"Lezar, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng không cần tiếp tục lừa dối nữa, biết mọi người đều nói gì sao?" Carsen nhìn thất hoàng tử đứng giữa phòng giam bằng kính, nụ cười trở nên méo mó.
"Ân? Nói cái gì?" Lezar nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Carsen một cái.
"Mọi người đều nói ngươi là giả." Carsen nói xong, chắp tay sau lưng chậm rãi đến gần, trực tiếp đến bên cạnh tường kính, đồng tử nhạt màu trong đôi mắt toát ra tinh quang độc ác, "mất tích hai năm, sinh tử không rõ, quân đội chỉ còn thiếu ném đi toàn bộ đế quốc, đều không tìm được một chút hành tung của ngươi. Nhưng ngươi lại đột nhiên trở lại như vậy, sau khi trở về còn thề son thề sắt mang đến tin tức trùng tộc xâm lăng, nhiễu loạn dân tâm, làm nguy đến chính phủ đế quốc, rốt cuộc là muốn là cái gì? Hay là nói...ngươi cũng giống như những người bị nhiễm bệnh kia? Mọi chuyện mà ngươi làm, có phải do bị những thứ quái lạ khống chế hay không?"
Lezar nhìn chằm chằm vào gương mặt cơ hồ đã sắp dán lên trên tường kính kia của Carsen trong chốc lát, đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ: "Carsen, ngươi đây là đang nói ta sao, hay là nói chính mình? Chậc chậc, vì ngôi vị hoàng đế, thế nhưng có thể bán đứng bản thân, hợp tác với dị tộc, ngươi có thể a."
Carsen biến sắc: "Ngươi nói bậy cái gì!"
Lezar thu liễm ý cười, ánh mắt cũng trở nên âm trầm, nói: "Carsen, ngươi cho là đám trùng kia dễ đối phó nhưng vậy? Bọn chúng sẽ để cho ngươi sử dụng sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên đoạn lịch sử đẫm máu hai trăm năm trước? Mệt người vẫn là người của gia tộc Zhethanon, lãng phí huyết thống alpha tốt như vậy, cuối cùng lại trở thành ngay cả tư cách làm người cũng không có."
"Ngươi cho rằng ta bị bọn chúng bài bố? Chê cười!" Carsen tựa như bị đả kích, biểu tình gần như điên cuồng, "Ta chỉ là đang lợi dụng bọn chúng! Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám sinh vật cấp thấp không có đầu óc mà thôi, hừ, chờ ta giải quyết hết những kẻ chống đối, đi lên ngôi vị hoàng đế, trọng chính đế quốc quân, đám trùng đó cũng sẽ tới số rồi. Ta muốn để cho phụ hoàng lão hồ đồ kia xem, rốt cuộc ai mới thích hợp làm chủ nhân đế quốc."
"Đám trùng tới số?" Lezar trong phòng giam kính cũng bước tới vài bước, cách tấm kính đối diện với Carsen, trong mắt ẩn ẩn bắt đầu nổi giận, "Rốt cuộc là trùng tới số, hay là ngươi tới số? Ta hỏi ngươi, hiện giờ trong đầu ngươi còn dư lại mấy phần là ý thức của mình? Có khi nào sáng sớm thức dậy thấy mình không biết đang ở chỗ nào, không biết mình đang làm gì hay không? Thậm chí đôi khi ngay cả mình là ai cũng không biết?"
Dưới chất vấn liên tục của Lezar, Carsen đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu, không khỏi lùi ra sau một bước, gương mặt méo mó, tay nắm chặt tóc, trừng mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi tóc đen kia.
"Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, có thể. Ngươi muốn đấu, có thể. Ngươi muốn từng bước diệt trừ những kẻ chặn đường của ngươi, cũng có thể. Dùng bản lĩnh của mình giành lấy thứ mà mình muốn, sống hay chết, tẫn nhân sự, thuận thiên mệnh. Nhưng mà, thân là hoàng tộc, là hoàng tử của đế quốc, tay cầm trọng binh quản lý triều chính, ngươi lại vì tư lợi mà giao dịch với dị tộc, bán đứng thân thể của chính mình, bán đứng đế quốc quân, bán đứng ranh giới, vứt bỏ hàng ngàn hàng vạn tánh mạng con dân không để ý! Carsen, ngươi đi đến đường cùng, ngươi căn bản không xứng đấu với ta, chỉ là một con người đáng thương đang bị cắn nuốt dần ý thức mà thôi."
