Edit: Mèo Nhỏ
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy người vận bạch y đứng cách đó không xa, mái tóc đen bay bay theo gió, khuôn mặt tuấn tú tái đi vì giận dữ.
Kiều Linh Nhi bỗng thấy ấm áp trong lòng, nàng mỉm cười nhìn về phía hắn.
“Công chúa, xin người dừng bước.” Ngay khi Kiều Linh Nhi định cất bước ra cửa thì Độc Cô Phi đã ngăn lại.
Kiều Linh Nhi nghiêng đầu, nàng sất giọng nói, “Ông làm vậy là có ý gì?”
“Thuộc hạ sẽ đàm phàn với Thất vương gia, nếu Thất vương gia đồng ý làm theo lời thuộc hạ nói thì không cần công chúa ra tay.” Độc Cô Phi bỏ lại một câu này rồi rảo bước ra khỏi cửa, giữa chừng như nghĩ ra điều gì, ông ta dừng lại, “Xin công chúa suy nghĩ cho Mộ Dung tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi giận dữ trông theo bóng lưng ông ta dần xa, bình sinh nàng hận nhất là bị người ta uy hiếp, nay y lại ba lần bốn lượt uy hiếp nàng, đáng chết!
Phía xa, Tư Đồ Hiên dùng ánh mắt trấn an Kiều Linh Nhi, sau đảo về phái Độc Cô Phi ý bảo hãy tìm một nơi cùng thương thảo.
Nhìn hai bóng lưng khuất dần, Kiều Linh Nhi chợt nhớ ra Hiên lên núi một mình.
Thời Bố đâu? Tả Sấm đâu? Sao bọn họ không đi cùng chàng?
—oo—
“Độc Cô tướng quân có chuyện gì xin thẳng thắn đến Thất vương phủ tìm bổn vương, hà tất phải vòng vo như thế này?” Tư Đồ Hiên liếc nhìn Độc Cô Phi, ánh mắt cười như không cười.
Độc Cô Phi cất tiếng cười vang vọng khắp khe núi tĩnh lặng, khiến chúng càng thêm phần quỷ dị, “Thất vương phủ là trọng địa, nào phải nơi bổn tướng quân có thể vào.”
“Thiên hạ này còn có nơi nào bàn chân Độc Cô tướng quân không thể in dấu sao?” Tư Đồ Hiên cười châm chọc.
Sắc mặt Độc Cô Phi không đổi, “Sao Thất vương gia lại biết được thân phận thật của ta?”
Y và Tư Đồ Hiên giao hảo đã nhiều năm, y dám khẳng định trước khi tiết lộ thân phận của công chúa, Tư Đồ Hiên tuyệt nhiên không thể biết về lai lịch của y.
Về sau phát sinh một số chuyện y mới dần nhận ra, không biết từ khi nào Tư Đồ Hiên đã hoài nghi y, thậm chí có thể nói là nhìn thấu…
“Lần trước khi bổn vương dẫn Linh Nhi cùng đến Huyết sơn, bổn vương đã đem lòng nghi ngờ, tiếp theo chỉ là chứng thực mà thôi.”
“Nếu Thất vương gia đã biết thân phận thật của ta, vì sao không nói trước rồi mới hành động?” Trái lại còn để y động thủ trước.
“Linh Nhi không muốn.”
Độc Cô Phi rất ngạc nhiên, y không hiểu lắm những gì Tư Đồ Hiên đang nói.
“Linh Nhi đã sớm biết thân phận của nàng, có phải ngươi phái người nói cho nàng biết không?” Tư Đồ Hiên chẳng bận tâm Độc Cô Phi ngạc nhiên ra sao, hắn hỏi thẳng vào vấn đề.
Độc Cô Phi gật đầu, “Công chúa cũng nên sớm biết thân phận thật của người, như vậy mới có thể hết lòng vì chuyện phục quốc.”
“Chỉ e Độc Cô tướng quân đây đang tư lợi cho bản thân, không phải chứ?”
Độc Cô Phi nổi giận, “Thất vương gia, những lời này không thể nói lung tung.”
“Nơi đây là đất của Nam Hạ, ông đứng trên đất của ta, ta muốn nói điều gì sẽ nói cái đó.
Độc Cô tướng quân đã tự đánh giá mình quá cao, hay ông đang đánh giá thấp thực lực của Tư Đồ Hiên ta?” Tư Đồ Hiên cao giọng đáp, “Ông sắp đặt Hoàng hậu bên cạnh phụ hoàng ta, dùng Hoàng hậu gây bất lợi cho phụ hoàn từ đó âm mưu tiếm quyền, thỏa mãn dục vọng của bản thân, ông còn dám lớn tiếng nói là vì Linh Nhi? Độc Cô tướng quân, nam tử hán đại trượng phu, mục đích hành động là gì nên thẳng thắn nói rõ, hà tất phải giấu giếm như thế?”
Độc Cô Phi sững sờ, “Ả ta làm gì Hoàng thượng?”
