Edit: Mèo Nhỏ
Thời Bố đã quay về, hẳn là đã tìm được người.
Ánh mắt Tư Đồ Hiên lóe lên, sắc mặt không đổi, lạnh lùng dặn dò, “Ngươi lui xuống trước đi, có gì để mai hẵng nói.”
Thời Bố đợi lệnh bên ngoài không khỏi ngạc nhiên, chủ tử sai y và Cố ma ma đi tìm đại phu, chẳng phải để thẩm vấn việc gì đó sao? Cớ gì bây giờ lại…
Ngay khi Thời Bố còn đang tự vấn, bên trong đã truyền đến giọng nói mỏng manh của vương phi, y lập tức hiểu ra.
Gia không muốn vương phi biết chuyện này, cho nên mới cố tình gạt đi.
Thế nhưng đã tìm được vị đại phu kia rồi, lẽ nào lại không làm gì?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thời Bố định sẽ tự phán đoán một lần.
“Hiên, sáng sớm mai chúng ta vào cung ngay nhé, ta muốn đi thăm Hoàng tổ mẫu…” Kiều Linh Nhi tựa vào ngực hắn thì thầm.
“Được, sáng mai chúng ta tiến cung, Hoàng tổ mẫu thấy nàng hẳn sẽ rất vui, sức khỏe cũng mau bình phục hơn.” Tư Đồ Hiên cười nói, song không thấy nàng đáp lại.
Cúi đầu xuống, một khuôn mặt xinh xắn, nhỏ nhắn, bình yên hiện lên.
“Mệt lắm rồi phải không, nha đầu ngốc.” Hắn cẩn thận đưa nàng đến phòng ngủ.
Cam Hoài vừa quay về từ cung cấm, định đến bẩm áo tình hình thì thấy chủ tử ôm vương phi bước ra, y lập tức cúi đầu.
Tư Đồ Hiên liếc nhìn y rồi bước tiếp.
Cam Hoài rơi vào thế khó xử, không biết nên đến đợi chủ tử ở cửa viện hay để mai mới bẩm báo.
Muộn như thế mà chủ tử còn phái y vào cung truyền tin, không chừng là muốn biết kết quả ngay…
“Cam Hoài, huynh đợi ở đây làm gì?” Vân Lam vốn định đến tìm tiểu thư, giữa đường thấy vương gia ôm tiểu thư về phòng ngủ nên đi tản bộ một chút, không ngờ lại thấy y đứng thần người ở đây.
Cam Hoài nhìn nàng ta, trong đầu đột nhiên xuất hiện mỹ gia ôm vương phi ban nãy, trong lòng dấy lên một thứ cảm giác khó tả, y cứ nhìn nàng ta như thế rồi xoay người bỏ đi không nói một lời.
Vân Lam không ngờ y lại hành xử như thế, lửa giận bốc lên, nàng liều lĩnh bước đến trước mặt y, hung dữ trợn mắt, “Huynh bị làm sao thế? Chẳng phải tiểu thư đã dặn rồi sao? Thấy người quen phải chào hỏi, khi người ta đã chào, dù đối phương là bạn hay đích đều phải đáp trả.”
Lòng vốn phiền muộn, nay lại bị nàng ta quát nạt, Cam Hoài thoáng ngỡ ngàng.
Thế nhưng y phản ứng rất nhanh, lạnh lùng hỏi ngược lại, “Cô bị làm sao thế?”
Vân Lam không dám tin vào mắt mình, nam nhân trước mặt những tưởng là người biết lý lẽ, vì sao hôm nay lại thay đổi kỳ lạ như thế.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đắc tội gì với huynh à? Nếu tôi có điều gì không phải huynh cứ nói thẳng, còn không thì bẩm báo với tiểu thư, đừng nói năng kỳ lạ như thế.
Lỡ như ảnh hưởng đến tâm trạng của tiểu thư, tôi thấy huynh không gánh nổi tội này đâu.”
Những lời này của Vân Lam khiến Cam Hoài phải suy nghĩ lại, khuôn mặt y lộ vẻ xấu hổ, tự thấy mình đã cư xử hồ đồ.
Thế nhưng nếu nói xin lỗi lại cảm thấy không được tự nhiên…
Cam Hoài chưa kịp lên tiếng, một giọng nói đã vang lên, “Hai người các ngươi làm gì ở đây?”
Vân Lam run lên, vừa xoay người đã thấy bóng nam nhân nọ phía sau, hai mắt nàng ta mở to tựa như thấy ma gặp quỷ.
