Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

chương 172

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần ký ức đó rất mơ hồ do đó Tư Đồ Hách chẳng thể nhớ được những chuyện đã xảy ra, y chỉ cảm thấy đầu mình hơi đau.

“Vương gia, người không sao chứ?” Kiều Linh Nhi lo lắng hỏi.

Tư Đồ Hách nhíu mày, sau khi lắc đầu vài cái mới chăm chú nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, “Xảy ra chuyện gì?”

Lời y vừa dứt, Kiều Linh Nhi liền cúi đầu không nói lời nào, trông dáng vẻ ủ rủ của nàng, tim Tư Đồ Hách khẽ động, y hơi cau mày rồi ngẩng đầu lên, thấy Trương đại nhân đứng bên cạnh, lông mày y càng chau lại, cuối cùng nhìn thấy Bách Lý Thần, sắc mặt y mới dễ coi hơn một chút, “Thần vương gia?”

Bách Lý Thần khẽ cười ôn thuận, “Bát vương gia thấy thế nào rồi?”

Y và Kiều Linh Nhi đều hỏi cùng một câu, trong lòng Tư Đồ Hách cảm thấy hồi hộp, nặng nề.

Y chỉ nhớ y cùng Linh Nhi đến Lưu Thủy lầu dùng cơm, dường như Thất ca cũng tới, nhưng những chuyện tiếp theo y lại chẳng nhớ gì cả, chuyện gì thế này?

“Tốt hơn rồi,” Không biết chuyện gì đã xảy ra, Tư Đồ Hách cũng không tùy tiện để lộ suy nghĩ của mình liền trả lời theo câu hỏi của hai người.

“Bát vương gia thứ tội, để vương gia trúng độc ở thành Lưu Vân này là do sai sót của ta.” Nụ cười trên môi Bách Lý Thần được thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Trương đại nhân sợ hãi quỳ sụp xuống đất, “Vương gia, xin vương gia thứ tội.”

Tiếng vương gia này không biết là đang nói đến Bách Lý Thần hay là Tư Đồ Hách.

Kiều Linh Nhi vẫn im lặng, cúi thấp đầu ngồi ở mép giường, nàng khéo léo làm dáng vẻ như bị ủy khuất khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Tư Đồ Hách nhìn nàng, y không muốn để lộ cảm giác trong lòng, “Linh Nhi, đã khiến nàng sợ sao?”

Phản ứng của y như thế ngoài dự liệu của Kiều Linh Nhi.

Cứ tưởng sau khi y tỉnh lại sẽ tức giận, thậm chí muốn tiêu diệt những người ở Lưu Vân lầu này, không nghĩ y lại bình tĩnh như thế, cũng khiến nàng không biết phải phản ứng thế nào.

“Không phải vậy, Bát vương gia và Thất vương gia đều trúng độc thế nên Linh Nhi rất sợ hãi, may là Bát vương gia đã tỉnh lại, không thì Linh Nhi sẽ tự trách mình cả đời.” Thấy tiểu cô nương vẫn cúi thấp đầu, Bách Lý Thần liền trả lời thay nàng.

Linh Nhi?

Cách gọi như vậy vô cùng thân thiết khiến Tư Đồ Hách chau mày lại, nhưng nghe nói nàng lo lắng cho mình lại khiến lòng y mừng rỡ.

Lão Thất cũng trúng độc?

“Thất ca làm sao?”

“Linh Nhi rất lo cho Bát vương gia, bảo phải giải độc cho vương gia trước rồi mới giải độc cho Thất vương gia.”

Nghe Bách Lý Thần nói, Tư Đồ Hách khẽ cau mày, khó hiểu nhìn Kiều Linh Nhi.

Từ trước đến nay nàng luôn thiên vị lão Thất, tại sao lúc này nàng ấy lại giải độc cho ta trước mà không đếm xỉa gì đến Thất ca?

“Vương gia, ngài và công chúa sắp thành thân, Linh Nhi không thể vì chuyện này mà phá hủy quan hệ thông giao giữa hai nước.

Vương gia, xin ngài cứ yên tâm, Thất gia nhất định sẽ không sao đâu.

Bây giờ tiểu nữ xin phép đi giải độc cho Thất gia.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói xong lập tức đứng lên đi về phía cửa, nàng cũng không quan tâm phản ứng của Tư Đồ Hách thế nào.

Kiều Linh Nhi đi rồi hiển nhiên Bách Lý Thần cũng chẳng lý gì tiếp tục ở lại đây, “Bát vương gia, bổn vương đi trước xem Thất vương gia thế nào, còn về phần người hạ độc, bổn vương đã bắt hắn lại, sau đó thẩm vấn định tội.”

Tư Đồ Hách còn có thể nói gì sao? Y chỉ gật đầu, ý bảo đồng ý.

