Mãi cho đến cuối tuần trước, Úc Tử Tịnh cũng không nhận được thêm cuộc điện thoại nào của Cận Sương, đôi câu vài lời cũng không có, nhưng Hà Mục Viện thì lại gọi đến hai lần, đều là thúc giục nàng về nhà ăn cơm.
Úc Tử Tịnh từ chối, kể từ sau khi cùng Tô Dương chia tay, nàng liên tiếp gọi mình về nhà, ngoài mặt là ăn cơm, nói không chừng lại là xem mắt.
Hiện tại nàng không có tinh lực để đi đối phó với bọn họ.
Cho dù chỉ là về nhà ăn một bữa cơm, nàng cũng không muốn.
Trong bệnh viện tất cả vẫn như trước, cơ hội để Kỳ Phù có thể ở trên bàn mổ không nhiều, nơi làm việc lâu nhất mỗi ngày của Úc Tử Tịnh vẫn là trong phòng bệnh ở lầu ba, nàng mỗi ngày đều đi, Cận phu nhân sẽ ngồi ở bên cạnh nghe nàng đọc Kinh Thi, tình cờ cũng sẽ đáp lại hai câu, thời điểm các nàng vừa nói chuyện, Cận phu nhân liền bị một cú điện thoại gọi đi.
Thời gian lâu dài, nàng còn có thể nói với Cận phu nhân trước khi rời đi, một câu 'trên đường cẩn thận'.
Khúc Duệ chỉ sâu sắc liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng xoay người một cái, rời khỏi phòng bệnh.
Người bệnh trên giường vẫn an ổn ngủ, Kỳ Phù đã nói với nàng, tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ, thế nhưng không loại trừ khả năng có thể hồi tỉnh, Úc Tử Tịnh ở bệnh viện mấy năm nay, gặp qua không ít sinh ly tử biệt, trước đây nàng vẫn cho rằng tử vong là chuyện thống khổ nhất.
Hiện tại phát hiện, sống không sống, chết không chết mới là thống khổ.
Úc Tử Tịnh thở dài, đem giường bệnh bên trong thu thập thỏa đáng, cầm lấy bảng biểu ra khỏi phòng bệnh, ở trên hành lang đụng tới Hà Tiểu Mạn, nàng đang lôi kéo tay Lý Viện không biết đang nói cái gì, nhìn thấy Úc Tử Tịnh đi tới, trong nháy mắt nàng liền trầm mặc.
Lý Viện cảm thấy kinh ngạc, khoảng thời gian này, Hà Tiểu Mạn tựa hồ có chút sợ Úc tỷ.
Nàng đẩy cánh tay Hà Tiểu Mạn một cái: "Sao vậy?"
Hà Tiểu Mạn nhìn thấy Úc Tử Tịnh ở hành lang phía trước, chuyển hướng biến mất không còn tăm hơi, nàng mới phun ra một hơi: "Không có chuyện gì."
Chính là rất chột dạ.
Ngày đó, tuy rằng Ôn Ngọc không có nói rõ sự tình của các nàng ở phòng vệ sinh, nhưng nhìn vẻ mặt của Úc tỷ lúc quay lại phòng khách, rất không tốt.
Cũng khó trách, người ta vốn không phải cong, các nàng còn vẫn cứ tác hợp như vậy, cũng khó trách mấy ngày nay Úc tỷ tâm tình không tốt, thậm chí nhìn thấy nàng cũng không cười.
Hà Tiểu Mạn ở trên hành lang do dự một hồi, Lý Viện đã quay về quầy trực, nàng suy nghĩ một chút, sau đó đi tới phòng thay quần áo, đẩy cửa ra đi vào, Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt liếc nhìn nhàn nhạt, Hà Tiểu Mạn cắn môi, khẩn trương tay nắm cùng một chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Úc tỷ, ngươi có phải còn đang tức giận hay không a."
Nàng với Ôn Ngọc là cùng tuổi, mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, làm nũng còn mang theo tính trẻ con.
Úc Tử Tịnh giãn mặt mày, nhìn nàng với vẻ mặt nhạt nhẽo, ôn thanh nói: "Không có."
