Edit: Mèo Nhỏ
Giọng nói của Kiều Linh Nhi không hề nhỏ, vì lý do an toàn, Thời Bố chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn.
Những lời này nhanh như chớp liền đến tai hắn khiến trái tim không ngừng run lên.
Hai mắt Tư Đồ Hiên híp lại trông rất nguy hiểm, bàn tay to siết lấy eo nàng, “Nàng nói gì?”
Giọng nói nguy hiểm như vậy khiến Thời Bố lái xe ở bên ngoài run rẩy.
Nhưng đối diện Tư Đồ Hiên là vẻ mặt thản nhiên tự đắc, quả không hợp lẽ chút nào.
“Không phải ta đang đáp ứng chàng sao? Chẳng lẽ ta nói sai?” Dứt lời, đôi mắt to tròn long lanh ngước lên nhìn nam nhân phía trước.
Tư Đồ Hiên chạnh lòng, hắn không cầm lòng được trước dáng vẻ này của nàng, bất đắc dĩ nói, “Không sai.”
Kiều Linh Nhi híp mắt cười, bộ dạng đáng thương lúc nãy đã biến đâu mất.
Dù thế, Tư Đồ Hiên cũng không nói nặng nàng nửa câu, yêu thương nàng còn không hết sao mà nỡ chứ.
Về đến vương phủ đã thấy Tư Đồ Dật ở đấy.
“Linh Nhi, ta và Dật có chút việc cần xử lý, nàng có việc thì đi trước đi.” Thấy vẻ ung dung trên mặt Tư Đồ Dật, Tư Đồ Hiên biết chuyện của đại phu không có gì đáng quan ngại.
Kiều Linh Nhi không nói gì, chỉ là người kia khiến Vân Lam khóc đến sưng mắt, lòng nàng có chút khó chịu.
Nàng khẽ liếc Tư Đồ Dật, nhẹ nhàng nói, “Mấy ngày nay nha đầu Vân Lam không thể ở cạnh hầu hạ ta, Hiên, chàng bảo Cố ma ma tìm cho ta một nha đầu đi.
Dạo này ta có nhiều chuyện phải làm.”
Mặt Kiều Linh Nhi không có chút cảm xúc nào, dường như đang nói một chuyện không quan trọng, nhưng lời này đến tai Tư Đồ Dật khiến y nhớ lại nhiều biến cố.
Từ trước đến nay, dù có chuyện gì xảy ra, Vân Lam cũng sẽ ở bên cạnh nàng, nhưng lúc này lại không.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hồn Tư Đồ Dật treo ngược cành cây, y vô cùng lo lắng chuyện tối hôm qua.
Nhưng khi thấy nha đầu kia ở cùng nam nhân khác, lòng y rất khó chịu.
Đêm trăng thanh vắng, một nam một nữ ở trong vườn hoa, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ!
Nghĩ đến đây, y thấy cổ mình nghẹn lại, cũng không để ý tại sao Vân Lam không hầu hạ bên cạnh nàng.
Tư Đồ Dật không lên tiếng, Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn y, lại quay sang nhìn Kiều Linh Nhi, cau mày: “Nha đầu kia bị bệnh? Xem ra bệnh không nhẹ rồi, nàng cứ để cô ta nghỉ ngơi, ta sẽ tìm giúp nàng một người nhanh nhẹn.
Không thì bảo Cố ma ma đến chỗ Hoàng tổ mẫu tìm một nha đầu khác, khi nào Vân Lam khỏe lại rồi thì tính tiếp.”
Quả thật Kiều Linh Nhi cũng định nói vậy, nàng nhìn biểu hiện của Tư Đồ Dật, không ngờ Tư Đồ Hiên lại chịu hợp tác phối hợp cùng nàng.
Nàng nhịn cười, gật đầu, “Theo ý chàng vậy, nhờ Hoàng tổ mẫu điều một người đến đi.”
Nói xong, Kiều Linh Nhi quay người rời đi.
Lúc này, Tư Độ Dật mới lên tiếng, “Thất tẩu, Vân Lam…”
Tư Đồ Dật lại không nói gì nữa.
