Không khí đột nhiên ngột ngạt, bên trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại, hai tiểu hộ sĩ hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu ý tứ của Cận Sương, Cận Sương cáu giận miệng mình nhanh hơn não, nàng giả vờ vung lên khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói rằng: " Đùa giỡn cùng các ngươi đó."
Hai tiểu hộ sĩ nhất thời khẽ cười một tiếng, cười đùa hai câu, rồi chào hỏi cùng Cận Sương sau đó ra ngoài.
Cửa phòng khép lại mặt Cận Sương liền lạnh xuống, trong mắt không có nửa điểm ý cười, nàng nghiêng đầu nhìn cây cối bên ngoài, một màu xanh biếc sum suê, có gió thổi qua, mang theo nhàn nhạt mùi thơm ngát.
Giống như mùi vị trên thân thể người kia.
Tâm tư nàng hỗn loạn, xuyên qua mấy tán cây xanh kia nhìn thấy được khoa cấp cứu, giống như bình thường có thể nhìn thấy Úc Tử Tịnh vậy.
Trong phòng cấp cứu, Úc Tử Tịnh vẫn luôn bận rộn, Tiểu Trương thu thập xong đồ đạc quay đầu cùng nàng nói: "Tuần sau Ôn Ngọc phải đi rồi, chúng ta sẽ có khó khăn."
Sắp tới sẽ thiếu một người, nếu tuyển người trễ, trọng trách trên người nàng và Úc tỷ sẽ rất nặng.
Úc Tử Tịnh cúi đầu điền bảng, âm thanh trầm thấp truyền đến: "Sẽ tuyển được người."
Tiểu Trương ngồi xuống thở dài, không có trả lời.
Một lúc sau, Ôn Ngọc chạy tới, đối với hai người nói: "Úc tỷ, hộ sĩ mới các ngươi thấy đã tới chưa?"
Ôn Ngọc vừa mới cùng nàng gặp thoáng qua.
Úc Tử Tịnh từ bảng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Ôn Ngọc, nàng đáp: "Không có."
Tiểu Trương ngạc nhiên: "Đến rồi?"
Nhanh như vậy sao?
Hiệu suất của chủ nhiệm Triệu nhanh đến làm người líu lưỡi a.
Ôn Ngọc cười cười: "Nghe nói vốn là muốn tới khoa khám bệnh của bệnh viện chúng ta, nhưng chủ nhiệm Triệu đi đòi người, nên mới đến bên này."
Tiểu Trương chặc chặc hai tiếng: "Chủ nhiệm Triệu có thể coi là làm chuyện của nhân sự."
Úc Tử Tịnh ho nhẹ, Tiểu Trương thu hồi cợt nhả, vẻ mặt đoan chính tiếp tục công việc, Ôn Ngọc liếc mắt nhìn sắc mặt của Úc Tử Tịnh, nhàn tĩnh thanh nhã, lại lộ ra vài phần uy nghiêm.
Nàng yên lặng thu tầm mắt lại, thấy Tiểu Trương đứng dậy đi ra sau lấy thuốc mới cùng Úc Tử Tịnh nói chuyện, âm thanh nho nhỏ, nàng hỏi: "Úc tỷ, chủ nhật ngươi muốn đi gặp mặt sao?"
Úc Tử Tịnh nghe vậy nhíu mày, hành động theo bản năng này làm Ôn Ngọc trong lòng có chút thoải mái.
Xem ra Úc tỷ cũng không muốn đi.
Chỉ có điều phải cho bác sĩ Diệp mặt mũi.
Úc Tử Tịnh xác thực không muốn đi, nhưng lúc trước nàng đã đáp ứng rồi, không có lý do gì lại đi từ chối, nàng nói: "Ừm, cuối tuần ngươi liền phải đi sao?"
Ôn Ngọc gật đầu, trong lòng dâng lên ngọt ngào, hai mắt nàng toả sáng dò hỏi: "Vậy Úc tỷ ăn cơm xong có muốn cùng đi dạo hay không?" Úc Tử Tịnh nghĩ đến Cận Sương bên kia hình như cũng xuất viện vào cuối tuần, nàng phỏng chừng không muốn đi dạo chơi.
