Vì đi đón Tần Khanh, cho nên mới…
Sân bay.
Lâm Triệt để tài xế dừng xe chờ ở ngoài, cô vội vàng đi vào tìm Thẩm Du Nhiên.
Trong tiệm cà phê, Thẩm Du Nhiên ngồi ở bên trong, bên cạnh là túi lớn túi nhỏ.
- Du Nhiên!
Lâm Triệt vui sướng gọi một tiếng.
Thẩm Du Nhiên nghe thấy vội ngẩng đầu lên, thấy Lâm Triệt thì đứng lên chạy tới. Một cái ôm đầy thoả mãn, hai người ôm nhau thật chặt, sau đó mới buông nhau ra.
Dáng dấp của Thẩm Du Nhiên còn xinh đẹp hơn Lâm Triệt, tóc dài xoã ngang vai, là người nhanh nhẹn hoạt bát, phong cách ăn mặc có hơi giống người Anh, nhìn vô cùng đáng yêu.
- Oa, Lâm Triệt, không được nha, vừa trở về tớ đã thấy cậu đóng quảng cáo, còn phát ở trên máy bay nữa đấy.
- Quảng cáo cái gì?
- Là quảng cáo kẹo đó.
Thẩm Du Nhiên kéo Lâm Triệt ngồi xuống trước rồi mới khen ngợi Lâm Triệt.
Lâm Triệt hạ giọng, nói:
- Trên máy bay vẫn phát quảng cáo đó à? Cái đó từ một tháng trước rồi, vất vả lắm mới nhận được quảng cáo, nhưng cũng bởi vì cái quảng cáo này mà thiếu chút nữa là vào cục cảnh sát.
- Không phải chứ? Mạo hiểm như vậy… Nhưng cũng không nghĩ tới, mới hơn một năm thôi, tớ vừa trở về thì cậu đã trở thành một đại minh tinh rồi.
Vẻ mặt Thẩm Du Nhiên đầy kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai cô, ngước đầu cười hì hì nói:
- Chỉ nghĩ đến việc tớ quen biết với đại minh tinh thì lập tức ngực cũng có thể ưỡn lên.
Lâm Triệt im lặng nhìn Thẩm Du Nhiên:
- Đại minh tinh cái gì? Tớ chỉ mới là một tiểu tân binh, cách đại minh tinh còn xa lắm.
Ngẩng đầu lên có thể thấy quảng cáo nước hoa của Mộc Phỉ Nhiên. Dáng vẻ Mộc Phỉ Nhiên ung dung hoa quý, hào phóng khéo léo, chuẩn người mẫu quốc tế.
Lâm Triệt nói:
- Đây mới là đại minh tinh.
Quảng cáo sản phẩm quốc tế người trong nước không dễ gì có được, nhưng Mộc Phỉ Nhiên lại là người phát ngôn toàn bộ chúng, có thể thấy, Mộc Phỉ Nhiên rất khác biệt với những minh tinh thông thường.
Thẩm Du Nhiên nói:
- Kệ, tớ muốn chụp hình với cậu, sau đó đăng lên Weibo khoe khoang một chút.
- Không được đâu.
- Không muốn cũng không được, mau chụp hình chung với tớ nào.
Thẩm Du Nhiên mạnh bạo giữ lấy Lâm Triệt, tách tách một cái, chụp một bức ảnh.
Lúc này điện thoại Lâm Triệt bỗng chốc vang lên. Lâm Triệt cúi đầu xem, phía trên hiện lên hai chữ “chồng yêu”, giống như bị xao động, không ngừng dao động mạnh.
Thẩm Du Nhiên nhìn thoáng qua cũng thấy được, kinh ngạc nhảy cẫng lên:
- Tớ muốn chửi thề, là ai đấy?
- Cái này cái này…
Lâm Triệt hấp tấp nói:
- Không phải đâu, chỉ tuỳ tiện giỡn chơi nên mới lấy tên như vậy, thật ra anh ta không phải là chồng tớ, không giống như cậu nghĩ đâu.
Thẩm Du Nhiên nghe xong mới nói:
- Này, bây giờ bạn trai cũng gọi là chồng rồi, tớ biết tớ biết, cậu mới có hai ba tuổi, cũng chưa kết hôn, nhưng có bạn trai là được rồi… Cậu có bạn trai lúc nào, mau nói cho tớ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Cũng không phải là bạn trai…
Quan hệ của cô với Cố Tĩnh Trạch quá phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
Nhưng chuông điện thoại vẫn luôn réo, cô không thể làm gì khác, trước hết bảo Thẩm Du Nhiên yên lặng rồi vội vàng nhận cuộc gọi.
Từ trong điện thoại truyền ra giọng nói âm trầm của Cố Tĩnh Trạch:
- Khi nào thì em trở về?
Lâm Triệt vừa nghe, không biết có phải anh đang tức giận không, tại sao nghe qua điện thoại mà cô có thể cảm nhận được giọng nói của Cố Tĩnh Trạch như mây đen phủ đầy mặt.
Nhưng tại sao lại tức giận chưa? Chỉ vì cô tới sân bay mà không về nhà?
- Tôi vừa gặp mặt bạn, trò chuyện một chút rồi về sau.
Lâm Triệt nói.
- Trò chuyện nhiêu đó còn chưa đủ?
