệm cơm bồi rượu đâu, một chút cũng nhìn không ra bữa tiệc gì cả.
Vì vậy anh lại phải chụp lại cho cô một lần nữa nhưng vẫn không được hài lòng.
- Cố Tĩnh Trạch, tôi phục anh rồi, duyên dáng xinh đẹp đâu rồi! Dáng người của tôi sao có thể vặn vẹo như vậy hả?