Y chỉ sắp xếp đưa Hạ Thải Liễu đến Nam Hạ ở cạnh Hoàng đế, giám thị mọi hành động của ngài để tiện bề ứng phó, y chưa từng có ý định dùng thủ đoạn hèn hạ hòng mưu đồ chiếm đoạt tất cả.
Điều tối quan trọng với người Hiên Viên là chữ tín, là quang minh chính đại.
Làm chuyện lớn càng phải quang minh lỗi lạc, không âm mưu sử dụng bất kì thủ đoạn hèn hạ nào.
“Bà ta hạ độc phụ hoàng, nếu ta đoán không nhầm thì hai ngày sau sẽ động thủ.” Khi Tư Đồ Hiên nói ra điều này, ánh mắt hắn luôn theo dõi sắc mặt Độc Cô Phi.
“Chuyện này không phải do ta sắp xếp.” Độc Cô Phi thản nhiên nhìn Tư Đồ Hiên, “Ta đưa ả đến Nam Hạ để trộm ngọc tỷ, sau đó là đánh cắp binh phù để điều binh khiển mã, tiếp đến chinh phục cả Nam Hạ.
Sau khi thành công ta có thể hoàn thành di mệnh của Hoàng hậu.”
Tư Đồ Hiên không hề nghi ngờ lời nói của Độc Cô Phi, năm xưa khi hắn kết giao với y, điều hắn xem trọng nhất chính là tính cách ngay thẳng ấy! Nếu y để Hoàng hậu hạ độc phụ hoàng, chắc chắn y sẽ không phí công bắt Linh Nhi về núi mà phối hợp với Hoàng hậu hoàn thành đại nghiệp.
“Vậy ông định thế nào?”
Độc Cô Phi xoay người nhìn về phía đại thụ bên cạnh vách núi, y nói, “Tự Khúc Quân vốn tên là Hạ Thải Liễu, ả ta là nha hoàn được ta đưa từ Hiên Viên đến.
Năm xưa khi đại kế vừa thành hình, ta thấy ả vừa thông minh lại xinh đẹp, nếu để ả làm hoàng hậu Nam Hạ, kế hoạch ắt sẽ thuận lợi tiến hành.
Qua bao năm ả vẫn làm tròn nhiẹm vụ.
Vì thế nên dù ta ở Huyết sơn quanh năm vẫn nắm nhân tình thế thái rõ như lòng bàn tay.”
Nói đoạn Độc Cô Phi ngửa mặt nhìn trời, thở dài một tiếng rồi tiếp, “Đợi đến khi phát hiện ra ả có ý định phản ta thì đã muộn.
Trước đây vì muốn bức công chúa hợp tác tiến hành đại kế phục quốc nên mới hạ độc thủ với vương gia, cốt để công chúa lên núi lấy giải dược.
Thế nhưng trên đường công chúa đến Huyết sơn lại gặp kẻ ám sát, người đó chính là Hải công công theo hầu Hạ Thải Liễu.”
Chuyện này Tư Đồ Hiên chưa từng nghe Linh Nhi nhắc đến, tim hắn như bị kiếm nhọn đâm xuyên, đau đớn khôn tả.
Trước đây, khi tỉnh lại không thấy nàng bên cạnh, hắn mới hay nàng vì giải dược mà lặn lội đến Huyết sơn.
Nếu không phải thì cơ thể suy yếu, hắn nhất định sẽ đích thân lên Huyết sơn đưa nàng trở về.
Khi nàng quay lại, thấy khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, so với kẻ vừa trở về từ cõi chết như hắn còn thảm thương hơn, tim hắn đau thắt lại.
Hóa ra trên đường đi còn gặp phải hung hiểm như thế, ấy vậy mà hắn chẳng hay biết.
“Một khi kế hoạch của Hoàng hậu đã thực hiện, ông muốn phục quốc cũng không còn khả năng.” Tư Đồ Hiên đè nén nỗi đau trong lòng, hắn lạnh lùng nói.
“Ả vẫn là thủ hạ của ta.”
Độc Cô Phi nói với vẻ chắc chắn, thế nhưng thẳm sâu trong lòng là nỗi bất an.
Tư Đồ Hiên cười lạnh, “Độc Cô tướng quân chắc chứ?”
Độc Cô Phi không lên tiếng, đương nhiên y không dám khẳng định.
Mấy năm qua mọi sự sắp đặt đều lấy công chúa làm trọng, chỉ cần kế hoạch làm tổn hại đến người y sẽ gạt ngay.
Nhưng vì quá tin tưởng Hạ Thải Liễu, y hoàn toàn bỏ qua hành tung của ả, những người theo sát ả đều không phát hiện ra.
Nếu ả muốn đoạt quyền, đương nhiên y không thể nắm chắc.
“Bổn vương cho ông một cơ hội hợp tác.”
“Cùng hợp tác?”