Carsen đau đầu muốn bể, không thể không ngồi xổm xuống. Khóe mắt muốn nứt ra nhìn chăm chăm Lezar, giờ khắc này, thế nhưng cảm thấy một căn phòng giam nho nhỏ căn bản không thể cầm tù người nam nhân này, khí thế bức nhân tản mác ra từ trên người y, còn có ánh mắt y từ trên nhìn xuống, làm hắn cảm thấy một tia sợ hãi, nhưng ngay sau đó, đã bị thay thế bằng tức giận sâu sắc và ghen tị.
"Hừ, ta là kẻ đáng thương? Ta ngược lại muốn nhìn xem giữa chúng ta ai mới là kẻ đáng thương!" Carsen đứng lên, xanh mặt hạ lệnh cho người thả đồ vào trong phòng giam, sau đó cười rộ lên, giọng nói khàn khàn: "Thất đệ thân mến, lâu rồi không gặp, đại ca cũng không thể đến tay không, đây là quà gặp mặt mà ta tặng ngươi, vui vẻ nhận đi, đừng lãng phí tâm ý của ta."
Carsen gật đầu, ra dấu cho thuộc hạ hành động, rất nhanh, đỉnh chóp nơi phòng giam của Lezar liền xuất hiện ống nối, sau đó cửa cách ly từ từ mở ra, từ lối vào đột nhiên có sương mù màu đen dũng mãnh tiến đến. Kỳ thật nói là sương mù, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đây không phải là thể khí, mà là những hắc trùng nhỏ đến mức mắt thường cơ hồ không phân biệt được, bởi vì số lượng quá mức dày đặc, nhìn từ xa thật giống như sương mù.
Carsen nhìn phòng giam kính từng chút từng chút tràn ngập sương đen, thân ảnh Lezar cũng bị bao phủ bên trong bầy trùng, đột nhiên như tâm thần mất trí mà cười to lên. Loại cảm giác vẫn luôn bị đệ đệ nhỏ hơn mình nhiều tuổi này đè nén, tựa như tìm được phóng thích phát tiết ra ngoài. Hắn chính là muốn nhìn một chút, nhi tử được sinh ra từ nữ nhân mà phụ hoàng yêu đến gần như điên cuồng kia, sẽ chết đi thê thảm thế nào!
"Lezar, tư vị alpha bị trùng tộc mạnh mẽ xâm nhập, chính là không vui lắm đâu. Như vậy, ngươi hiện giờ nói một lời, chúng ta ai mới là kẻ đáng thương? Trong chốc nữa ngươi sẽ bị trùng xâm nhập, ngươi đoán xem ngươi sẽ có trí lực hay là không? Ta ngược lại hy vọng ngươi sẽ không có trí lực, nghe nói cưỡng chế xâm nhập thân thể như vậy, khả năng không có trí lực sẽ tương đối cao. Ha ha, thực sự là có chút không chờ nổi muốn xem kết quả thế nào..."
Phòng giam bằng kính bắt đầu tràn ngập hắc trùng, rốt cuộc nhìn không rõ bên trong, ánh mắt Carsen lộ ra ý cười sung sướng, yên lặng kéo ghế dựa ngồi trước bức tường kính, tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp nhất thế gian này.
Nhưng mà, Carsen nhanh chóng phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Chỉ thấy đàn trùng vốn dĩ bay loạn trong phòng giam, đột nhiên tăng tốc độ, hơn nữa tựa hồ như lấy một chỗ nào đó bên trong làm trung tâm, sôi nổi muốn bay trở ra bên ngoài.
"Mở rada thấu quang!" Carsen nheo mắt ra lệnh.
Ánh sáng xanh quét ra, nhanh chóng vẽ lên hình ảnh bên trong lên màn hình theo dõi, sau đó mọi người liền thấy được hình ảnh khiến họ kinh tâm động phách! Giữa đàn trùng rậm rạp, một bóng người thẳng tắp đứng ở trung tâm, y bị thương, trên áo quần đều là vết máu, nhưng quanh thân cao thấp tựa như có một tấm phòng vệ vô hình, đám trùng màu đen, đều dừng lại cách y một khoảng cách nhất định, không thể tiếp cận thêm một mảy may, thật giống như có một tấm chắn lớn bao vây y vào giữa, hình thành sự bảo vệ tự nhiên.