Ôn Ngọc vẫn đang quan sát vẻ mặt của nàng, thấy nàng hơi chút chần chờ liền uyển chuyển nói rằng: "Úc tỷ không rảnh coi như thôi đi, sau này hẹn ăn cơm tụ họp cũng được."
Úc Tử Tịnh lúc này mới gật đầu, nhìn về phía Ôn Ngọc, mặt mày nhạt nhẽo: "Tốt lắm."
Ôn Ngọc thở một hơi, nhiệt độ trong bệnh viện vừa đủ, nhưng nàng vẫn cứ căng thẳng ra một thân mồ hôi, Úc Tử Tịnh điền xong bảng chuẩn bị đứng dậy, thì chủ nhiệm Triệu dẫn một cô nương hướng về bên này đi tới.
Ôn Ngọc nhỏ giọng thầm thì: "Đây chính là hộ sĩ mới tới."
Úc Tử Tịnh nhấc mắt lên nhìn, ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc dài thắt bím đuôi ngựa, cột ở sau gáy. Mặt nàng rất nhỏ, lông mày như trăng lưỡi liềm, con mắt sáng sủa, trên chóp mũi có nốt ruồi đen, gặp người thì khóe môi cong cong, còn có hai lúm đồng tiền thật sâu.
Lần đầu gặp gỡ, đúng là một đứa nhỏ rất đáng yêu.
Ôn Ngọc cũng bị nụ cười phóng khoáng của nàng cảm hoá, cũng trả về cho nàng một cái mỉm cười lớn, chủ nhiệm Triệu đúng lúc giới thiệu nàng: "Tần Uyển, hộ sĩ mới tới, Tử Tịnh ngươi chăm sóc nhiều một chút a."
Úc Tử Tịnh gật đầu, nàng bị chủ nhiệm Triệu kéo đến một bên nói hai câu, Ôn Ngọc thấy bọn họ nói to nói nhỏ nửa ngày mới lại đây, nàng nói lầm bầm: "Chủ nhiệm như thế nào yêu thích để ngươi chăm sóc như vậy a, sao không để y tá trưởng chăm sóc đi."
Y tá trưởng là phụ nữ có thai, lượng công việc rất ít, Ôn Ngọc nói để cho nàng chăm sóc, cũng không có gì đáng trách.
Úc Tử Tịnh nghe thấy sự oán trách của nàng, cười khẽ: "Y tá trưởng không tiện, nên có nhiều thông cảm."
Ôn Ngọc thấy nàng tính tình tốt nhất thời liền hết giận, chỉ trầm mặc không nói lời nào nữa, một bên khác Tần Uyển đứng có chút xa, không nghe được âm thanh của các nàng, ánh mắt của nàng ở bên trong tìm kiếm một phen, không tìm được người.
Úc Tử Tịnh đã hết bận việc trên tay, đối với Tần Uyển nói: "Chúng ta đi phía trước làm quen tình huống."
Tần Uyển ngoan ngoãn gật đầu, Úc Tử Tịnh cầm bút sau đó tới bên cạnh nàng, cùng nàng một đường hướng về quầy chờ, Tiểu Trương còn đang cúi đầu đi tới cùng người khác tán gẫu ít chuyện bát quái, lúc cùng Tần Uyển lướt qua người thì cả người mới sửng sốt.
Người hộ sĩ bên cạnh lôi kéo cổ tay nàng: "Tiểu Trương?"
Tiểu Trương cấp tốc quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển mặc áo trắng đứng bên cạnh Úc Tử Tịnh, hai người trò chuyện vui vẻ, nàng có chút run tay, hai con mắt ửng đỏ, trước mắt sương mù mông lung.
Hộ sĩ đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng gọi vài tiếng, Tiểu Trương mới hoàn hồn, nàng vội vã trong chớp mắt, miễn cưỡng trấn định tâm tình, quay đầu cùng người bên cạnh nói: "Sao vậy?"
"Ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy người quen?"
Tiểu Trương vội vã lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Ừm, một người quen."
