Mạc Huệ Linh nhìn anh, nhất thời sốt ruột, cắn răng cầm một cái bình hoa kế bên, ném xuống đất “rầm” một tiếng. Ngay sau đó, cầm mảnh vỡ của bình hoa lên, rạch một đường lên tay...
- Huệ Linh, em...
Cố Tĩnh Trạch vội chạy lên cướp lại, chậm chân một chút, mảnh vỡ đã cắt đứt tay để lại một đường máu.
Mạc Huệ Linh thật sự không nghĩ tới lại đau như vậy, lập tức đau phát khóc lên:
- Tĩnh Trạch, em... Em làm tất cả, chỉ là để có thể ở gần bên anh, anh... anh không cần tức giận...
- Em... Em...
Cố Tĩnh Trạch thật sự tức chết rồi, sao Mạc Huệ Linh có thể làm như vậy với chính mình. Tự mình hại mình như vậy, thật là một hành động không yêu bản thân!
Ngay sau đó, Mạc Huệ Linh liền run rẩy ngã xuống mặt đất, đau đớn kêu to.
Cố Tĩnh Trạch đứng tại chỗ đó, nhìn cô ta rồi thở dài, chỉ có thể lắc đầu, đi ra ngoài kêu xe tới.
Quán cơm.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, đợi sau một lúc lâu lại không thấy Cố Tĩnh Trạch tới.
Nghĩ lại cũng hiểu được, bị Mạc Huệ Linh gọi đến sao Cố Tĩnh Trạch còn có thể tới đây.
Lâm Triệt cảm thấy mình cũng thật ngu xuẩn, thật sự ngồi ở chỗ này chờ anh làm gì.
Cảm thấy cực kỳ đói bụng, nhịn không được nữa, cô dứt khoát kêu người mang đồ ăn lên nhanh, mặc kệ thế nào, ăn no bụng mới là đạo lý.
Đang ăn ngon lành, bỗng nhiên có người đi tới bên cạnh.
Tưởng Cố Tĩnh Trạch cuối cùng cũng tới, cô ngẩng đầu lên
- Anh còn tới trễ nữa, tôi sẽ ăn sạch phần ăn của anh.
Nhưng mà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Cố Tĩnh Dư đứng ở trước mặt.
- Cố Tĩnh Dư?
Tại sao anh trai không tới, ngược lại em trai đã tới.
Cố Tĩnh Dư ngồi xuống.
- Thế nào, lại bị cho leo cây?
- Làm gì có đâu...
Lâm Triệt chột dạ nói.
Cố Tĩnh Dư cười, cô trang điểm, trau chuốt nhan sắc như vậy lại nói là không phải
- Mới vừa rồi cô còn nói rõ ràng như vậy, còn trang điểm nữa. Được rồi, thấy cô đáng thương như vậy, tôi tới ăn giúp cô một chút.
-...
Tại sao đàn ông của Cố gia một người tới một người đều không biết xấu hổ.
Cố Tĩnh Dư nói xong thì trực tiếp ăn, nhưng thật ra đang nhìn Lâm Triệt nói:
- Chỉ là tôi nghe nói cô muốn tham gia Chân Nhân Tú.
- Đúng vậy, chương trình này thật sự nổi tiếng, công ty chúng tôi cho tôi tham gia.
Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Dư cười hắc hắc.
- Với chỉ số thông minh của cô, không phải sẽ biến Chân Nhân Tú thành vật hi sinh à?
- Tại sao chứ?
- Cô phải hiểu được những người tham gia Chân Nhân Tú đều rất lợi hại, mới có thể thắng mà nhận được chú ý nhiều nhất. Với chỉ số thông minh này của cô, làm sao có thể đoạt đất diễn với người khác?
- Sẽ không khó như vậy chứ?
Lâm Triệt nói.
- Tham gia Chân Nhân Tú, tất cả mọi người đều có cơ hội. Hơn nữa tại sao tôi lại không có chỉ số thông minh?
- Cô không nhìn xem lần này người cùng cô tham gia là ai à? Lược bớt vài diễn viên lão thành, thì cũng toàn là người đã tham gia Chân Nhân Tú hai năm, khẳng định có kinh nghiệm đoạt diễn hơn cô. Còn có mấy khách quý đi cùng cô lần này, từng người từng người, cũng đều là trâu mới sinh ra không sợ hổ, cô đó...
Hắn ăn bò bít tết, lắc đầu.
Lâm Triệt nói:
- Khách quý tham gia với tôi là ai vậy?
- Tôi nghe nói, chủ đề lần này là tiểu hoa đán mới nổi, tham gia cùng cô đều là nữ. Người mới, cô chắc cũng biết là ai, chẳng qua người mới... Thật sự một người lại một người uy mãnh, tới lúc đó cô sẽ được bồi bổ kiến thức.
Lâm Triệt lập tức chột dạ, đúng thật, cô ở phương diện tranh đoạt tài nguyên này, thật sự không nắm được.
Mà giới nghệ sĩ bây giờ, cũng không thể chỉ dựa vào kỹ thuật diễn xuất mà nổi tiếng được.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư.
- Tại sao anh lại tới nơi này chứ?
- Làm sao vậy? Không được à?
Cố Tĩnh Dư nói.
- Nhà hàng này là của Cố thị, tôi chỉ đến đây đi dạo.
Vậy mà nơi này cũng là của Cố thị.
