Edit: Mèo Nhỏ
Mặt Thời Bố biến sắc, Thập tam gia của tôi ơi, sao chuyện này người cũng dám tuỳ tiện nói ra như vậy? Chẳng lẽ người không sợ gia sẽ diệt người sao?
Vừa dứt lời, Tư Đồ Dật thấy mình vừa nói sai gì đó vì y cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thất ca, nhìn như muốn xuyên thủng y.
Tư Đồ Dật khẽ run, sau đó cười hì hì, “Thất ca, huynh không sao chứ?”
Tư Đồ Hiên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn y, rồi quay sang tiếp tục phân phó Thời Bố, “Điều động binh lực, lập tức vây quét đại quân.”
Vây quét!
Tư Đồ Dật luống cuống, Thất ca từ trước đến nay không giết người vô tội, lúc này ca nhất thời hồ đồ nên mới hạ lệnh như vậy.
Phải biết rằng đây toàn là người dân vô tội, mặc dù đi tòng quân cũng vì bất đắc dĩ, Thất ca chưa bao giờ để người khác làm vậy, sao giờ đây lại ra mệnh lệnh này?
“Thất ca, tuyệt đối không thể.”
Tư Đồ Dật còn chưa nói dứt lời, Tư Đồ Hiên liền xoay người vào phòng, đến trước cửa phòng thì dừng lại, “Kẻ trái lệnh, giết không tha.”
Tư Đồ Dật luống cuống, Thất ca lấy quân lệnh hạ lệnh, y không thể không nghe.
Nhưng sao Thất ca lại làm vậy?
“Thời Bố, đứng lại, ngươi muốn đi đâu?” Đang trong tình trạng hốt hoảng, quay đầu thấy Thời Bố lui ra ngoài, Tư Đồ Dật liền gọi y.
Thời Bố dừng lại, quay đầu nhìn y với vẻ mặt nghiêm túc, “Chấp hành mệnh lệnh của gia.”
“Hồ đồ.” Tư Đồ Dật bực tức mắng, “Thất ca nhất thời hồ đồ, không lẽ ngươi cũng hồ đồ theo à? Đó là sinh mệnh của những người vô tội, ngươi làm theo như thế là giết hại người vô tội.”
Thời Bố đương nhiên biết chuyện đó, nhưng đã là lệnh của gia, với lại nếu không phải những người đó quá quắt, sao gia có thể hạ lệnh như vậy? Rõ ràng cũng vì bọn họ từ chối con đường sống nên gia mới tức giận.
“Thập tam gia, thuộc hạ phải làm theo mệnh lệnh của gia.” Thời Bố vẫn khăng khăng như trước.
“Ngươi phải biết rằng, nếu Linh Nhi biết chuyện này thì sẽ thế nào?” Trong đầu y bỗng xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi, liền vội vàng nói ra.
Thời Bố vốn định bỏ đi, nhưng nghe những lời này liền dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên do dự.
Tiểu thư thiện tâm, tuyệt đối không cho phép người ở cạnh mình giết người vô tội.
Nếu lúc này đây y thi hành mệnh lệnh, chỉ sợ tiểu thư không bỏ qua cho y.
Biết đã bắt thóp được Thời Bố, Tư Đồ Dật tiếp tục nói, “Thời Bố, ngươi phải biết rằng, người Thất ca coi trọng nhất là ai.”
“Là tiểu thư.” Thời Bố không do dự trả lời.
“Vậy là được rồi, Linh Nhi không biết Thất ca ra lệnh như vậy.
Ngươi thử nghĩ mà xem, Linh Nhi lương thiện như vậy, dù là người ngã bệnh, tẩu ấy cũng nghĩ cách cứu người.
Nếu để tẩu biết Thất ca hạ lệnh vây quét này, mà ngươi còn là người thi hành, ngươi nghĩ xem tẩu ấy sẽ làm gì? Tẩu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thất ca, càng không dễ dàng buông tha cho ngươi.”
Sắc mặt Thời Bố thay đổi, không phải vì tiểu thư không bỏ qua cho y, mà là vì câu nói kia của Thập tam gia, tiểu thư sẽ không tha thứ cho gia.
Gia luôn cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt tiểu thư thì hoàn toàn không để tâm đến thân phận vương gia, thậm chí còn để tiểu thư tác oai tác quái, cũng không tức giận, ngược lại còn rất thương yêu.
Nếu vì chuyện này khiến tiểu thư sinh hận với gia thì y không tưởng tượng nổi gia sẽ ra sao.
“Vậy mới nói, Thời Bố, chuyện này tạm thời không cần hành động, nếu đã làm rồi thì hối không kịp.”
“Nhưng đây là do gia phân phó.”
