"Nhà này còn chị nào nữa sao?" Châu quay lưng lại nhìn An.
"À không, một chị ở dưới quê lên đây chữa bệnh nhưng chắc khỏi sớm nên chị ấy về rồi". Vừa nghĩ ra được cái lí do ngang trời, An vội thở phào nhẹ nhõm.
"Em vào phòng thay đồ đã". Thấy mặt Châu đã tươi cười, An mới yên lòng hơn. "Chị Ân ở bên chỗ bác sao?"
"À, sáng bác có qua dẫn con bé về, bác làm mấy món nó thích". Đầu dây bên kia trả lời An. "Làm con không thấy chị ấy".
"Bác để chị ấy ở bên đó, để con qua mới về nha. Giờ con có việc nên không ở nhà, để chị ấy một mình không ổn". An phải dàn xếp mọi chuyện cho ổn thoả.
"Cô nấu món gì vậy?" An đã ngồi cạnh Châu nhìn một bàn thức ăn. "Ừm...chút đồ ăn trưa thôi". Châu lấy đồ ăn cho An.
Hai người ngồi ăn, đến khi ăn xong. Giành qua giành lại cuối cùng cả hai cùng rửa chén. "Cô không đi dạy sao?" Thấy Châu ngồi nãy giờ không rời.
"Cô hôm nay trống cả ngày mà nên mới qua nấu ăn cho em". Châu nhìn qua An, lần nào hai người ở riêng với nhau cũng có chuyện.
"Sao lại là em?" An chui vào lòng Châu, nằm trêи đùi của Châu. "Vì em là học sinh gan nhất tôi từng gặp, các học sinh kia tránh tôi không kịp, em cứ tìm gặp tôi".
"Chỉ vậy thôi sao?" An ngước mặt lên nhìn Châu, người đẹp thì đúng nhìn dưới góc độ nào cũng đẹp. "Em còn tưởng em quyến rũ lắm chứ".
"Tôi bị quyến rũ bởi bản lĩnh, em như vậy không phải là quá bản lĩnh sao?" Châu bóp mũi An kéo qua kéo lại.
"Em lại muốn vô lễ rồi". "Em lúc nào cũng vô lễ". An áp mặt bụng Châu mà cạ, mỗi người lại một mùi hương. Càng cạ vào càng nghiện.
"Đừng có mà nháo". An ngồi bật dậy, đè Châu xuống ghế sofa, mặt cúi gầm xuống. "Em rất muốn đó".
"Ở đây?" An nhẹ nhàng nhấc bỗng Châu lên, không quá cực nhọc, thả Châu xuống giường. "Em thật hư hỏng".
Tay Châu đặt tay lên vai An. "Hư hỏng nhất là với cô thôi". "Vậy với ai thì nhì?" Châu nheo hai con mắt lại nhìn An.
"Ừm...chỉ có mình cô thôi". Châu kéo hai vạt áo của An xuống, hai tay An chống đỡ lấy thế, môi chạm môi, An cứ mạnh dạn ʍút̼ lấy, tạo nên tiếng động vang khắp gian phòng.
"Ưm~nhè nhẹ thôi". Giọng có phần nhõng nhẽo, khiến lý trí của An có phần không vững.
"Cô...ưʍ...thật là câu dẫn a~". Châu vẫn tiếp tục gặm nhắm lấy, lát chốc buông ra, môi của Châu có phần hơi sưng lên.
An cúi xuống phần cổ của Châu, lướt nhẹ vài cái rồi "a...đừng cắn mà". Để dấu trêи cổ của Châu, khiến cho để lại dấu đỏ.
Tay An bắt đầu cởi từng nút từng nút một, nơi nào được mở ra, môi lại đi theo đường đó. Nơi chạm nơi buông tạo cảm giác rạo rực ngày càng rạo rực, cởi bra, nơi cần lộ cũng lộ, dáng đẹp cũng đáng, đầy đặn, khuôn ngực này chắc cũng phải chiếm / trọng lượng cơ thể, một bên dùng miệng một bên dùng tay, cả bàn tay cũng phải bao lấy còn phải dư thừa.