Đàn hắc trùng tựa như bị thứ gì đó kích động, bắt đầu lao về phía thông đạo bên trên phòng giam kính, cuối cùng thế như đột phá được miệng ống trên kia, sau nối tiếp trước mà bay ra. Số lượng hắc trùng trong phòng giam càng lúc càng ít, dần lộ ra thân ảnh của Lezar, cho đến khi không còn lại một con nào.
Cả người Lezar nhiễm huyết, mắt mở to, lẳng lặng nhìn Carsen, câu lên khóe môi, lộ ra một nụ cười sâu xa.
"Đây...đây là chuyện gì?" Carsen không dám tin mà nhìn Lezar chằm chằm, lảo đảo bước lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, "ngươi, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
"Đại ca, ngươi sao vậy? Là ta, Lezar." Lezar buồn bã nói, sau đó tiến lên hai bước.
"Vì sao đám trùng đó lại chạy, vì sao không xâm nhập vào cơ thể ngươi?"
"Ta cũng không biết." Lezar nhẹ giọng nói, "Vì sao hai huynh đệ chúng ta đang yên ổn nói chuyện, lại đột nhiên có một đám trùng tiến đến?"
"Ngươi, ha ha, ha ha ta biết! Ngươi, ngươi chính là trùng tộc! Ngươi căn bản không phải là nhân loại! Hiện giờ bằng chứng như núi, ngươi còn có lời gì để nói! Nhanh, nhanh mở ra điện giật! Không đúng, trước hết hãy phát tán đoạn video kia ra đi! Để cho toàn đế quốc đều xem, thất điện hạ mà bọn họ sùng bái chờ đợi, đến tột cùng, đến tột cùng là loại quái vật gì!" Carsen có chút thất kinh, không khống chế được cảm xúc, gắt gao trừng Lezar.
Vì sao, vì sao y đều đặc biệt như vậy? Mẫu thân đã được phụ hoàng sủng ái, ngay cả chết rồi cũng không để người khác sống yên ổn, phụ hoàng mặt ngoài đối với y lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn hướng về y, y còn nhỏ tuổi đã được trao tặng binh quyền của binh đoàn Vinh Quang! Sau khi tốt nghiệp lại nhòm ngó đến thế lực trong tay hắn, đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn! Hiện giờ ngay cả trùng tộc cũng không thể xâm nhập vào y! Dựa vào cái gì, vì sao chuyện gì y cũng đều khác người!
Sau những kinh ngạc ban đầu, Carsen lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giờ khắc này phẫn hận và ghen tị trong lòng đã dâng đến đỉnh. Hắn đã muốn tiêu diệt ngay người này, nếu không có cách nào làm cho y trở thành con rối như những người khác, vậy giết chết y! Khiến y vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này! Vĩnh viễn biến mất!
"Triển khai điện giật đối với mục tiêu! Điều chỉnh điện áp đến mức cao nhất!" Carsen hét lớn.
"Khoan."
Đang lúc những người kia chuẩn bị tuân theo mệnh lệnh của Carsen, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hô bên ngoài, tất cả mọi người dừng lại động tác.
"Carsen điện hạ, người này, chúng ta không thể giết."
Phạm Tư Đức chậm rãi đi tới, ánh mắt hưng trí dạt dào nhìn thất hoàng tử trong phòng giam, trong mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Kỳ thật hắn không phải để ý tới Lezar, Carsen muốn xử trí y như thế nào, hắn cũng không chút quan tâm. Nếu như có thể vì vậy mà khơi màu chiến tranh nội bộ giữa các đảng phái trong nhân loại, hắn càng thích. Nhưng khi nhìn tới một màn kia, hắn cũng thập phần khiếp sợ khó tin, sau đó hắn liền đổi ý.
"Phạm Tư Đức, chúng ta đã thỏa thuận trước, đối với những chuyện không quan hệ với các ngươi, các ngươi không có quyền can thiệp." Carsen sắc mặt âm trầm nói với Phạm Tư Đức.