Tư Đồ Dật cũng có cái khó của y, chuyện này vốn nên nói với Linh Nhi, nhưng giờ tuyệt đối không để Linh Nhi biết, cũng không tìm được lý do nào để khuyên bảo người của Thất ca.
Làm sao bây giờ?
“Thập tam gia, sư phụ bảo người ghé qua một chuyến.” Thời Thiến sắc mặt lạnh tanh bước đến, bẩm báo từ phía xa, không nhìn tới Thời Bố.
Nghe giọng nói của Thời Thiến, sắc mặt Thời Bố hơi biến sắc, thoáng nhìn thấy nàng nhưng y cũng không quay đầu lại.
“Sư phụ đang ở đâu? Đúng lúc ta có việc gấp muốn tìm người.” Hai mắt Tư Đồ Dật sáng ngời, giống như người ở tận cùng bóng tối thấy được ánh sáng, vô cùng phấn khởi.
Khi nhìn thấy Thiến Vân lão nhân, Tư Đồ Dật ngẩn người, vì người ngồi bên cạnh là Huyền Nhâm Tử, nhất thời đứng chết trân.
Lúc Thất ca hồi phủ, y đang vội ở bên ngoài, chưa kịp gặp Thất ca, chỉ nghe nói Thiến Vân lão nhân tới, nhưng lại không nghe sư phụ Thất ca cũng tới, tất nhiên là không phản ứng kịp.
“Thập tam gia thấy lão phu sao lại kinh ngạc đến vậy?” Huyền Nhâm Tử cười nhạt rồi lên tiếng.
Tư Đồ Dật lúng túng, liền nở nụ cười, cung kính gọi, “Sư phụ.” Nếu là sư phụ của Thất ca thì y gọi sư phụ chắc không sai.
Huyền Nhâm Tử vẫn chưa nói gì, cũng không đồng ý hay cự tuyệt cách xưng hô này.
Tư Đồ Dật cũng trách mình, người bình thường sao có thể gọi vị Huyền lão tiền bối này là sư phụ chứ.
Thất ca bảo, vì huynh ấy và Huyền lão tiền bối có duyên nên người mới thu làm đồ đệ, ngay đến phụ hoàng cũng không thể trở thành đồ để của người.
Người có ngạo khí như vậy, y không nên suy nghĩ nhiều làm gì.
“Thập tam gia, mạo muội bảo ngươi qua đây, mong ngươi không cảm thấy phiền.” Thiến Vân lão nhân liếc mắt nhìn Huyền Nhâm Tử, rồi mới nhìn Tư Đồ Dật, vẻ mặt không kiêu không hèn, khiến Tư Đồ Dật nhớ đến Kiều Linh Nhi, nha đầu kia cũng có thần sắc này, quý phái và tao nhã.
“Thiến Vân tiền bối có chuyện gì cứ nói, nếu ta có thể giúp được, tuyệt đối không từ nan.”
Thiến Vân lão nhân cả cười, “Quả thật cũng không có chuyện gì, chỉ muốn Thập tam gia giúp một chuyện nhỏ thôi, muốn ngươi mang ấn chương của Thất gia tới đây.”
Tư Đồ Dật trợn mắt há mồm nhìn người đang nói, đây là loại người trong truyền thuyết không nói thì thôi, một khi đã nói thì khiến người khác kinh ngạc sao? Chẳng phải vị lão tiền bối này đã nói không có chuyện gì lớn sao? Không phải bảo chỉ làm phiền một chút thôi sao? Phải biết rằng, ấn chương là vật quan trọng nhất bên cạnh Thất ca, người bình thường không thấy được.
Thiến Vân lão nhân muốn làm gì?
“Thiến Vân lão tiền bối, chuyện này…” Tư Đồ Dật thật sự rất khó xử.
“Ha ha, ta biết là làm khó Thập tam gia, nhưng vì bách tính, nên mong Thập tam gia giúp chuyện này.” Thiến Vân lão nhân từ tốn nói nhưng giọng rất mạnh mẽ.
Dường như Thời Bố hiểu dụng ý của Thiến Vân lão nhân, liền lên tiếng, “Thiến Vân lão tiền bối muốn điều động binh mã?”
Thiến Vân lão nhân cả cười, gật đầu.
Lúc này Tư Đồ Dật mới hoàn hồn, hiểu được dụng ý của Thiến Vân lão nhân.
Thất ca nắm giữ trong tay một đạo quân, trước đây phụ hoàng đã giao cho Thất ca.
Đạo quân này cũng được coi là tinh anh, nên Thất ca rất coi trọng.
Nếu bây giờ điều động đạo quân này, Hoàng hậu sẽ hoài nghi, thậm chí sẽ làm rối loạn binh lực của ả.