- …
Lâm Triệt buồn bực nói:
- Làm sao mà đủ, chúng tôi lâu rồi không gặp nhau, nhất định phải nói lâu một chút.
- Hai mươi phút... Lâm Triệt, hai mươi phút nữa em còn không về thì đừng có về nữa!
Nói xong Cố Tĩnh Trạch trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Triệt nghe âm thanh “píp píp”, trợn to hai mắt khó hiểu.
- Chơi cái trò gì vậy? Quản được tôi sao? Tôi muốn trò chuyện bao lâu thì trò chuyện bấy lâu, không về thì không về!
Thật là, Cố Tĩnh Trạch ngày càng quản nhiều chuyện. Xoá hết số điện thoại của cô còn chưa nói, bây giờ ngay cả cô đi gặp bạn cũng phải bị hạn định thời gian. Sao Cố Tĩnh Trạch lại bá đạo như vậy? Cô cũng không quản việc anh cùng thanh mai trúc mã cái gì mà anh anh em em nha.
Bên kia.
Cố Tĩnh Trạch ném điện thoại, ngồi ở đó, cả người toát ra khí lạnh khiến người khác chỉ dám nhìn mà không dám đến gần.
Lúc này Trần Vũ Thịnh đi vào thấy tình cảnh như vậy. Có chút kinh ngạc nhìn Tần Hạo, cậu ta không dám lên tiếng, kéo Tần Hạo đi ra ngoài mới hỏi:
- Tiên sinh nhà các người làm sao vậy?
Tần Hạo ai u một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ghen!
- Cái gì?
Trần Vũ Thịnh kinh ngạc tới suýt nữa kêu thành tiếng.
- Suỵt, suỵt, cậu muốn tôi chết hả?
Tần Hạo vội vàng giữ Trần Vũ Thịnh:
- Bác sĩ Trần, cậu đi khuyên nhủ tiên sinh nhanh đi, cậu ấy cũng thật đáng thương.
- …
Ai dám nói Cố Tĩnh Trạch đáng thương?
Nếu anh đáng thương, vậy đàn ông trên đời này sẽ như thế nào?
- Sao vậy?
- Tiên sinh mời cậu tới xem bệnh cho phu nhân, ai biết được phu nhân lại cho tiên sinh leo cây, nói ra ngoài gặp bạn.
- Có người dám cho Cố Tĩnh Trạch leo cây sao?
- Vậy mới nói, dù sao bây giờ tiên sinh đang sắp bùng cơn thịnh nộ, bác sĩ Trần cậu tới thật đúng lúc, cậu đức cao vọng trọng, là người chuyên nghiệp, tiên sinh giao cho cậu, tôi rút lui trước.
- Này, tôi không phải… Tôi cũng không phải chuyên gia tình yêu mà, cậu chạy cái gì mà nhanh thế hả?
Nhìn Tần Hạo không quay đầu lại chạy nhanh như chớp, Trần Vũ Thịnh chỉ có thể im lặng nhìn vào bên trong.
Sau khi vào cửa, Trần Vũ Thịnh nói:
- Cố tổng, tôi cảm thấy nếu cậu có vấn đề gì, muốn tâm sự hay có phiền não, đều có thể nói với tôi, chúng ta cũng từng như vậy mà!
- Tôi? Không có tâm sự gì cả.
Mặt Cố Tĩnh Trạch không cảm xúc, lật xem văn kiện của công ty đang cầm trên tay.
Trần Vũ Thịnh nói:
- Liên quan tới cô ấy sao, cô ấy không trở về có lẽ là có việc quan trọng…
- Cái người phụ nữ không tim không phổi đó, tốt nhất không trở về cũng được.
Chân mày Cố Tĩnh Trạch cứng đờ đứng lên, vừa nói vừa vỗ văn kiện trong tay một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh rốt cuộc cũng hiểu được lời Tần Hạo nói, tại sao Cố Tĩnh Trạch lại đáng thương…
Thật đáng thương mà.
Bên ngoài.
Thẩm Du Nhiên ngồi ở quầy rượu, nhìn Lâm Triệt đang uống bia.
- Ai dô, cuộc gọi kia rốt cuộc là có chuyện gì, sao bây giờ đột nhiên cậu tức giận như vậy?
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Du Nhiên:
- Tớ tức giận? Sao tớ có thể tức giận, không có mà, tớ căn bản là không có tức giận.
Thẩm Du Nhiên mang rất nhiều quà về, trước tiên đưa đến nơi cô ở, sau khi Thẩm Du Nhiên về nước còn phải ở chung với gia đình, cha mẹ đều ở đây, vì vậy Thẩm Du Nhiên trở về nhà một chút rồi mới tới quầy rượu.
Cho nên hai mươi phút đương nhiên đã sớm trôi qua.
Lâm Triệt không trở về, cũng không muốn gọi cho Cố Tĩnh Trạch nữa.
- Rốt cuộc là ai? Ai có thể khiến cho cậu thấp thỏm thế này? Chẳng lẽ…chẳng lẽ là Tần Khanh?
Thẩm Du Nhiên sớm biết chuyện của Tần Khanh với Lâm Triệt, trong lòng cô, có thể khiến cho Lâm Triệt không tim không phổi bỗng nhiên vui buồn bất chợt như vậy, không phải Tần Khanh còn có thể là ai?
- Làm sao có thể?