Phạm Tư Đức gật đầu với Carsen, vô cùng tôn kính, đôi môi mỏng hơi hơi mỉm cười: "Điện hạ Carsen tôn kính, ta đích xác không muốn can thiệp việc riêng của ngài, chẳng qua...Ta cảm thấy vị thất điện hạ này thập phần đặc biệt, hắn hình như có một ít bí mật mà chúng ta không biết, lại rất quan trọng với chúng ta, nếu chết như vậy, sẽ làm chuyện trở nên phức tạp. Nể tình đồng minh giữa chúng ta, có thể để lại một mạng cho y không? Huống chi, ngài không biết là, nếu cứ để y chết đơn giản như vậy, không phải rất mất mặt sao? Hiện giờ người này rơi vào tay chúng ta, chẳng lẽ ngài không thể nghĩ ra một ít việc thú vị hơn sao?"
Carsen nguyên bản vì bị quấy nhiễu mà trở nên có chút tức giận, nghe được Phạm Tư Đức nói như vậy, không khỏi hơi hơi nhướng mày, "A? Thú vị hơn? Ví dụ như?"
"Ví dụ như...." Phạm Tư Đức sờ sờ mũi, cười cười vỗ tay ba cái, "Tỷ như để cho thất điện hạ nhìn xem cái này, nói không chừng y liền sẽ nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn."
Theo tiếng vỗ tay của Phạm Tư Đức, cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra hai bên, hai binh lính khiêng một cái giá chữ thập đi tới.
Không sai, chính là một cái giá chữ thập, hơn nữa bên trên thập tự giá, một người bị cột lên hệt như chúa Jesus đang chịu khổ.
Thất hoàng tử từ khi bị bắt giam cho tới nay cũng chưa từng có thần sắc kinh hoàng, cho dù vừa rồi Carsen vừa mới ra lệnh triển khai điện giật với y, y ngay cả chân mày cũng chưa từng nhếch lên, vậy mà lúc nhìn thấy người trên thập tự giá kia, sắc mặt thất hoàng tử Lezar đại biến.
Nhìn thấy phản ứng của Lezar, Phạm Tư Đức hết sức hài lòng, từ lúc hai người kia lần đầu tiên lên võ đài ở đấu trường, hắn liền phát hiện giữa bọn họ có một sự rằng buộc khó hiểu nào đó, hiện giờ xem ra, hắn quả nhiên không đoán sai.
"Như thế nào, thất điện hạ, nhìn thấy người bạn cũ lại kích động như vậy?"
Lezar nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào người bị cột trên cây thập tự không thay đổi.
"Bạn cũ?" Lezar khinh thường mà nói, "Sao ta lại không thấy người này là bằng hữu của ta?"
Người trên thập tự giá lúc này cũng mở to mắt, nhìn nam nhân trong phòng giam bằng kính, sau đó ánh mắt chuyển về phía Phạm Tư Đức và Carsen, không nói gì.
Mà Lezar vào lúc người kia mở mắt, vẻ mặt khẩn trương cẩn thận quan sát, lập tức sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
"Đây là omega kia!" Carsen lúc này đã nhận ra, người bị trói trên thập tự giá không phải là ai khác, đúng là kẻ khiến cho hắn căm hận đến tận xương tủy, đùa giỡn xoay quanh lại không thể bắt được, Thẩm Tu Vân!
"Sao, thất điện hạ cảm thấy là ta lừa gạt ngài, tùy tiện chọn đại một người giả dạng bằng hữu của ngài sao?" Phạm Tư Đức hỏi.
Ánh mắt Lezar thay đổi, lập tức thả lỏng biểu tình, dùng một giọng điệu vô cảm nói: "Cho dù là chính hắn thì sao? Ta với người kia bất quá là quen biết mà thôi, cũng không thể xem như là bằng hữu, các ngươi bắt hắn tới làm gì?"
"Vốn cũng không phải bắt hắn tới gặp thất điện hạ ngài." Ý cười trong mắt Phạm Tư Đức thêm sâu, " Ta mời hắn đến...đương nhiên là có nguyên nhân khác."
Ánh mắt Lezar tối sầm, dâng lên vài phần hàn ý.
"Bất quá nếu Carsen điện hạ cũng trùng hợp mời ngài đến nơi này, như vậy ta cũng thuận tiện mang vị này đến gặp ngài. Có lẽ đây là lần gặp mặt sau cùng cũng không chừng..."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Lezar trầm giọng nói, vẫn cứ nhìn TTV, mà lúc này TTV cũng nhìn về phía y, tầm mắt hai người giao nhau một khắc, TTV liền nhìn đi chỗ khác.