“Thập tam gia, chuyện này quả thật không phức tạp, chỉ muốn cho nha đầu Linh Nhi hiếu thắng một chút thời gian thôi.
” Huyền Nhâm Tử chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói.
Cho Linh Nhi hiếu thắng một chút thời gian? Chuyện này Tư Đồ Dật không hiểu rõ, sao lại liên quan đến Linh Nhi?
“Thập tam gia, chuyện là thế này, lúc trước thuộc hạ cùng tiểu thư đi thu sổ sách để chuẩn bị khâu cuối cùng nhưng sau khi bước vào lại gặp Bát vương gia.
Sau đó cùng tiểu thư trở về phủ, tuy nhiên vẫn còn một chuyện chưa hoàn thành, hơn nữa còn là chuyện quan trọng nhất.
Với lại hôm ấy tiểu thư không tiện ra mặt, nên đành để hôm sau mới làm.
Nhờ vậy chúng ta mới có thể chọn thời cơ tốt để hành động.” Thời Thiến thản nhiên giải thích, vẫn không quay sang nhìn Thời Bố.
Nghe giọng nói quen thuộc này, Thời Bố vốn không muốn nhìn nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu được, ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy gương mặt lãnh đạm quen thuộc, ánh mắt của nàng chưa từng nhìn qua y.
Tim, khẽ thắt, y cảm thấy không thoải mái.
Hai mắt Tư Đồ Dật sáng lên, đúng vậy, sao y lại không nghĩ tới vấn đề này? Chỉ là…
“Nhưng Thất ca đã hạ lệnh, bảo Thời Bố dẫn người đi vây quét.”
Thiến Vân lão nhân cả cười, “Chuyện này giao cho ta xử lý, cứ bảo ta ép buộc ngươi là được.”
Tư Đồ Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn Thiến Vân lão nhân, lời Thiến Vân lão tiền bối này nói, nghe thế nào cũng thấy sự kiêu ngạo, ạch, giống như Linh Nhi vậy!
“Thời Bố, ngươi ở đây, nếu Hiên nhi tới tìm ngươi, cứ bảo là lão phu giữ ngươi lại là được.” Huyền Nhâm Tử ôn hoà nhìn Thiến Vân lão nhân, mới cười nói.
Thiến Vân lão nhân không nói gì thêm nữa, đợi Tư Đồ Dật quyết định.
Thật ra chuyện này sớm đã được quyết, không cần đến quyết định của Tư Đồ Dật nữa, chẳng qua cho y thời gian thích ứng thôi.
“Nếu như vậy, ta đi trước chuẩn bị một chút.”
Thiến Vân lão nhân gật đầu, “Chuyện này nhất định phải giải quyết trong đêm nay, sáng sớm ngày mai còn chuyện khác phải làm.”
Tư Đồ Dật mang theo sự hăng hái lẫn kích động này rời đi.
Thời Thiến không muốn ở cùng Thời Bố bèn tìm Vân Lam cùng đi chế thuốc.
Việc chế thuốc này tiểu thư đã dạy cho các nàng, nên khi buồn chán, các nàng chỉ biết đi chế thuốc.
Sau một thời gian dài, hai người họ cũng hiểu được ít nhiều dược lý, cũng xem là chuyện tốt.
Ngay lúc này, Tư Đồ Hiên về phòng, ngồi bên cạnh giường nhìn tiểu cô nương đang say ngủ, đôi mắt toát lên vẻ yêu chiều.
Quả là khiến nàng mệt mỏi rồi.
Vốn cho mình là thanh tâm quả dục, trong chuyện tình cảm hoàn toàn không có dục vọng, nên sau khi trúng thuốc, dù bị ngọn lửa trong lòng thiêu đốt suýt chút nữa đốt hắn thành tro, hắn vẫn mau chóng dập tắt, vẫn như trước bỏ mặc những nữ nhân bám lấy mình, dứt khoát hồi phủ.
Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, dục vọng trong lòng hắn lại dấy lên.
Khi bàn tay lành lạnh, mềm mại, nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của mỉnh, hắn không muốn buông ra, muốn tiếp tục như thế.
Song hắn lại không muốn làm tổn thương nàng, dù sao hai người cũng chưa thành thân, hắn muốn giữ trong sạch cho nàng, cam tâm tình nguyện cho hắn, chứ không phải trong tình huống như vậy.
Ha ha, không ngờ nha đầu này lại to gan như thế, thậm chí là…
“Sao chàng không ngủ?” Kiều Linh Nhi đột nhiên mở mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Giọng nói khàn khàn mê hoặc Tư Đồ Hiên, quyến rũ hắn, đôi mắt hắn dần tối lại…