Tay kéo từ bên ngực kéo xuống eo, tay nắm lấy cúc quần. An nhẹ nhàng kéo xuống, chiếc qυầи иɦỏ màu đỏ hút mắt của An.
Vẫn tiếp tục tấn tới, cởi ra, tay An đưa xuống kéo nhẹ nơi ở giữa hai chân. "Thật ẩm ướt a~ cô mới là hư hỏng".
Lưỡi An quét lấy hết một phần, cảm giác thì là thật ngọt. An đưa người lên ngang mặt với Châu, khuôn mặt động tình này...ủng đỏ nữa. Tay An nhẹ nhàng đưa lún sâu vào trong. "Ứm". Giọng Châu cao hơn bao giờ hết, An lại đâm sâu hơn nữa.
"Ưʍ...đau". An bất giác nhìn xuống tay của mình, máu? Là lần đầu? Tại sao cô lại cho mình?
Cúi nhẹ xuống hôn Châu, tay lại tiếp tục nhẹ nhàng di chuyển, theo dần thơi gian, nỗi đau mờ đi, tất cả ma sát nhau một cách nhanh hơn. "A...ưʍ...nhanh hơn nữa...a~".
Lúc này Châu lật ngược lại, tay An vẫn còn nằm nơi đó, hai cánh tay của Châu quấn lấy cổ An, ngực của Châu đung đưa trước mặt An, Châu nhẹ nhàng nhích thân mình đưa lên xuống, mỗi đợt đưa xuống, ngón tay lại đâm sâu hơn nữa.
"Ưm sâu quá~". An nhìn lên khuôn mặt Châu, vừa có thể thấy được khuôn mặt lúc động tình ngày càng động tình còn có thể quan sát nơi giao thoa, hành động đó cứ lặp đi lặp lại hơn nữa tiếng. Đó là lí do người ta nói: "làʍ ȶìиɦ là một cách giảm cân hiệu quả".
"Cô...raaaa". Thêm một đợt cao giọng nữa, nơi đó của Châu trào ra một dòng trắng đục, lúc này, An cho Châu nằm xuống nghỉ ngơi, con mình thì dùng miệng, dọn dẹp sạch chỗ đó. Đưa lưỡi quét sạch, cơn động tình của Châu lần nữa bị khơi dậy. Hai người cứ tiếp tục với nhau hết cả buổi trưa vào giữa giờ chiều.
Ngủ được một lúc, An đã tỉnh dậy, nhìn Châu như vậy có lẽ tối nay phải ngủ lại.
"Con có việc qua nhà bạn, không về được, bác để chị Ân bên đó nha". An gửi tin nhắn cho mẹ Ân rồi bước ra khỏi phòng.
"Em có việc bận, chị phải ngủ ở bên đó một đêm, sáng mai em sẽ qua đón". An vừa cười vừa ôm nhu dặn dò. "Đêm nay thôi đấy, em gì không phải tôi không biết đâu beep".
Chuông điện thoại tắt đi, giọng điệu này, Ân từ lúc nào đã bắt đầu trở lại như cũ. Ân của trước đây chính là lạnh lùng, bá đạo, nữ vương thụ vậy đấy.
An cảm giác hơi bất an một chút với giọng điệu đó, nhưng phải lo cho Châu đã, An chạy ra ngoài mua chút thuốc giảm đau, thức ăn, An tự tay vào bếp nấu thức ăn.
"Cô ăn đi, ăn rồi uống thuốc giảm đau". Vào phòng đã thấy Châu tỉnh dậy. "Em có kinh nghiệm vậy? Đã với bao người rồi?" Châu dùng ánh mắt dò xét An.
"Em chỉ là đọc truyện thôi". An chờ Châu ăn xong rồi lấy sẵn thuốc, sau đó dọn dẹp. Do ngày mai là thứ được nghỉ, An cùng Châu nằm xem tivi.