"Không phải ta vừa mới nói sao? Ta muốn biết những bí mật mà ngài che dấu." Phạm Tư Đức nói xong, tiến đến gần Lezar, xuyên qua tường kính, nhìn y.
"Ta không hiểu ngươi có ý gì." Lezar nói.
"Chậc chậc, xem ra chúng ta cần có chút chuyện để gia tăng thành ý nói chuyện với nhau." Khoé môi Phạm Tư Đức câu lên một nụ cười quỷ dị, sau đó ra dấu cho thuộc hạ, nhanh chóng có người mang đến một bộ thiết bị rút máu đơn giản, xắn lên ống tay áo trên cánh tay bị trói chặt của TTV, cắm kim tiêm vào tay hắn, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, rót vào trong bình chứa.
Trong nháy mắt nhìn thấy màu máu đỏ đó, Lezar cảm giác như một kim kia trực tiếp đâm vào trong thân thể của chính mình, không khỏi hơi hơi siết chặt tay.
Mà TTV chỉ hơi giãy dụa vài cái, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua căn bản không có khí lực tiếp tục phản kháng, mặc cho đối phương tiến hành lấy máu trên cơ thể của mình.
"Thất điện hạ, nếu chờ đến khi bình chứa này đầy máu, sinh mệnh Dã Quỷ tiên sinh của chúng ta sẽ phải chịu uy hiếp. Ngài xác định vẫn không nguyện ý chân thành với ta sao?"
Lezar gắt gao nhìn máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ cơ thể TTV, màu đỏ chói lọi làm ánh mắt y đau đớn, tựa như khiến cho đáy mắt y cũng nhiễm lên huyết quang, y cắn răng nói: "Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
Phạm Tư Đức thu liễm nét cười, lại tiến đến gần thêm vài bước, tham lam nhìn chăm chú những vết thương trên người Lezar, gương mặt cơ hồ sắp dán lên bức tường kính, "Ta muốn hỏi, vì sao ngươi lại không bị trùng tộc xâm nhập vào thân thể, và, còn có bao nhiêu người giống như ngươi đang tồn tại?"
Lezar nhìn đôi mắt đã không có đồng tử của Phạm Tư Đức, gằn lên từng chữ: "Ta không biết."
"A? Phải không?" Phạm Tư Đức nhướng mày, sau đó vươn tay điều chỉnh thiết bị rút máu, máu từ trong cơ thể TTV chảy ra rõ ràng càng nhanh hơn.
Lezar nheo mắt, "Hắn là omega gần như thuần huyết, máu hắn đối với các ngươi là cực kì quý giá, nếu giết hắn, thiệt hại chính là các ngươi."
Phạm Tư Đức bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Thất điện hạ, không nghĩ ra ngài thật hiểu biết rất nhiều về trùng tộc. Được rồi, nếu ngươi đã biết bọn ta luyến tiếc giết chết omega hoàn mỹ này, trò chơi đã không còn ý nghĩa. Bất quá, ta muốn nhắc nhở điện hạ một câu, lúc trước ngài vào hang ổ bọn ta, tìm được những omega mất tích kia, chính là tình cảnh như thế nào? Chắc hẳn ngài vẫn còn nhớ!"
Đồng tử Lezar co rụt lại, hung hăng trừng Phạm Tư Đức.
Phạm Tư Đức mỉm cười tao nhã, sau đó xoay người nói với Carsen: "Carsen điện hạ, kế tiếp giao cho ngài, chỉ cần ngài cam đoan không làm chết omega này là tốt rồi, được không?"
Thẩm vấn lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm xúc của Lezar phập phồng lớn như vậy, Carsen cũng cảm nhận được lạc thú trong đó, tâm tình vui sướng mà nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chừa lại cho ngài một vật thí nghiệm nguyên vẹn."
Phạm Tư Đức nói: "Ân, còn phải bổ sung một chút, vật thí nghiệm này không giống những người khác, tốt nhất ngài đừng làm cho hắn thiếu tay thiếu chân hoặc biến thành kẻ ngốc."
"Không thành vấn đề, ta sẽ tự biết nặng nhẹ." Carsen nhìn Lezar, trong giọng mang theo chút nôn nóng.
Phạm Tư Đức cuối cùng hàm ý mà cười với Lezar một cái, sau đó thi lễ với Carsen rồi rời đi.