Hà Tiểu Mạn sượt một hồi nhảy đến bên cạnh Úc Tử Tịnh: "Còn nói không có, Úc tỷ ngươi không cao hứng liền trực tiếp nói cùng ta, cũng có thể mắng ta, ta biết lần trước, Ôn Ngọc xác thực doạ đến ngươi, xin lỗi."
Lúc này Úc Tử Tịnh mới nhớ tới chuyện của Ôn Ngọc, nàng nhớ tới Cận Sương cùng Lâm Thi Nhiên, đúng là đem chuyện này quên đi.
Chẳng trách mấy ngày gần đây Hà Tiểu Mạn nhìn thấy mình lúc nào cũng khúm núm, có lẽ nàng nghĩ rằng mình còn đang tức giận đây, Úc Tử Tịnh hờ hững cười cười: "Ta thật không có để ở trong lòng." Ngày đó nàng bị Cận Sương trực tiếp lôi kéo rời đi, sau đó ngạc nhiên với trò đùa của Cận Sương đối với mình, hai ngày đầu Ôn Ngọc còn gửi không ít tin nhắn cho nàng, chỉ là nàng buồn bực mất tập trung, không có trả lời lại.
Sau đó trả lời, thì Ôn Ngọc kia lại không có đáp lại.
Hà Tiểu Mạn thấy Úc Tử Tịnh giống như thật sự không có tức giận, nàng yên tâm, nghĩ linh tinh nói: "Úc tỷ, ngươi yên tâm đi, Ôn Ngọc đã nói với ta, nàng đem số điện thoại đổi cái mới rồi, nàng không muốn quấy rầy ngươi nữa."
Úc Tử Tịnh tay đang thu dọn quần áo thì dừng lại, sau đó cười cười.
Chẳng trách nàng gửi tin nhắn cho Ôn Ngọc không có đáp lại, hóa ra là thay đổi số điện thoại di động.
Cũng được, Ôn Ngọc có thể ở những nơi khác lại bắt đầu lại từ đầu, nàng cũng vui vẻ thay nàng ấy.
Nghĩ tới đây nàng nhìn Hà Tiểu Mạn, nói rằng: "Vậy khoảng thời gian này ngươi bồi nàng nhiều một chút."
Hà Tiểu Mạn lúc này trả lời: "Úc tỷ, ta sẽ!"
Không nghĩ tới Úc tỷ hoàn toàn không có tức giận, còn nói nàng bồi bồi Ôn Ngọc nhiều một chút, quá ôn nhu!
Chẳng trách có thể làm Ôn Ngọc mê đến thần hồn điên đảo, nàng cũng yêu thích a, thời điểm có thể chôn ở trong ngực, nghe lời nói ôn nhu như thế.
Ngẫm lại nàng liền run chân...
Hà Tiểu Mạn mơ ước vị trí trước ngực của Úc Tử Tịnh, ánh mắt ở nơi đó đảo quanh, Úc Tử Tịnh ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu cùng Hà Tiểu Mạn nói: "Ta đi trước."
Liếc trộm bị tóm được, Hà Tiểu Mạn nhất thời dời ánh mắt, đối với Úc Tử Tịnh cười nói: "Được, Úc tỷ về nhà cẩn thận, cuối tuần vui vẻ!"
Úc Tử Tịnh cười nhạt cất bước đẩy cửa ra ngoài, trước mặt đụng tới Lý Viện, nàng chào hỏi liền rời đi.
Lý Viện tiến vào bên trong phòng thay quần áo, nhìn thấy Hà Tiểu Mạn vẫn chưa đổi quần áo xong, còn làm dáng vẻ cười khúc khích, nàng vỗ vỗ đầu Hà Tiểu Mạn: "Sao vậy?"
Hà Tiểu Mạn kéo cánh tay nàng lại: "Lý Viện, ta rất muốn nói chuyện yêu đương a!"
Lý Viện bị nàng nói nhất thời nổi da gà, dùng sức gỡ bỏ cánh tay của chính mình: "Nói chuyện yêu đương? Ngươi?"
Sau đó nàng há to mồm: "Ngươi sẽ không thích Úc tỷ chứ?!"
Hà Tiểu Mạn liếc nàng một cái: "Nói cái gì đây, Úc tỷ một người thẳng như vậy, ta nghĩ thế nào cũng không thể yêu thích nàng a."