Nàng nói xong liền đẩy xe rời khỏi hành lang, đi tới bên trong nhìn Ôn Ngọc đang kiểm tra máy móc, nàng dò hỏi: "Vừa rồi có phải là người mới đến không?"
Ôn Ngọc vẻ mặt ngu ngơ: "Gặp được Úc tỷ?"
Tiểu Trương im lặng, không phải đụng vào Úc tỷ, mà là đụng vào cái người kia.
Cho nên nàng là đến làm hộ sĩ?
Tiểu Trương đầu óc rất hỗn loạn, nàng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy rất sốt ruột, đầu lưỡi cũng bắt đầu thắt lại, nàng cùng Ôn Ngọc nói: "Ta trước đi phòng vệ sinh một chuyến."
Ôn Ngọc không thấy thần sắc phức tạp của nàng, gật đầu: "Thuốc này ta để đi đưa."
Tiểu Trương nhíu lông mày: "Làm phiền ngươi."
Không đợi Ôn Ngọc phản ứng lại, nàng bước nhanh vào phòng vệ sinh, mãi đến khi ngồi ở trên bồn cầu, tâm tình loạn tung tùng phèo của nàng mới hơi hơi khôi phục lại, nhưng trước mắt vẫn còn hiện lên tình cảnh vừa rồi.
Nàng tới làm gì?
Làm sao sẽ tới nơi này?
Nàng biết rõ ràng mình ở đây, cố ý đến sao?
Tần Uyển, Tiểu Trương trầm thấp gọi ra danh tự này, bao nhiêu lần từ trong mộng tỉnh lại, đều bởi vì người này, bao nhiêu lần muốn từ trong quá khứ bứt ra, nhưng không rút ra được, cũng là bởi vì người này.
Ba năm, nàng nghĩ chính mình đã sớm buông xuống, không nghĩ tới nàng chỉ là đứng ở trước mặt mình, không hề làm gì, cùng người khác chuyện trò vui vẻ cũng có thể làm cho nàng bị đánh tơi bời, bị thua mà chạy.
Tiểu Trương từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng, nàng đi tới văn phòng của chủ nhiệm Triệu, xin nghỉ nửa ngày, chủ nhiệm Triệu thấy bộ dáng này của nàng còn tưởng trong nhà có đại sự gì xảy ra, an ủi nàng đừng có gấp.
Tiểu Trương chỉ ừm một tiếng, quay đầu ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.
Nàng không có rời đi bằng cửa lớn, nàng biết Tần Uyển cùng Úc tỷ khẳng định đang ở quầy chờ bên kia, nàng nhìn cánh cửa xa xa trước mắt, xoay người rời đi bằng cửa sau.
Mãi đến thời gian bữa trưa, Úc Tử Tịnh mới biết Tiểu Trương xin nghỉ, Tần Uyển ở bên cạnh nàng nhíu lông mày, Ôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Hình như trong nhà xảy ra vấn đề rồi, Úc tỷ ngươi không nhìn thấy, Tiểu Trương sắc mặt trắng bệch, ngươi nói nếu không chúng ta tan tầm đi qua xem một chút?"
Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn nàng: "Nhà nàng có chuyện, ngươi đi làm gì, không phải thêm phiền sao?"
"Có việc nàng sẽ nói với chúng ta."
Ôn Ngọc suy nghĩ một chút, cũng đúng.
Nàng trầm mặc cúi đầu, Tần Uyển trước sau không lên tiếng, Úc Tử Tịnh nghĩ đến buổi trưa muốn qua bên Cận Sương, nàng đối với Ôn Ngọc nói: "Cơm nước buổi trưa xong, ngươi cùng Tần Uyển ở quầy chờ, ta còn có việc."
Buổi trưa rất ít người, hai người bọn họ có thể bận bịu ở đây.
Ôn Ngọc ừm một tiếng, cùng Tần Uyển nói: "Đi thôi, chúng ta trước tiên đi ăn cơm."
Tần Uyển chần chờ tại chỗ rồi mới đứng lên theo Ôn Ngọc hướng về căng tin đi.
Sau khi các nàng đi rồi, Diệp Đình trên cổ mang theo ống nghe đi tới, nàng nhìn thấy Úc Tử Tịnh liền cau mày nói rằng: "Úc tỷ, ngươi có cảm thấy Tần Uyển này có chút quen mặt không?"