“Hoàng hậu bí mật nuôi quân, hai ngày sau sẽ đến kinh thành, khi ấy nếu không phải là Bát đệ buộc phải hành thích hoàng đế thì cũng là ép phụ hoàng hạ chỉ.
Bất kể ra sao kết cục đều giống nhau, giang sơn Nam Hạ rơi vào tay Hoàng hậu.”
“Thất vương gia để ả thực hiện sao?” Độc Cô Phi hỏi ngược lại.
Tư Đồ Hiên nở nụ cười, “Quả không hổ là thiền sư của Huyết sơn.
Một câu nói rõ tất cả.”
“Ngài muốn ta làm gì?”
“Rất đơn giản, hợp tác với ta.”
Độc Cô Phi lặng thinh nhìn Tư Đồ Hiên.
Y biết nam tử trước mặt không hề yếu thế, nếu hắn muốn thứ gì nhất định sẽ có cách đoạt được.
Dù Hạ Thải Liễu muốn soán vị, hắn cũng có khả năng giải quyết.
Ấy vậy mà hắn lại muốn hợp tác với y, phải chăng là…
“Thất vương gia cũng biết ta muốn có được giang sơn Nam Hạ, mong muốn khiến công chúa trở thành người tôn quý nhất thế gian này…”
Không đợi Độc Cô Phi nói xong, Tư Đồ Hiên đã cắt ngang, “Linh Nhi là người của bổn vương, bổn vương là cho nàng cuộc sống nàng mong muốn.
Nếu nàng muốn trở thành người tôn quý nhất thế gian, bổn vương sẽ đích thân đem giang sơn đặt vào tay nàng, không cần tướng quân phải ép.”
“Ngài…” Độc Cô Phi cứng người, y vốn biết Thất vương gia kiên cường bá đạo, thế nhưng đối với Hiên Viên quốc thì công chúa là…
“Độc Cô tướng quân, bổn vương cho ông cơ hội cuối cùng, nếu đồng ý hợp tác với bổn vương, bổn vương sẽ trả lại quân cho ông.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng cắt ngang.
“Ngài nói sao?” Độc Cô Phi khiếp hãi, “Ý ngài là quân của ta đang nằm trong tay ngài?” Về lý mà nói trước khi Tư Đồ Hiên đến thì quân đã dàn trận dưới chân núi đợi lệnh, thế nhưng đến bây giờ tiểu đồng vẫn chưa vào bẩm báo, ắt hẳn đã có biến.
Không ngờ lại nằm trong tay Tư Đồ Hiên.
“Ý của tướng quân là?”
“Vương gia nghĩ ta còn lựa chọn nào hay sao?” Độc Cô Phi cười khổ, hôm qua khi Tư Đồ Hiên đã định lên núi nhưng lại có tin truyền báo hôm nay mới đi.
Vốn y cứ nghĩ vì Thái hậu qua đời nên hắn phải trì hoãn để tiến cung xử lý một số chuyện, không ngờ hắn đi giải quyết chuyện binh đao này.
Hai vạn nhân mã do y thiên tân vạn khổ huấn luyện ra lại bị Tư Đồ Hiên thâu tóm chỉ trong một đêm, rốt cuộc khả năng của hắn còn đến bực nào? Thật sự không thể thăm dò.
Công chúa nói không asi, y muốn phục quốc cốt chỉ vì lời hứa năm xưa, y muốn thành toàn tâm nguyện của nàng.
Bao năm qua ở trên Huyết sơn, bách tinh vẫn an cư lạc nghiệp, đời sống yên vui.
Nếu nhất định vì mưu cầu quyền lợi tất sinh linh đồ thán, dân chúng chịu khổ đau khôn xiết, hà cớ gì phải như thế?
“Thất vương gia, xin đừng đáp ứng bất kì yêu cầu gì, hãy coi như ta đã chết.
Bao năm qua ta sống quá đủ rồi, đừng vì ta mà làm khổ bách tính trong thiên hạ.”
Không biết từ lúc nào Mộ Dung Thiên Tình đã xuất hiện bên cạnh, tay chống một cây gậy gỗ, khuôn mặt khổ sở.
Tư Đồ Hiên nhìn nàng ta với vẻ ngạc nhiên, “Mộ Dung tiểu thư?”
Nàng ta còn sống sao?
“Thất vương gia, năm xưa là lỗi của ta, ta không nên lừa dối ngài, xin đừng hận ta.” Mộ Dung Thiên Tình hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng ta cũng có can đảm đối mặt với đôi mắt đen nhánh ấy, miệng nhoẻn cười thốt ra một lời xin tha thứ.
“Sao cô lại ở đây?” Tư Đồ Hiên kinh ngạc hỏi, hắn đã cho người đi tìm, rốt cuộc tìm được một thi thể bị thiêu cháy, vì sao nàng ta lại…
“Là Hải công công thả ta đi.” Mộ Dung Thiên Tình nở nụ cười, “Thất vương gia, xin ngài hãy chăm sóc Linh Nhi, nàng ấy là muội muội tốt.”