Lý Viện yên tâm, thấy ánh mắt của Hà Tiểu Mạn vẫn còn đang lưu luyến ở trên người nàng, nàng tê cả da đầu, vội vã xua tay: "Ngừng lại ngừng lại ngừng lại, ta càng thẳng, hơn nữa ta đối với ngươi không có hứng thú..."
Hà Tiểu Mạn sách một tiếng: "Ta chính là cho dù bụng đói ăn quàng, cũng sẽ không tuyển ngươi."
Lý Viện nhất thời bị nàng làm tức giận đỏ mặt, rên một tiếng quay đầu liền thay quần áo.
Trong lúc hai người đang cãi nhau, cửa đột nhiên bị mở ra, tiếp theo Kỳ Phù hỏi: "Tử Tịnh đâu?"
Lý Viện quay đầu lại, nhìn Kỳ Phù: "Úc tỷ vừa đi rồi, bác sĩ Kỳ có chuyện gì không?"
Kỳ Phù hồi nàng: "Không có chuyện gì."
Đã ra khỏi bệnh viện, Úc Tử Tịnh đang đi ở trên đường cái, nàng lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút gởi tin nhắn cho Cận Sương, hỏi: "Ngày mai ngươi được nghỉ không?"
Cận Sương rất nhanh trả lời nàng: "Nghỉ làm rồi?"
Úc Tử Tịnh thở một hơi, nàng thật lo lắng Cận Sương bởi vì lần trước nàng mang Kỳ Phù theo mà tức giận, giờ khắc này nhìn thấy tin nhắn của nàng, nỗi lòng lo lắng mới chậm rãi thả xuống, trả lời: "Ừm,vừa mới tan tầm."
Cả một đoạn thời gian rất lâu Cận Sương cũng không đáp lại, Úc Tử Tịnh sau khi về đến khu nhà ở thả túi xách xuống, nằm trên ghế sô pha, nhìn điện thoại di động, bên kia chậm chạp vẫn chưa trả lời, nàng thở dài, đặt điện thoại di động ở trên khay trà, xoay người ôm áo ngủ tiến vào phòng vệ sinh.
Vừa mới khép cửa lại, di động liền lách tách vang lên hai tiếng, trên màn hình biểu hiện.
Cận Sương: "Ta đến tìm ngươi."
Úc Tử Tịnh vừa mới tắm xong, trên đầu bao bọc khăn mặt ra khỏi phòng vệ sinh, tiếng chuông cửa vang lên, nàng đi tới cửa hỏi: "Ai?"
Cận Sương nhíu lông mày, trên tay cầm điện thoại di động: "Tử Tịnh?"
Nghe được là âm thanh của Cận Sương, Úc Tử Tịnh mở cửa, nàng vừa mới tắm xong, trên người là váy ngủ mỏng manh, có chút bị nước thấm ướt, lúc ẩn lúc hiện nhìn ra tư thái đẹp đẽ, Cận Sương nhìn nàng cứ như vậy mở cửa sửng sốt một chút, sau đó liếc mở mắt, Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn váy ngủ của mình, mặt cười ửng đỏ: "Ngươi làm sao đến rồi?"
Cận Sương nâng điện thoại trên tay: "Ngươi chưa xem tin nhắn của ta sao?"
Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn di động nàng đang đặt ở trên khay trà, bất đắc dĩ cười cười: "Ta đi tắm rửa, không thấy."
Nàng không cần giải thích, Cận Sương cũng có thể thấy được nàng đang làm gì, hai người đứng mặt đối mặt, đều không lên tiếng, Úc Tử Tịnh phút chốc mới phản ứng lại, nàng vội vàng tránh ra một khoảng cách, trên mặt hiếm thấy vẻ mặt nhiễm phải lúng túng, nàng nói: "Đi vào ngồi."
Cận Sương từ bên cạnh người nàng đi qua, một làn hương thơm vừa mới tắm rửa xong, mặt nàng ửng đỏ, không nói tiếng nào vào cửa.
Úc Tử Tịnh đóng cửa lại bắt chuyện Cận Sương: "Uống chút gì không?"