Trương đại nhân biết Tư Đồ Hách có điều muốn hỏi ông nên khi Bách Lý Thần đi rồi ông ta vẫn nán lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Hách đứng lên, bước xuống giường rồi quay đầu hỏi A Tứ.

A Tứ vẫn đứng chờ bên cạnh Tư Đồ Hách, kể lại sơ lược chuyện đã xảy ra.

Tuy A Tứ cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ lạ nhưng y không biết kỳ lạ ở chỗ nào nên cũng không dám nói bậy.

“Chỉ như vậy thôi?” Giọng nói của Tư Đồ Hách trầm lạnh.

Thân thể Trương đại nhân khẽ run rẩy, dường như ông ta muốn nói điều gì nhưng không được sự cho phép của Bát vương gia, ông ta lại không dám tùy tiện mở miệng, chỉ đứng đó chờ đợi.

“Thuộc hạ nghe được tiếng kêu ầm ĩ của Kiều tiểu thư, khi bước vào liền thấy ngài và Thất vương gia đã nằm ở trên bàn.

Vương gia, ngài có thấy chuyện này khả nghi…” A Tứ vẫn chưa nói xong đã thấy được ánh mắt biểu hiện sử nhắc nhở của Tư Đồ Hách, y đành câm miệng.

“Trương đại nhân, chuyện này là thế nào?”

Tư Đồ Hách trực tiếp hỏi thẳng sự việc này, Trương đại nhân có thể trả lời thế nào đây? Ông thực sự cảm thấy lòng dạ rối bời.

Ba vị vương gia đều ở đây, đắc tội vị nào ông cũng không có kết quả tốt.

“Vương gia, sau khi hạ quan đến đây không lâu thì Thần vương gia đến, tất cả mọi chuyện đều do Thần vương gia làm chủ, hạ quan không có quyền quyết định.”

Tư Đồ Hách cũng không tức giận, vẻ mặt y vô cảm nhìn ông ta hồi lâu, “Trương đại nhân đây thật sự không biết hay là không dám nói?”

Trương đại nhân vốn đang đứng, nghe được câu nói này ông ta liền vội vàng quỳ xuống, nhoài người về phía trước, “Bát… Bát vương gia, xin ngài thứ tội, hạ quan thực sự không biết gì cả.”

Dù Thần vương gia có thể coi là vương gia tốt nhất ở Lưu Vân, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của hai vị vương gia của Nam Hạ, cũng liên quan đến mối giao hảo của hai nước, y làm sao biết Thần vương gia sẽ giải quyết thế nào?

“Đi xem thôi.” Tư Đồ Hách cũng hiểu chuyện hôm nay cũng không dễ xử lý.

Nhưng nếu có người bày ra chuyện này, y…

Đôi mắt chim ưng lóe sáng kèm theo đó là sát khí cũng dần dần kéo tới, A Tứ đi theo cũng không kìm được khẽ run rẩy.

Bước ra đến cửa, A Tứ thoáng thấy ở góc kia có người lén lén lút lút.

A Tứ liền đi qua mang kẻ đó đến trước mặt Tư Đồ Hách, “Gia, người này cứ lén lút, trông rất khả nghi.”

Người nọ run rẩy lắc đầu, “Không phải đâu, không phải đâu Bát vương gia…”

Khi kêu lên ba chữ ‘Bát vương gia’, người nọ theo bản năng nhìn tình hình xung quanh rồi lại tiếp tục cúi đầu.

Tư Đồ Hách hoàn toàn sáng tỏ nhưng vẫn bảo A Tứ đưa kẻ đó đến gian phòng lúc nãy, còn mình thì dẫn Trương đại nhân đi đến chỗ của Tư Đồ Hiên.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Kiều Linh Nhi đang chăm chú giải độc cho Tư Đồ Hiên, mồ hôi nhễ nhại khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Tư Đồ Hách vẫn im lặng quan sát tình hình xung quanh chợt cảm thấy sự xót xa trong ánh mắt của Bách Lý Thần, y nhớ lại tình hình lúc nãy, bỗng nhiên mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Tư Đồ Hách đến bên cạnh Bách Lý Thần, nhẹ giọng hỏi, y nhẹ giọng hỏi, “Thần vương gia, tình hình thế nào?”

Nghe thấy giọng nói, Bách Lý Thần đành thu lại ánh mắt dịu dàng đang nhìn Kiều Linh Nhi, thản nhiên trả lời: “Tình trạng của Thất vương gia phức tạp hơn so với Bát vương gia, phải tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Bát vương gia, ngài vừa khỏe lại nên về nghỉ ngơi trước đi.

Đợi đến khi độc của Thất vương gia được giải, bổn vương nhất định sẽ cho Thất vương gia và Bát vương gia một câu trả lời hợp lý.”

Câu trả lời hợp lý? Đây không phải là điều Tư Đồ Hách mong muốn.

Y đã không biết lúc này y cũng không muốn lão Thất tỉnh lại.