Tư Đồ Dật vốn định đi tìm nàng ta, không ngờ tìm mãi chẳng thấy, hóa ra nàng ta đang ở đây…
“Tham kiến Thập tam gia.” Cam Hoài bình tĩnh thỉnh an, nét mặt không lộ quá nhiều biểu cảm, vẻ bất đắc dĩ ban nãy đã biến mất vô tăm vô tức chỉ trong chớp mắt.
“Bổn vương hỏi các ngươi đấy.” Giọng Tư Đồ Dật lạnh lùng không gì sánh bằng, y nhìn thẳng vào mặt Vân Lam.
“Thuộc hạ…”
Cam Hoài còn chưa dứt lời, Vân Lam đã đỏ hoe mắt, tủi thân nói, “Ức hiếp người ta.” Sau đó vừa khóc vừa bỏ chạy.
Tiểu thư từng nói, hai người yêu nhau phải tin tưởng nhau.
Nếu một người nam yêu một người nữ, dù cho người nữ có đi cùng nam nhân khác cũng sẽ không chất vấn nàng.
Thế nhưng y lại…
Thấy nàng ta chạy đi, nhất thời Cam Hoài không biết phản ứng ra sao.
Y nhớ vẫn chưa bẩm báo truyện chính, bèn hồi đáp câu hỏi của Thập tam gia, “Bẩm Thập tam gia, Cam Hoài đến bẩm báo sự tình với gia.
Tình cờ gặp được Vân Lam cô nương ở nơi này.”
Vốn dĩ câu cuối cùng y không nên thêm vào, thế nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà y vẫn làm thế.
Mặt Tư Đồ Dật tối sầm lại, y không nói không rằng xoay người chạy theo Vân Lam.
Bỏ lại Cam Hoài một mình với những nghi vấn không lời giải.
Vân Lam chạy đến bên hồ, vừa khóc vừa mắng.
Vốn dĩ tiểu thư nói, sau khi Thái hậu nương nương bình phục sẽ xin người hạ chỉ ban nàng cho Tư Đồ Dật.
Nàng biết mình thân phận hèn mọn, biết mình không xứng với người mang địa vị vương gia, biết mình không nên đòi hỏi như thế.
Thế nhưng tiểu thư đồng ý sắp xếp, hơn nữa con tim nàng một lòng hướng về y, khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
Tiểu thư còn nói, đến lúc ấy sẽ cho nàng một thân phận, một thân phận có thể xứng lứa vừa đôi với thân phận của y…
Nhưng hôm nay lại…
“Tên đáng chết, nếu khkông tin ta vì sao còn muốn đùa giỡn với ta?” Vân Lam tức khí nhặt một hòn đá lên ném xuống hồ.
“Nàng đang mắng bổn vương đấy ư?” Giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ Dật vang lên.
Vân Lam sững người, nàng không quay đầu lại, đôi hàng lệ nóng tuôn trào.
“Nàng không có gì để giải thích ư?” Tư Đồ Dật cũng không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng nàng.
Cho đến bây giờ y vẫn chưa thể xác định con tim mình có nha đầu này hay không.
Ban nãy khi thấy nàng cùng với Cam Hoài, y thấy lòng mình như lửa đốt, vừa đố kỵ, vừa phẫn nộ, cuối cùng không nhịn được phải…
Vân Lam đau lòng khôn xiết, nghĩ đến những lời dạy dỗ của tiểu thư, nàng nuốt nước mắt vào trong, cố vẽ ra nụ cười trên môi rồi mới xoay người lại, nhìn về phía y.
Đôi mắt phủ lớp lệ mỏng như càng long lanh thêm, giọng nàng kiên định khác thường, “Thập tam gia muốn nô tỳ phải giải thích thế nào?”
Nếu y không thích nàng, nàng không thể ép.
Hơn nữa nàng còn muốn chăm sóc tiểu thư, nàng ở bên cạnh tiểu thư sẽ tốt hơn giao việc chăm sóc người vào tay kẻ khác.
Thấy ánh mắt quật cường nơi nàng, trái tim Tư Đồ Dật luống cuống, hung hăng trợn mắt nhìn nàng nhưng không biết phải nói gì.
“Nếu Thập tam gia không còn gì căn dặn, nô tỳ xin phép được quay về hầu hạ tiểu thư.”
Thật ra lúc này Tư Đồ Hiên đang ở bên Kiều Linh Nhi, nào đâu cần nàng hầu hạ.
Nha đầu ngốc giận đến hồ đồ, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tư Đồ Dật nghe vậy lòng càng phiền muộn, phiền đến độ khiến y muốn giết người.
