Edit: Mèo Nhỏ
“Gia, trời đã sáng rồi, ngài phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.” Tiểu Hoàn vừa nhẹ nhàng nhắc nhở vừa khoác tấm áo choàng lên người giúp Tư Đồ Hách.
Từ sau khi Tư Đồ Hách bị đày khỏi kinh, nàng ta được Thái hậu nương nương phái đến đây hầu hạ.
Nàng ta không rõ vì sao trước khi rời khỏi kinh, ngài lại xin Thái hậu nương nương hạ chỉ, cho phép ngài hưu tất cả các phi tử.
Đáng lý dù ở bất kì đâu, bất kì nơi nào, có người ở bên cạnh vẫn hơn cả, ít ra cũng cảm thấy ấm áp.
Nhưng hiện tại, ngoài mấy kẻ hầu thì nơi đây vắng tanh, nguyên do cũng vì thiếu một nữ chủ nhân.
Song nàng chỉ là một hạ nhân, không có quyền hỏi đến.
Tư Đồ Hách lấy lại tinh thần, nhẹ liếc nhìn nàng ta, “Tiểu Hoàn, ngươi theo ta đã một thời gian, ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?”
Câu hỏi này khiến Tiểu Hoàn choáng váng, nàng ta nào có thể tùy tiện đánh giá chủ tử?
“Gia, ngài, chuyện này…” Tiểu Hoàn nói không nên lời.
Tư Đồ hách chẳng để ý, y xoay người bước đến ngồi lên băng đá trong tiểu đình, ngắm cành mai giữa giá lạnh đằng xa, môi nở một nụ cười.
Trước khi rời kinh, y đã từng hỏi nàng vấn đề này.
Khi ấy nàng nhìn y bằng đôi mắt to đượm ý cười nhưng không giấu được sự ghét bỏ, nàng chân thành đáp, “Trong lòng ta, ngài là một kẻ tư lợi, ngài vĩnh viễn không hiểu được người khác muốn gì, vĩnh viễn không hiểu được suy nghĩ trong tim người khác.
Ngài chỉ quan tâm bản thân mình muốn gì, bản thân mình nghĩ gì.
Người như ngài, nếu không phản tỉnh ắt sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Sau khi nói xong, nàng lạnh lùng nắm tay Hiên, xoay người bỏ đi.
Y là kẻ tiêu nhân tư lợi, vì thế sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại?
Ha ha ha!
“Ha ha ha…” Tư Đồ Hách không nhịn được cười.
Tiểu Hoàn trông thấy thế không khỏi sợ hãi, nàng ta e dè nhìn y, “Gia, ngài làm sao thế?”
Tư Đồ Hách thu tiếng cười lại, khoát khoát tay, “Ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Hoàn không dám nói gì thêm, lặng lẽ lui ra.
Trong lòng nàng, Tư Đồ Hách hắn không đáng một xu, chỉ là kẻ tiểu nhân tư lợi, chỉ là kẻ tiểu nhân biết mình mà không màng đến người khác.
Thế nhưng nàng có biết rằng tim y, không rõ từ bao giờ, chỉ có một mình nàng?
Mẫu hậu muốn ép nàng chết, tìm trăm phương nghìn kế hãm hại nàng, nếu y không ngăn cản, liệu nàng có còn sống sót? Nếu y không xưng đế, sao có thể cho nàng cuộc sống sung túc, bình an?
Không sai, qua bao năm tay y vấy không ít máu, y vì mục đích mà tiến về phía trước bất chấp tất cả.
Thế nhưng nàng có biết rằng, nếu y không làm vậy, y không thể sống sót.
“Bát ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Tư Đồ Mâu bước vào đình, cất tiếng hỏi.
Tư Đồ Hách xoay người lại, thấy huynh đệ bèn mỉm cười, “Đệ đến rồi à.”
Tư Đồ Mâu gật đầu, tìm một chỗ bên cạnh rồi ngồi xuống, “Trời chuyển lạnh rồi, huynh phải chú ý đến sức khỏe.”
Đầu năm ngoài Bát ca bị bệnh nặng, mùa đông năm nay sau khi Tiểu Hoàn đến bệnh tình mới thuyên giảm.
Nếu không điều trị cho tốt, e là không sống quá ba mươi tuổi.
“Vị sư già ấy đã nói rồi, bây giờ ta rất khỏe mạnh, không có gì đáng ngại.” Tư Đồ Hách đáp.
Tư Đồ Mâu không lên tiếng, y hiểu nỗi khổ trong lòng Bát ca.