Khi cái ý nghĩ không muốn lão Thất tỉnh lại xuất hiện, hai mắt Tư Đồ Hách thoáng sáng lên.

“Bổn vương đến xem.”

Không chờ Tư Đồ Hách bước đi, Thời Thiến liền tiến lên, “Xin Bát vương gia dừng bước, tiểu thư đã phân phó, không ai được phép quấy rầy, không Thất vương gia sẽ gặp nguy hiểm.”

Bách Lý Thần cũng liền mở lời, “Bát vương gia, hay là ngài quay về nghỉ trước, chúng ta có thể tin tưởng khả năng của Linh Nhi.”

Nói đến nước này, Tư Đồ Hách còn biết làm sao? Y chỉ còn cách quay về.

Tư Đồ Hách vừa bước ra cửa thì một người khác liền tiến đến bên cạnh Bách Lý Thần, nói nhỏ bên tai y, “Vương gia, vừa có người bị Bát vương gia bắt vào gian phòng bên kia, có cần tiếp tục điều tra không?”

Bách Lý Thần thoáng nhìn dáng vẻ cố gắng của tiểu cô nương rồi quay sang nói với người bên cạnh, “Tạm thời không bứt dây động rừng, ngươi cứ đi trước xem người kia đã đi đâu.

Được rồi, còn gã Lưu Minh kia, hãy tung tin đồn nói Lưu Minh đã chạy trốn.”

Lưu Minh là tên của chủ điếm!

“Chuyện này, chuyện này…”

“Gia à, việc này…”

“Cứ theo lệnh của ta mà làm.” Bách Lý Thần bỏ lại câu nói rồi bước đến bên cạnh Kiều Linh Nhi.

Thời Bố khó hiểu nhìn Bách Lý Thần, y là người tập võ nên nhĩ lực rất tốt.

Những gì Bách Lý Thần dặn thuộc hạ y đều nghe thấy hết.

Không phải do y cố ý nhưng cũng nên xin lỗi một tiếng, “Thần vương gia, xin thứ lỗi, thuộc hạ không cố ý.”

“Ngươi ra ngoài canh chừng, chút nữa nếu có người bước vào thì cản lại, không nên gây ra bất cứ tiếng động nào.” Bách Lý Thần biết y đang nói về chuyện gì nhưng không để ý tới lời nói đó mà trực tiếp phân phó y.

Thời Bố không nhiều lời liền tuân theo lệnh mà làm, tuy y không hiểu rõ Thần vương gia nhưng cách đối nhân xử thế của vương gia y đã nghe nói qua.

Hơn nữa, nếu tiểu thư tin tưởng Thần vương gia, y có thể hoài nghi sao?

Thời Bố vừa đứng trước cửa liền có một tiểu nhị bưng ấm nước nóng định mở cửa bước vào.

“Đứng lại, ngươi định làm gì?”

Tiểu Nhị cười cười, “Khách quan, tiểu mang nước sôi đến cho ngài, nếu khách quan cần, tiểu nhân liền mang vào cho ngài.”

“Thứ này cứ đưa cho ta là được, ngươi đi được rồi.” Sắc mặt Thời Bố lạnh lùng, tiểu nhị hơi giật mình liền run rẩy đưa cái khay sang.

Ai ngờ, Thời Bố vừa định nhận lấy, tiểu nhị cũng đã buông tay.

Thời Bố bắt lấy ấm nước nóng, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn, khó tránh khỏi sẽ có bọt nước văng ra ngoài, nước nóng văng đến chỗ tiểu nhị, hắn ta liền la to một tiếng.

Tiểu thư đã dặn bất cứ ai cũng không được phát ra tạp âm, Thời Bố sao có thể để tiểu nhị la to như vậy? Y liền đưa cái tay còn lại che lấy miệng của hắn ta.

Lúc Thời Thiến đi ra thấy vết bỏng màu đỏ trên tay Thời Bố, nàng ta liền cau mày bước đến, “Xảy ra chuyện gì?”

Dường như tiểu nhị biết mình làm sai điều gì liền vội vàng xin tha thứ.

“Lui xuống, không được đến đây quấy rầy.” Thời Bố lạnh lùng bảo.

Khi tiểu nhị đi rồi, Thời Bố mới phát hiện Thời Thiến đang nhìn chằm chằm vào tay của mình.

Y thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn xuống mới thấy tay mình có một vết màu hồng liền thản nhiên giải thích, “Mới nãy vừa bị bỏng.”

Thời Thiến cũng không nhiều lời, “Đưa ấm nước cho ta, huynh ở đây canh cửa đi.”

Nói xong Thời Thiến nhận lấy ấm nước rồi xoay người bước vào.

Thời Bố nhìn hai tay để không của mình, nhìn lại thì thấy cửa đã đóng lại.

Y lắc đầu, nghiêm túc đứng gác cửa.

“A!” Đột nhiên trên đường phát ra một tiếng hét chói tai.

Truyện Chữ Hay