Kiều Linh Nhi đã dừng bước, đợi y nói tiếp, trong lòng có chút kì vọng, không ngờ y lại câm như hến!
Tư Đồ Dật muốn hỏi tình hình Vân Lam lúc này như thế nào, nhưng nhớ đến chuyện kia liền lập tức dừng lại.
Trong lòng Vân Lam vốn đâu có y, y làm thế chẳng khác nào tự mình đa tình?
“Đệ còn chuyện gì muốn nói?” Giọng Kiều Linh Nhi có vài phần lãnh đạm.
Quả thực nàng hiểu Vân Lam và Tư Đồ Dật thuộc về hai thế giới khác nhau, không chỉ hai người bọn họ thấy vậy, người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy không tương xứng.
Nhưng mọi người không biết là thân phận địa vị của con người có thể phân chia cao thấp, nhưng tình cảm là thứ không bị sự giàu nghèo chia cắt.
Chỉ cần thật tâm, dù thân phận của đối phương thế nào, địa vị ra làm sao, đều đáng được mọi người coi trọng.
Đã thật lòng yêu nhau thì không có chuyện xứng hay không xứng.
Tư Đồ Dật đấu tranh hồi lâu, mở miệng nói nhỏ, “Không có gì.”
Kiều Linh Nhi không nói gì, tiếp tục bước đi, Thời Bố cũng đi theo.
Tư Đồ Hiên nhìn theo bóng lưng của tiểu cô nương lạnh lùng nhà mình rồi quay sang liếc nhìn Tư Đồ Dật, thản nhiên nói, “Đi thôi.”
Sau khi bàn chuyện chính sự cùng Tư Đồ Dật, Tư Đồ Hiên vẫn giữ im lặng để Tư Đồ Dật tự mình nói ra.
Dường như y có tâm sự, nhưng không nói là phải rời đi.
Hai người vẫn ngồi yên như vậy.
Linh Nhi đã đúng.
Một lúc sau, Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn y, “Có tâm sự?”
Nghe Thất ca nói, Tư Đồ Dật liền lên tinh thần, nhưng nhớ đến chuyện đó, y lại gục đầu xuống.
Y biết rằng không chuyện gì qua mặt được Thất ca, dù là chuyện tình cảm, chỉ cần muốn là Thất ca có thể biến được tường tận.
Huống hồ Thất ca đã là người từng trải.
“Nếu muốn biết tình hình, sao ban nãy không trực tiếp hỏi?” Tư Đồ Hiên thản nhiên nói, khiến người ta có cảm giác là đang trách cứ.
Tư Đồ Dật ngạc nhiên, muốn giải thích, nhưng cuối cùng y vẫn im lặng, đôi mắt rủ xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Tư Đồ Hiện rất không hài lòng, nam tử hán dám làm dám chịu, kể cả đối mặt với kẻ thù hay chuyện tình cảm.
Nếu đã có tình cảm phải dũng cảm theo đuổi, không được chùn bước.
“Có thể một thời gian nữa, Linh Nhi sẽ chọn cho Vân Lam một vị hôn phu.” Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật, khẽ nói, mi mắt hắn rủ xuống.
Chọn vị hôn phu?
Tư Đồ Dật không thể bình tĩnh được nữa, chợt đứng dậy, kinh ngạc hỏi, “Thất ca, huynh nói gì? Chọn vị hôn phu cho Vân Lam?”
Tư Đồ HIên nhướng mày, không vui liếc nhìn y, “Hà tất gì đệ phải ngạc nhiên thế? Linh Nhi và Vân Lam như tỷ muội, với cả Vân Lam cũng đã đến tuổi xuất giá, nếu không vì Linh Nhi thì nàng ta đã sớm lấy chồng rồi.
Hiện tại mọi thứ đã ổn thỏa, Linh Nhi giúp nàng ta tìm một tấm chồng là chuyện đương nhiên.”
Không sai, Thất tẩu xem Vân Lam như tỷ muội, giúp nàng tìm một người tốt cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng,…
“Thất ca, Thất tẩu nói với huynh như vậy?” Tư Đồ Dật nhất thời hoang mang lo sợ.
