Edit: Mèo Nhỏ
Cung nhân đến bẩm báo thấy trong điện có người, bấy giờ mới biết mình đã chọn sai thời điểm, “Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ đáng chết.”
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng khó coi, ả đã cất công hạ độc Thái hậu, sao Thái hậu có thể tẩu thoát? Chuyện này, có phải chăng Tư Đồ Hiên đã ra tay?
“Bổn cung biết rồi, ngươi phái người truy tìm, bất kể thế nào cũng phải tìm được người về đây, giết bất luận tội.” Hoàng hậu hạ lệnh.
Sau khi cung nhân nọ lui xuống, Kiều Linh Nhi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, “Không biết chuyện gì lại khiến Hoàng hậu nương nương lo lắng như thế? “
Sau khi bình tĩnh lại, ả ta mới tiếp lời, “Bổn cung sơ ý để trọng phạm trốn thoát.”
Dừng lại một lát, dường như có điều nghĩ ngợi, sau Hoàng hậu mới tiếp lời, “Chỉ e ngoài cung không yên bình.
Chi bằng hôm nay Kiều tiểu thư ở lại trong cung đi, lát nữa bổn cung sẽ phái người báo với Thất vương gia.”
Chẳng lẽ là muốn… giam lỏng?
Mệnh lệnh đã hạ, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, song Kiều Linh Nhi không tìm được lý do phản bác, nàng đành thuận theo, “Vậy làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi.”
“Nếu Kiều tiểu thư và Thất vương gia có duyên định phu thê, đương nhiên Thất vương gia không cần thú thiếp.
Có điều mẫu hậu vừa qua đời, không thích hợp tổ chức đại hỉ, đành làm khó Kiều tiểu thư một thời gian.” Hoàng hậu khẽ thở dài, đuôi mày đầy u sầu, đôi mắt phượng ánh lên tia tàn ác.
Kiều linh Nhi lặng lẽ thu tất cả vào mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, “Vâng.”
“Ngươi lui xuống trước đi, bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Hoàng hậu nương nương, người toan mưu hại Thất vương gia đêm qua…” Kiều Linh Nhi làm khó.
Bấy giờ Hoàng hậu mới nhớ ra đã phái Hải công công đi xử lý, chuyện chưa được giải quyết nên không thể khống chế cảm xúc, tuy nhiên thời khắc này phải bình tĩnh, nữ nhân trước mắt vô cùng khôn khéo, không thể sơ xuất.
“Hải công công đã đi giải quyết, chẳng bao lâu sẽ quay lại.
Sau khi bổn cung thẩm tra, nếu có vấn đề gì sẽ lập tức phái người đến báo với ngươi.”
Kiều Linh Nhi không bằng lòng với chủ ý này, lần tiến cung này cốt là muốn làm rối loạn Hoàng hậu, sao có thể dễ dàng để ả đi nghỉ ngơi như thế?
“Hoàng hậu nương nương, chuyện này liên quan đến danh dự của Thất gia, hơn nữa trước khi tiến cung, Thất gia đã dặn dò ta phải đích thân thẩm vấn, rốt cuộc kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám hạ thủ với Thất gia.
Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ thì khó mà ăn nói với ngài, mong Hoàng hậu nương nương minh xét.” Kiều Linh Nhi tỏ vẻ khó xử, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh xem kịch hay.
Trong lòng Hoàng hậu như có hàng ngàn hàng vạn con kiến ngổn ngang, ánh mắt tỏ vẻ không vui, “Kiều tiểu thư cho rằng bổn cung lừa ngươi?”
Kiều Linh Nhi cúi đầu, “Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi, Linh Nhi nào dám hoài nghi Hoàng hậu nương nương chứ? Chẳng qua là Thất gia đã dặn dò, nếu Linh Nhi không làm tròn e lại bị trách phạt.”
“Yên tâm, có bổn cung ở đây, Thất vương gia không làm gì ngươi đâu, lui xuống đi.” Hoàng hậu không còn bình tĩnh được nữa, phất tay cho nàng ta lui rồi cao giọng truyền cung nữ bên ngoài vào hầu hạ.
Kiều Linh Nhi hiểu, lệnh của Hoàng hậu là tử lệnh, bắt nàng phải lui xuống, dù nàng không lui Hoàng hậu cũng sẽ không nói thêm nửa lời, cũng chẳng nhìn nàng bằng nửa con mắt.
Sau khi đám cung nữ đỡ Hoàng hậu vào hậu điện, Thời Thiến bèn chau mày, lo lắng hỏi, “Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Nàng ta không hiểu vì sao Thất vương gia lại chọn thời điểm này để tiểu thư tiến cung, thế nhưng sắc mặt tiểu thư khá nghiêm trọng, hành động khác thường, điều này không khỏi khiến nàng ta lo lắng.