Nhưng mà, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch còn ở đó với Mạc Huệ Linh, tâm tình không khỏi có phần không thoải mái, nhìn nhìn Cố Tĩnh Dư, cô nói:
- Không có việc gì thì tôi đi về trước.
Tạm biệt Cố Tĩnh Dư rồi về nhà, vậy mà Cố Tĩnh Trạch còn chưa chịu trở về.
Lâm Triệt dứt khoát chạy đi chơi với Thẩm Du Nhiên hết buổi chiều. Đến buổi tối, Cố Tĩnh Trạch vẫn chưa có trở về.
Lâm Triệt ngồi ở trên giường, không có đi hỏi người hầu Cố Tĩnh Trạch đang ở nơi nào, nhưng mà lại có một chút lo lắng, không phải Cố Tĩnh Trạch lại phát bệnh chứ. Lần trước chạm vào Mạc Huệ Linh ngay lập tức phát bệnh, không lẽ lần này sẽ không nhịn nổi với Mạc Huệ Linh, lại phát bệnh nữa à!
Chỉ là, không có việc gì thì tại sao lại chạm vào Mạc Huệ Linh...
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy trong lòng ẩn ẩn tức giận. Nếu nhịn không được mà lại chạm vào người khác, vậy phát bệnh cũng rất đáng.
Bệnh chết cũng là chính mình tự tìm lấy.
Lâm Triệt kéo chăn lên kín đầu, không muốn đi quản Cố Tĩnh Trạch nữa.
Mà sáng sớm hôm sau, Cố Tĩnh Trạch vẫn chưa có trở về.
Sáng sớm, tinh thần Lâm Triệt có hơi uể oải. Buổi tối chỉ có một mình mình ở trong phòng lại có cảm giác ngủ không được, không biết tại sao lại có cảm giác không an tâm. Người luôn quan tâm đến giấc ngủ như cô, cả buổi tối lại trì trệ không ngủ được.
Nhất định là bởi vì cô quá tốt tính, lo lắng cho Cố Tĩnh Trạch có phải phát bệnh mà chết rồi hay không, cho nên mới như vậy.
Lúc này, Cố Tĩnh Trạch từ bên ngoài trở về.
Cô nghe thấy tiếng động, lập tức đứng lên. Vừa muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới, người này cùng Mạc Huệ Linh ân ân ái ái cả một buổi tối. Bọn họ vừa mới ở bên nhau, cô liền chạy tới xem náo nhiệt, có phải không tốt lắm hay không.
Chỉ vì, Mạc Huệ Linh mới là người phụ nữ trong lòng anh.
Lâm Triệt khẽ cắn môi, không đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Lúc nhìn thấy Lâm Triệt đang ở bên trong, trong lòng giống như an tâm không ít.
Cả buổi tối Mạc Huệ Linh luôn khóc nháo, muốn chết muốn sống, làm anh mười phần bất đắc dĩ.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch lại cảm thấy phiền chán, cũng không làm gì với cô ta. Chỉ nghĩ ở trong lòng, Mạc Huệ Linh vốn dĩ không phải như thế, mà chính là bị anh ép thành cái dạng này.
- Đã trở về rồi sao?
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, chào hỏi qua loa.
Cố Tĩnh Trạch "Ừ" một tiếng, nóng lòng giải thích:
- Huệ Linh ở bệnh viện, cắt cổ tay của mình. Cảm xúc có hơi kích động, tôi sợ cô ấy suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng...
Lâm Triệt ngẩng đầu:
- Hả, phải không, hẳn là phải bồi lâu một chút.
Cố Tĩnh Trạch bước tới vài bước, từ phía sau muốn ôm Lâm Triệt một cái.
Dây dưa ở bên ngoài cả một buổi tối, vừa mệt lại vừa phiền, nhưng lúc anh nhìn thấy Lâm Triệt mới thật sự cảm thấy yên ổn.
Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch tới gần, lại lập tức tránh ra một chút.
- Cố Tĩnh Trạch, anh muốn làm gì?
Cô trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt:
- Làm sao vậy... Vì tôi không về nhà ăn với em cho nên tức giận sao? Thật xin lỗi, bởi vì bỗng nhiên xảy ra chuyện...
- Tôi không có tức giận, tôi tức giận cái gì. Anh đi bồi Mạc Huệ Linh là việc làm đúng đắn, hoàn toàn không liên quan đến tôi, tôi chỉ là... bây giờ còn phải đi làm, sắp muộn rồi, anh tránh ra.
Đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, cô chạy nhanh ra ngoài.
- Em...
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Lâm Triệt, đứng ở đó, âm thanh thở dài khẽ phát ra.
Lâm Triệt không muốn quan tâm những việc liên quan đến Cố Tĩnh Trạch. Cô cảm thấy mình nên cách xa Cố Tĩnh Trạch một chút, càng xa càng tốt. Bằng không, sự tồn tại của Cố Tĩnh Trạch nếu trở thành thói quen đối cô, sau này lúc ly hôn thì phải làm sao?
Cô tuyệt đối sẽ không theo Cố Tĩnh Trạch cả đời, hiện tại chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời để bảo hộ Mạc Huệ Linh, cô không thể làm bản thân mình trầm mê vào đoạn hôn nhân này.
Vậy cũng tốt, tất cả những thứ này cũng đều là giả mà