Thế nên chẳng đợi nàng bỏ đi, y đã xoay người rời khỏi.
Vân Lam nhìn theo bóng lưng y với vẻ không dám tin, những giọt nước mắt cố nén ban nãy nay rơi lã chã.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Linh Nhi phát hiện hai mắt nha đầu kia sưng đỏ, vừa nhìn đã biết hôm qua hẳn là khóc một mình.
Người có thể khiến nàng ta khóc lóc thương tâm đến thế, ngoài nàng, chỉ còn có y!
“Vân Lam, kẻ nào ức hiếp ngươi?” Dù biết đấy, thế nhưng mở đầu thế này sẽ tốt hơn.
Câu hỏi nhẹ nhàng thế thôi nhưng khiến sống mũi Vân Lam cay cay.
Thật ra chỉ cần được hầu hạ tiểu thư đã là tốt lắm rồi, nàng ta hoàn toàn không cần đến những người khác.
Trong lòng Kiều Linh Nhi, Vân Lam giống như muội muội của nàng.
Tuy rằng Vân Lam lớn hơn nàng hai tuổi, thế nhưng về suy nghĩ, nàng vẫn chín chắn hơn.
Nàng vốn đã coi Vân Lam như người nhà từ lâu, đương nhiên không muốn thấy nàng ta chịu bất kỳ uất ức gì.
Kết quả là Kiều Linh Nhi phải đanh giọng hỏi, “Vân Lam, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
“Dã đã hơn mười năm.” Vân Lam không hiểu vì sao tiểu thư lại hỏi chuyện này, nàng ta thoáng ngạc nhiên rồi tính toán trả lời.
“Mấy năm qua ta đối đãi với ngươi thế nào?”
Vân Lam không kìm được nước mắt.
Nàng ta là trẻ mồ côi nhưng tiểu thư không hề khinh khi, luôn đối xử rất tốt với nàng ta.
“Tiểu thư đối đãi với Vân Lam như cha mẹ ruột đối đãi con cái, tốt vô cùng.”
Nghe giọng nha đầu kia nghẹn ngào, Kiều Linh Nhi mỉm cười, “Nếu ta đối xử với ngươi tốt như thế, khi người bị ức hiếp ta có thể khoanh tay đứng nhìn ư?”
Vân Lam ngẩn người, nhất thời không hiểu rõ ý tứ của tiểu thư.
“Nói thật với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi khẽ liếc mắt, thấy nàng ta định lên tiếng xong lại thôi, nàng nói tiếp, “Đôi mắt sưng đỏ đã nói lên tất cả, ta không thích nghe lời dối trá.”
Vân Lam cảm động vô cùng, thật hạnh phúc khi được tiểu thư quan tâm, che chở.
Mọi uất ức hôm qua tan biến trong chớp mắt.
“Tiểu thư, không có gì đâu ạ, tại Vân Lam suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Đôi mày Kiều Linh Nhi hơi nhíu lại, nàng định cất lời thì bên ngoài đã có tiếng ai gọi, đành ngừng lại.
Nàng lại liếc mắt nhìn Vân Lam rồi đứng lên, “Ngươi ở lại vương phủ.”
Dọc đường đi, Kiều Linh Nhi không nói lời nào, lặng lẽ tựa vào lòng Tư Đồ Hiên, rũ mi suy tư.
Tư Đồ Hiên vốn tưởng nàng vẫn còn lo lắng, hôm nay thấy nàng như vậy trái lại y càng lo lắng hơn, “Linh Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Kiều Linh Nhi biết, đối với Tư Đồ Hiên, trong các huynh đệ tỷ muội hắn chỉ quan tâm đến Tư Đồ Dật.
Cho nên chỉ cần là chuyện liên quan đến Tư Đồ Dật, hắn nên biết sẽ tốt hơn.
“Hiên, trước đây ta từng nói muốn gả Vân Lam cho Thập tam đệ, chàng thấy thế nào?” Kiều Linh Nhi thấp thỏm trong lòng, nàng chợt thấy mình thật ích kỷ, chỉ cần nàng thấy đúng, nàng nghĩ muốn làm, y đều sẽ tán thành, thế nhưng rất hiếm khi quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Nha đầu ngốc, nàng lại nghĩ linh tinh gì thế?”
Kiều Linh Nhi cũng nhíu mày, “Liệu chàng có nghĩ, để Thập tam đệ cưới Vân Lam là thiệt thòi cho đệ ấy không?”