Nàng đi tới trước tủ lạnh, mở ra, Cận Sương quay đầu nhìn, lại thấy không ít bia, nàng hỏi: "Ngươi uống rượu?"
Úc Tử Tịnh cầm nước suối đưa cho Cận Sương, cười cười: "Đôi khi."
Kỳ thực trước đây đều là không dính rượu, thế nhưng từ sau lần uống kia ở ký túc xá của Tiểu Trương, cảm thấy thật có thể giải sầu, hai ngày này nàng quá buồn bực, vì lẽ đó mua rất nhiều bia, vốn định đêm nay chuẩn bị say một màn, không ngờ Cận Sương lại tới đây.
Cận Sương tiếp nhận nước suối Úc Tử Tịnh đưa qua, vặn ra, nhấp một hớp, lạnh xuyên tim.
Nàng ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, gian phòng này, nàng từng ở bên ngoài bồi hồi qua rất nhiều lần, trước đây là cảm thấy không thể mang quấy nhiễu đến cho Tử Tịnh, vì lẽ đó liên hệ cũng không dám, chỉ có thể xa xa liếc nhìn nàng một cái.
Nếu không phải sau đó phát sinh vụ nổ, Lâm tiểu thư liên hệ Tử Tịnh, bằng bản thân nàng, là không thể nào chủ động như thế.
Bây giờ suy nghĩ một chút, kỳ thực nàng nên cảm tạ Lâm Thi Nhiên.
Làm cho nàng bây giờ có thể cùng Tử Tịnh ở chung tự nhiên như thế.
Tà dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, làm cho toàn bộ gian phòng phủ một tầng kim quang, Cận Sương đơn giản quét nhìn gian phòng một lượt, gian phòng không lớn bởi vì ít trang trí mà có vẻ trống trải, có lẽ là bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của Tử Tịnh, từ lúc đầu tiên đi vào nhìn liền cảm thấy sạch sẽ.
Rất sạch sẽ.
Ngay cả khay trà bằng thủy tinh, cũng lộ ra ánh sáng oánh oánh lộng lẫy.
Úc Tử Tịnh thấy Cận Sương sau khi ngồi xuống quét một vòng gian phòng, nàng cười nhạt: "Có phải là hơi nhỏ?"
Cận Sương: "Không biết."
Rất ấm áp.
Lúc này mới như một nhà, mà không phải lạnh như băng như đồ vật.
Úc Tử Tịnh dùng khăn mặt đem tóc dài toàn bộ bao kỹ lưỡng, nghiêng đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói rằng: "Ngày hôm nay được nghỉ?"
Cận Sương ừm một tiếng: "Lâm tiểu thư có cảnh quay đêm."
Chân nàng vẫn chưa lưu loát hẳn, hiện nay ở trường quay, vẫn là sắp xếp Bạch Giản bảo vệ.
Úc Tử Tịnh nghe thấy ba chữ Lâm tiểu thư vẻ mặt liền ảm đạm, sau đó ngẩng đầu: "Buổi tối ở chỗ này ăn cơm đi, lúc trước ngươi không phải nói có việc cùng ta nói sao? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?"
Cận Sương nhìn thần sắc mong đợi của nàng, lời từ chối trượt tới bên mép đã biến thành: "Được."
Lúc này Úc Tử Tịnh mới đứng dậy bận việc.
Trong tủ lạnh có món ăn sẵn, nàng ôm vài món vào trong phòng bếp, Cận Sương nhìn nàng bận rộn cũng đứng dậy muốn đi hỗ trợ, Úc Tử Tịnh đuổi nàng ra khỏi nhà bếp, để nàng nghỉ ngơi nhiều, Cận Sương không làm gì được, chỉ có thể ra cửa phòng bếp.
Nàng đứng ở trong phòng khách, nghĩ đến những lời một lúc nữa muốn cùng Úc Tử Tịnh đàm thoại có chút sốt sắng, tủ lạnh ở gần nàng cách đó không xa.
Cận Sương đi tới trước tủ lạnh, đưa tay lấy hai chai bia từ bên trong ra.
Sau khi xuất ngũ, đây vẫn là đầu uống lại rượu bia, Cận Sương một tay mở ra một chai, ngồi ở trên ghế sô pha một mình thưởng thức.