Vì y biết, việc do Linh Nhi định đoạt, bất luận thế nào cũng không thay đổi được.
Thất ca luôn chiều theo lời tẩu ấy, việc chọn cho Vân Lam một vị hôn phu chắc như đinh đóng cột.
Tư Đồ Hiên nhìn y, không gật mà cũng chẳng lắc.
Lòng Tư Đồ Dật rối bời, y muốn ở bên nha đầu kia, y chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Nhưng nay Thất tẩu lại muốn tìm vị hôn phu cho nàng… Không đúng, Thất tẩu thừa biết chuyện của y và Vân Lam, hai người có cảm tình với nhau.
Vậy thì tại sao…
“Thất ca, huynh có thể nói với Thất tẩu tạm hoãn chuyện này được không? Đợi đệ xử lý xong một số chuyện, sau đó…” Tư Đồ Dật không biết xử trí thế nào, y không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tư Đồ Hiên cảm thấy buồn cười, tiểu cô nương sớm nhìn thấu sự mờ ám giữa Vân Lam và Dật, cũng đã biết hai người hướng về nhau nên mới muốn cho Vân Lam một thân phận, để Vân Lam có thể gả cho Dật.
Nhưng trước hết phải giải quyết mâu thuẫn này đã.
“Sau đó thì sao? Đệ mau giải quyết xong chuyện của đệ, còn có việc khác chờ đệ làm.”
Tư Đồ Dật sửng sốt, Thất ca, những lời này…
“Thất ca, ý của huynh là…”
“Nếu lòng đệ đã sớm có nha đầu Vân Lam kia thì trực tiếp nói với nàng, như thế Linh Nhi cũng không phải lăn tăn.
Thời gian này sức khỏe Linh Nhi không tốt, nếu nàng vì lo lắng chuyện này mà xảy ra vấn đề gì, ta sẽ hỏi tội đệ.” Lời nói Tư Đồ Hiên dù có chút tàn nhẫn, nhưng giọng nói lại vô cùng bình thản.
Tư Đồ Dật ngẩn người, Thất ca muốn y thổ lộ với Vân Lam? Sau đó sẽ ngăn cản Thất tẩu? Nhưng không phải Thất tẩu đã quyết định chọn cho Vân Lam một vị hôn phu rồi sao? Cho dù y có thổ lộ với nàng thì Thất tẩu cũng chưa chắc đổi ý.
“Thất ca, đệ sợ Thất tẩu sẽ không chịu.” Thất ca nói đúng, Thất tẩu và Vân Lam tỷ muội tình thâm, chỉ e y không phải là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa đêm qua y đã khiến Vân Lam khó xử.
“Nếu để Linh Nhi thấy thành ý của đệ, nàng ấy sẽ không làm khó đệ đâu.” Tư Đồ Hiên biết Tư Đồ Dật lo lắng, thản nhiên nói.
Suy nghĩ một chút lại nói tiếp, “Dật, chuyện này không khó như đệ tưởng đâu.”
Tư Đồ Dật nhíu chặt mày, không biết ca có ý gì.
“Với thân phận và địa vị của Vân Lam, nàng ta chỉ có thể làm tiểu thiếp.
Nhưng Linh Nhi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.”
Tư Đồ Dật ngẩn người, đột nhiên nhớ ra những lời Vân Lam đã nói với y, nếu người con trai đem lòng yêu một người con gái thì sẽ không để người thứ ba xen vào.
Y dùng những điều này đối chiếu với Thất ca, đã nhiều năm nay, bên cạnh ca chỉ có mình Thất tẩu.
Liệu điều này có đúng với y không?
“Nếu đệ làm không được thì không cần thuyết phục Linh Nhi gả Vân Lam cho đệ.” Chuyện chọn vị hôn phu này tất nhiên là giả, Kiều Linh Nhi không có ý như vậy.
Vì nàng biết Vân Lam cũng có ý với Dật, nên tuyệt đối sẽ không chia cắt bọn họ.
Vì không muốn tiểu cô nương hao tâm tổn trí nên hắn đã nói dối.