“Tạm thời quay về Vưu Ngọc cung.” Kiều Linh Nhi xoay người bước ra ngoài.
“Tiểu thư, chúng ta không đợi Hải công công về sao?” Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến Thất vương gia rất tức giận, tiểu thư rất muốn biết do kẻ nào hạ thủ, vì sao không đợi Hải công công đưa người đến thẩm tra rồi hẵng đi?
“Thời Thiến, ngươi có nghĩ người Hoàng hậu muốn cử đến hầu hạ Hiên đêm qua đang ở trong cung?” Kiều Linh Nhi vừa đi vừa hỏi ngược lại.
Thời Thiến ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.
Sau đó nàng ta lắc đầu, ngẫm theo cách hành xử của Hoàng hậu rồi mới thưa, “Hoàng hậu lo lắng Thất gia sẽ tiến cung tìm bọn họ, e lại đắc tội các vị đại thần, hẳn nhiên sẽ không giữ bọn họ lại trong cung.
Kiều Linh Nhi bật cười, tiếng cười tuy khẽ nhưng lanh lảnh, càng nghe càng thấy êm tai.
Thời Thiến ngẩn người, tiểu thư cười tươi trông thật xinh đẹp, tiếng cười cũng dễ nghe, cũng lâu lắm rồi nàng ta không thấy tiểu thư cười như thế, kể từ sau khi hồi cung…
“Thời Thiến nhà ta ngày càng thông minh, nếu Thời Bố không nắm chặt chỉ e sau này không còn cơ hội.” Khi Kiều Linh Nhi nói câu này, giọng nàng cao vút lên.
Thời Thiến biến sắc, trong lòng tức giận, sao tự nhiên tiểu thư lại nhắc đến người kia? Nàng và người ấy không có quan hệ gì cơ mà? Hơn nữa trước đây tiểu thư từng nói…
“Ý của tiểu thư là…”
“Hai người các ngươi không phải huynh muội ruột thịt, chuyện này ta đã điều tra rõ ràng.
Có kẻ muốn dùng chuyện này làm khó dễ các ngươi, gây xích mích ly gián.” Kiều Linh Nhi dừng bước, nở nụ cười lạnh lùng.
Thời Thiến ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
“Bây giờ không cần nghĩ nhiều, tóml ại ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt thòi.” Dù là nàng ta, hay Vân Lam, cũng không thể chịu bất kì uất ức gì.
Hoàng hậu có ý đồ với Thập tam gia, lại có ý đồ với Thời Bố, chẳng qua là muốn làm rối loạn tâm tình những người thân cận với Hiên để nhân cơ hội đó tấn công mà thôi.
Thủ đoạn xấu xa này nếu nàng không nhìn ra, coi như đã uổng phí bao năm lăn lộn bên ngoài.
“Thế nhưng tiểu thư à, chẳng phải trước đây người nói nô tỳ và Thời Bố là huynh muội đó sao?” Thời Thiến thấy bất an, dạo gần đây Thời Bố thay đổi quá nhiều, bản thân nàng ta cũng khó tiếp nhận ngay.
“Thời Thiến, thương thế của ngươi thế nào rồi?” Kiều Linh Nhi không trả lời nàng ta, nàng hỏi ngược lại.
Thời Thiến hơi ngạc nhiên, suýt nữa thì không theo kịp với tính toán của tiểu thư, không ngờ tiểu thư lại đề cập đến vấn đề này, song cũng thành thật đáp, “Tiểu thư, thuộc hạ không sao.”
“Ta thấy ngươi vẫn chưa bình phục hẳn.” Kiều linh Nhi khẳng định, không đợi Thời Thiến lên tiếng nàng đã quay đầu đi, giọng cất cao, “Cam Hoài, ngươi đến xem xem Thời Thiến đã bình phục hay chưa?”
Thời Thiến mở to mắt, Cam Hoài đến từ lúc nào vậy nhỉ? Nàng ta không việc gì, vì sao tiểu thư lại khăng khăng nói nàng ta không ổn?
Sắc mặt Cam Hoài khác thường, y liếc nhìn Thời Thiến rồi cung kính trả lời câu hỏi của tiểu thư, “Bẩm tiểu thư, theo thuộc hạ thấy, Thời Thiến…”
“Nghĩ cho kỹ rồi làm, Cam Hoài, phải quan sát cẩn thận mới được phát ngôn.” Không đợi Cam Hoài nói hết câu, Kiều Linh Nhi đã nghiêm nghị nhắc nhở.
Cam Hoài biến sắc, chau mày trả lời, “Tiểu thư, thuộc hạ không thể phán đoán được tình trạng của Thời Thiến, Thời Bố hẳn là có thể.”