Qua bao năm, Bát ca không ngừng nỗ lực, nào ngờ thất bại trong gang tấc.
“Hôm nay rảnh rỗi thế à?” Trầm mặc một lúc, Tư Đồ Hách bèn hỏi.
“Dặn dò thủ hạ giải quyết việc xong thì không có gì làm, thế nên đệ đến tìm huynh nói chuyện.
Bát ca, huynh biết không, không ngờ những người bên cạnh chúng ta đều biết làm ăn, nếu sớm biết thì trước đây…” Giọng Tư Đồ Mâu vốn đang vui vẻ, nay đã lắng lại.
Nếu sớm biết trước thì…
Làm sao mà biết trước được đây?
“Bát ca, huynh có hối hận không?” Đến đây đã một năm, đây là lần đầu tiên Tư Đồ Mâu nhắc đến thất bại năm ấy.
Tư Đồ Hách thoáng sửng sốt rồi mỉm cười, “Hối hận điều gì?”
Trước đây đệ từng nói, chỉ cần chúng ta nắm trong tay con cờ Mộ Dung Thiên Tình, chiếm được bí quyết kinh thương của Mộ Dung gia, nhất định sẽ tốt hơn chỉ lấy khế ước buôn bán.
Nếu trước đây chúng ta tự làm, hẳn sẽ ấm no hơn, cũng không kéo dài thời gian như thế, để Thất ca chiếm mất tiên cơ.” Tư Đồ Mâu nhắc lại chẳng chút kiêng kỵ.
Y biết nếu không nhắc lại chuyện năm ấy, mọi khúc mắc sẽ không được giải đáp, vậy có khác nào chúng sẽ mãi mãi tồn tại.
Vốn nghĩ Bát ca sẽ giận, vốn nghĩ Bát ca không muốn nhắc đến sự thất bại năm ấy, vốn nghĩ là Bát ca sẽ đuổi y đi trong giận dữ.
Không ngờ Bát ca chỉ mỉm cười, “Không có chuyện sớm hay muộn.”
Tư Đồ Mâu ngẩn người.
“Chỉ cần có nàng bên cạnh, nhất định Thất ca sẽ thành công.” Nàng là một người rất thông minh!
Y biết nàng có tài kinh thương, hơn nữa với khả năng của Thất ca, hai người họ đã sớm định liệu được mọi việc.
Nếu không vì tâm kế của mẫu hậu, hẳn là bọn họ đã ổn định được đại cục.
Nàng, chung quy vẫn là nàng lợi hại.
Nhắc đến nàng, sắc mặt Tư Đồ Mâu chợt thảng thốt, tựa như đang nhìn thấy đôi mắt ngọc ấy, nụ cười tươi như hoa nở ấy.
“Bát ca, trong lòng huynh vẫn luôn nhớ đến nàng, phải không?” Tư Đồ Mâu chợt hỏi.
Tư Đồ Hách nở nụ cười, y quay đầu nhìn Thập đệ, “Bát ca, đệ…”
“Đừng nghĩ là ta không biết, hẳn nàng vốn đã ở trong lòng đệ.
Chỉ có điều trong tình cảm lại có trước và sau, người đến trước chiếm được tiên cơ.
Chỉ tại ta ngu dại bỏ lỡ.”
Tư Đồ Mâu không biết phải nói gì, Bát ca biết tâm tư của y, vậy còn Thất ca thì sao? Còn nàng, nàng thì sao?”
“Nghe tin từ người trong kinh, bây giờ nàng sống rất tốt, đệ không cần quá bận tâm.” Ánh mắt Tư Đồ Hách nhìn xa xăm, giọng y cũng nhẹ đi nhiều.
Tư Đồ Mâu luống cuống, “bát ca, huynh đừng nghĩ nhiều, thật ra đệ không… Nàng vốn thuộc về huynh.”
“Không thể nói nàng thuộc về ai, nàng vốn là của ta, song ta lại không biết quý trọng, đã mất đi rồi không thể vọng tưởng đoạt được lần thứ hai.
Bây giờ chỉ cần nàng vui vẻ là đủ.”
“Thế nhưng huynh vẫn chưa thể quên nàng.”
Tư Đồ Hách ngẩn người, y không quên được nàng ư?
Không, y đã buông tay rồi.
Thế nhưng có thật là vậy không? Nếu đã lơi tay, vì sao khi nghe Thất ca nói kiếp này chỉ lấy một mình nàng, y lại đến gặp Hoàng tổ mẫu xin ý chỉ cho phép hưu tất cả thê thiếp?