Luôn có cảm giác đã gặp ở nơi nào?
Tuy nói trí nhớ của Diệp Đình không phải là cái gì đã gặp qua thì sẽ không quên được, nhưng thấy qua mấy lần vẫn sẽ có chút ấn tượng, nàng dùng bút chống ở dưới cằm suy nghĩ: "Ngươi không có cảm thấy vậy sao?"
Úc Tử Tịnh thu dọn đồ vậy trên mặt bàn xong ngửa đầu nhìn Diệp Đình: "Có sao?"
Tâm tư của nàng rơi trên hai cái lúm đồng tiền của Tần Uyển khi cười, sau đó cùng Diệp Đình bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người giống như có gì đó: "Tiểu Trương?"
Là người bạn gái trước kia của Tiểu Trương!
Úc Tử Tịnh trong nháy mắt liền rõ ràng, tại sao Tiểu Trương muốn xin nghỉ nửa ngày, sợ là không phải trong nhà có việc, mà là trong lòng nàng có việc.
Diệp Đình hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nàng chậc lưỡi: "Ta cảm thấy ngươi sau khi tan tầm vẫn nên đi xem Tiểu Trương thì hơn."
Lúc trước Tiểu Trương chia tay, xin nghỉ ba ngày, trở lại cả người đều gầy ốm, bất luận là tinh thần hay thân thể, đều kém xa trước đây, có thể tưởng tượng được chuyện này đối với nàng có bao nhiêu đả kích.
Huống chi sau này, nàng vẫn không có tìm đối tượng mới.
Người biết chuyện, đều hiểu được nàng căn bản không bỏ xuống được người kia.
Diệp Đình thổn thức: "Ngươi nói Tiểu Trương thật vất vả buông xuống, nàng lại trở về làm gì."
Úc Tử Tịnh không biết chuyện của các nàng, chỉ lắc đầu một cái.
Sau buổi cơm trưa Ôn Ngọc mang theo Tần Uyển đồng thời cùng đi trực ban, Úc Tử Tịnh hiếm khi lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, nàng mím môi muốn nói chuyện, nhìn Tần Uyển con mắt ôn hòa, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Cuối cùng Úc Tử Tịnh chỉ ở bên cạnh hai người quan sát, rồi đi phòng thay quần áo.
Di động vẫn đặt ở trong ngăn kéo, nàng từ bên trong lấy ra, suy nghĩ một chút phát một cái tin nhắn cho Tiểu Trương.
—— có khỏe không?
Tiểu Trương bên kia chậm chạp chưa hề trả lời lại, mãi đến khi Úc Tử Tịnh đi tới dưới lầu khu phòng bệnh cao cấp, Tiểu Trương mới gọi tới: "Úc tỷ."
Tiếng nói của nàng khàn khàn, rõ ràng là đã khóc, Úc Tử Tịnh đứng tại chỗ, ôn hòa nói: "Ừm, ta đều biết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc."
Tiểu Trương bên kia loảng xoảng một tiếng, nàng nhe răng trợn mắt nhẫn nhịn đau, chẳng qua là âm thanh lúc nhịn vẫn truyền qua được, Tiểu Trương nói: "Ta không có chuyện gì, Úc tỷ, sợ ngươi lo lắng mới gọi điện thoại cho ngươi, ta rất tốt đẹp."
Úc Tử Tịnh chỉ cười cười không lên tiếng, loại gắng gượng tự cho mình rất tốt này nàng gặp quá nhiều rồi.
Lời của Tiểu Trương là nói một đằng làm một nẻo, nàng vừa nghe liền biết thật giả.
Hai người ở trong điện thoại trầm mặc, Tiểu Trương xoa xoa cái trán đau, suy nghĩ một chút đàng hoàng nói: "Được rồi, Úc tỷ, tâm tình của ta rất không tốt, buổi tối ngươi có thể tới bồi ta uống hai chén được không?"
Úc Tử Tịnh ngửa đầu nhìn phòng bệnh của Cận Sương: "Được, ta tan tầm sẽ qua."