Nói vậy khác nào hù dọa Kiều Linh Nhi, vì sao Cam Hoài lại nói thế? Lẽ nào nàng đã đoán sai?
Thời Thiến nhìn tiểu thư với vẻ rối bời, rốt cuộc tiểu thư muốn nói điều gì?
“Gia, nếu lần này không sai, chúng ta có thể…”
Đây là giọng của A Tứ, Kiều Linh Nhi nghe đã quen.
“Câm miệng.”
Đây là giọng của Tư Đồ Hách!
Hành động đã bắt đầu rồi!
“Tiểu thư” Thời Thiến làm khẩu hình miệng, ý bảo hai người cùng lui về phía sau một bước.
Bọn họ đang đứng ở hành lang hẹp, nếu tiến thêm sẽ bại lộ.
Kiều Linh Nhi không lên tiếng, nàng nín thở lùi lại hai bước, cho đến khi tán cây che khuất bọn họ mới dừng lại.
Sau khi Tư Đồ Hách và người nọ đi xa, Kiều Linh Nhi mới thở dài nói, “Tạm thời quay về Vưu Ngọc cung.”
Thời Thiến và Cam Hoài đương nhiên không có ý kiến gì.
Vừa đi được vài bước, Kiều Linh Nhi đã dừng chân, chau mày nói, “Cam Hoài, ngươi bí mật truyền tin cho Hải công công, nói Bát vương gia đã đến Phượng Nghi cung.”
Cam Hoài nhận lệnh rời đi.
Kiều Linh Nhi dẫn Thời Thiến đi về phía cung Vưu Ngọc.
Thế nhưng vừa đến cửa cung đã bị một cung nữ ngăn cản.
“Kiều tiểu thư, nô tỳ cả gan xin người giúp một chuyện.”
Thời Thiến tiến lên hỏi, “Ngươi là người ở cung nào?”
“Nô tỳ là Thanh Mai hầu hạ Vân phi, Kiều tiểu thư, nô tỳ biết không nên quấy rầy người, thế nhưng nô tỳ không còn cách nào khác, đành cả gan đến cầu xin Kiều tiểu thư giúp một tay, cứu chủ tử nhà nô tỳ.
“
Thanh Mai vừa nói vừa khấu đầu.
Đôi mày Kiều Linh Nhi nhíu lại, ngẩng đầu quan sát xung quanh rồi mới cho Thời Thiến dẫn người vào cung.
“Đã xảy ra chuyện gì? ” Kiều Linh Nhi biết cô gái trước mặt tên gọi Thanh Mai, trước đây khi đến cung gặp Vân phi đã từng thấy nàng ta, thế nhưng khi ấy nàng ta là người được Hoàng hậu phái đến giám sát Vân phi, tất sinh tâm đề phòng.
Không ngờ hôm nay nàng ta lại mạo hiểm đến tận đây.
“Đêm hôm qua Vân phi trái lệnh Hoàng hậu nương nương, xông vào Càn Khôn cung thăm hoàng thượng, nào ngờ bị Hoàng hậu bắt gặp, còn nói nương nương hạ độc hoàng thượng, sau khi thẩm vấn thì đòi chém.” Thanh Mai vừa nói vừa run rẩy.
Chuyện này còn chưa truyền ra, Kiều Linh Nhi đương nhiên không biết.
Trước đây Vân phi từng nói, nàng ta sẽ cố gắng, dù phải đánh đổi bằng tính mạng.
Ngọc tỷ còn đang nằm trong tay Vân phi, nếu Vân phi làm thế, chẳng phải càng khiến Hoàng hậu chú ý đến nàng ta hay sao, về phần Hiên, hẳn là chàng còn chưa biết chuyện này.
Không xong rồi, nàng đã quên nói với Hiên rằng ngọc tỷ đang ở cung của Vân phi…
Thấy sắc mặt Kiều Linh Nhi đại biến, Thời Thiến cũng nhíu mày, bước đến hỏi, “Tiểu thư, người làm sao thế? Có phải trong người không khỏe không?”
Thanh Mai chú ý đến sự thay đổi ở Kiều Linh Nhi, trong lòng càng hoảng loạn, không biết vị Kiều tiểu thư này có thể giúp được Vân phi hay không.
Nàng ta nghe nói chỉ cần Kiều tiểu thư đồng ý, tức sẽ được Thất vương gia giúp đỡ, nếu thế nương nương sẽ không xảy ra chuyện.
Thế nhưng bây giờ…
“Thời Thiến, ngươi lập tức tìm Cam Hoài về đây, nhanh.”
Thời Thiến chưa từng thấy tiểu thư hoảng hốt như vậy, tim nàng ta cũng đập nhanh hơn, “Dạ.”