“Thật ra Bát ca à, huynh vẫn có thể cướp nàng lại…”
Tiếng Tư Đồ Mâu chưa dứt đã bị Tư Đồ Hách nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng, phần phía sau không dám thốt khỏi miệng.
“Những lời như vậy sau này đừng nhắc đến nữa.” Tư Đồ Hách lạnh lùng cảnh cáo, “Nhớ kỹ, những chuyện về nàng sau này không cần nhắc lại.”
Sự ngại ngùng ánh lên trong mắt Tư Đồ Mâu, trong lòng dấy lên nỗi bất an, chuyện kia lẽ nào đến bây giờ Bát ca vẫn chưa hay biết?
“Còn chuyện gì sao?” Thấy Tư Đồ Mâu muốn nói lại thôi, y biết hẳn Thập đệ mình còn điều suy nghĩ, hay là…
“Bát ca, nàng sắp thành thân.” Suy nghĩ mãi, cuối cùng Tư Đồ Mâu cũng phải nói.
Có lẽ Bát ca vẫn chưa biết, hoặc có lẽ đã biết nhưng không muốn nhắc đến.
Lãnh y chiếm lấy đôi mắt Tư Đồ Hách, tay y nắm chặt thành quyền, gân xanh cũng nổi rõ.
“Bát ca, huynh không sao chứ?” Tư Đồ Mâu ảo nảo hỏi, nếu huynh ấy biết chuyện mà không nói thì nguyên nhân chỉ có một, hẳn là vì quá đau lòng.
Huynh ấy sao có thể…
“Ta và đệ đều không thể hồi kinh, ngày mai cho người đưa lễ vào thành đi.” Một lúc lâu sau Tư Đồ Hách mới thả lỏng người.
Y đã không còn là vương gia cao cao tại thượng, còn nàng lại là Thất vương phi người người yêu mến.
Khoảng cách, quá rõ ràng.
Y không thể xuất hiện, cũng không dám xuất hiện trước mặt nàng.
Thế nên đưa lễ đến là đủ.
“Thế nhưng Bát ca…”
Tư Đồ Mâu nói chưa dứt lời, Tư Đồ Hách đã đứng dậy, “Thôi, để ta đích thân đi chọn.”
Nói xong y bước thẳng ra ngoài.
Tư Đồ Mâu ngẩn ngơ hồi lâu, khi bình tĩnh lại đã chẳng thấy bóng dáng Bát ca đâu nữa.
Sau cùng, Tư Đồ Hách chọn một viên ngọc sáng trong suốt, trông chẳng khác nào một giọt nước mắt!
Khi nhìn thấy viên ngọc này, Tư Đồ Mâu rùng minh.
Sau đó y lặng lẽ phái người đưa vào kinh, không ý kiến nửa lời.
—oo—
Ở kinh thành, khi Kiều Linh Nhi nhận được giọt nước mắt này, nàng cũng ngẩn ngơ.
Sau khi nghe kẻ dưới bẩm lại, đây là lễ do Tư Đồ Hách gửi đến, nàng càng ngơ ngẩn.
Đã hơn một năm không gặp, không ngờ y lại tặng nàng vật này làm quà mừng.
Bên trong hộp gấm còn có một phong thư, nội dung chỉ vỏn vẹn một câu, viên ngọc này thay cho nước mắt cả đời nàng hợp lại, từ nay về sau hi vọng chỉ còn nụ cười vui và hạnh phúc.
“Ngài ấy còn nói gì nữa không?” Kiều Linh Nhi gấp lá thư lại, nàng hỏi khẽ.
“Bát vương gia sai nô tài tự tay đưa hộp gấm này cho người, ngoài ra không nói gì thêm.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Kiều Linh Nhi khoát tay, chân mày nàng khẽ nhíu lên.
Vân Lam tiến đến, lo lắng nhìn tiểu thư, “Tiểu thư, Bát vương gia làm vậy là có ý gì?”
Nàng ta không ngờ Bát vương gia lại đưa lễ đến vào lúc này, đại hôn của tiểu thư đã qua rồi còn đâu, bây giờ mới gửi là có ý gì? Hơn nữa nếu là quà mừng hôn lễ, nào có ai lại tặng giọt nước mắt? Bát gia vẫn căm hặn tiểu thư đến thế ư?
“Không có gì, chỉ là một lời chúc phúc mà thôi.” Kiều Linh Nhi thả lại viên ngọc vào hộp gấm, giao cho Vân Lam rồi đứng dậy bước ra ngoài.
“Linh Nhi.” Xa xa, có tiếng gọi vọng lại.