Carsen đi vòng quanh TTV một vòng, ánh mắt ngả ngớn đánh giá hắn, sau đó nói với Lezar: "Thất đệ, người ngoài đều nói ngươi khắc kỷ, không gần tửu sắc, mấy huynh đệ bọn ta còn lén lút bàn tán với nhau cho rằng ngươi có phải có vấn đề gì hay không, như thế nào, thì ra khẩu vị của ngươi độc đáo như vậy, thế nhưng lại thích thể loại như thế này? Khó trách, trước đây nơi nơi chốn chốn đề giúp hắn."
"Carsen, từ khi nào ngươi cũng trở nên kém cỏi như vậy? Chuyện giữa hoàng tộc, thế nhưng lại nhắc tới omega."
"A, không không không, lời như vậy sao lại có thể nói ra từ thất điện hạ của Đảng Hoà Bình chứ? Để ta nghĩ nghĩ một chút, a đúng rồi, thất điện hạ nhà ngươi còn có một ma ốm ca ca là omega, ngươi trân trọng ca ca ngươi như vậy, làm sao có thể nói ra lời nói khinh thị omega như vậy chứ, ngươi nói có phải hay không?" Nói xong, Carsen liền lấy ra mã tấu tuỳ thân, như vô tình cầm chơi một chút, sau đó mãnh liệt vung tay, găm vào trên đùi TTV.
TTV vì đau nhức mà phát ra một tiếng rên rỉ kiềm nén.
"Carsen!" Lezar hét lớn một tiếng, vọt tới bên cạnh tường kính, nhưng không cách nào thoát ra, đôi nắm tay hung hăng đánh lên vách kính.
"A a a, thất đệ ngươi cư nhiên nóng nảy! Thật sự là không dễ dàng! Vừa rồi ta nói muốn giết ngươi ngươi vẫn không phản ứng gì mà, như thế nào, chẳng lẽ omega này quang trọng đối với ngươi như vậy? Nhìn hắn thụ thương ngươi liền đau lòng vô cùng? Vậy vì sao ngươi lại không dấu hiệu hắn chứ? Thật là, tuy rằng ta không quá thích tính tình người này, nhưng bộ dáng hắn lại không tồi, ngươi nói nếu ta ngay bây giờ dấu hiệu hắn thì sao? Hoặc là tìm thêm vài người, cùng đến?" Carsen nhìn gương mặt tức giận đến gần như trắng bệch của Lezar, trong lòng tràn ngập khoái cảm trả thù.
"Carsen, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
"A? Vừa rồi không phải Phạm Tư Đức đã hỏi sao? Ngươi rốt cuộc là cái gì? Vì sao có thể chống lại sự ăn mòn của trùng tộc?"
"Ta đã nói rồi, ta không biết!"
"Thật không?" Carsen mỉm cười, rút dao ra khỏi chân TTV, lại hung hăng đâm xuống!
Gương mặt TTV vặn vẹo vì đau đớn, nhưng hắn cắng răng không chịu phát ra tiếng.
Lezar gắt gao nắm chặt tay, gân xanh trên tay nổi bật, tức giận đến toàn thân đều phát run.
"Thật sự không biết?"
"Được thôi, ta cũng không phải là người cố chấp như vậy." Carsen nhún vai, lại rút dao ra khỏi đùi TTV, máu tươi nhanh chóng tràn ra, nhiễm đỏ quần TTV.
Lezar nhìn vết máu kia, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhìn TTV cắn răng gắng gượng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, lại nhìn về phía Car"sen, ánh mắt cơ hồ muốn giết người.
"Nếu vậy, ta lại hỏi thêm ngươi một chuyện." Carsen nói, "hai năm nay, ta vẫn luôn không tìm thấy ngươi, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?"
Lúc này, không chỉ Carsen, mà ngay cả TTV cũng mở mắt nhìn Lezar.
Lezar trầm mặc một khắc, nói: "Ta không biết."
Ánh mắt Carsen trầm xuống, lại giơ dao lên, "Ngươi đang đùa giỡn với ta sao, thất điện hạ?"
"Ta đang nói sự thật!" Lezar vội vàng nói, "Hai năm trước ta bị trọng thương, sau đó vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, được một thường dân cưu mang, cho đến mới một đoạn thời gian gần đây mới tỉnh lại."
"Dân chúng? Chúng ta phái nhiều người như vậy, nghiêng trời lệch đất mà tìm ngươi, ngươi cảm thấy một thường dân nho nhỏ có thể có bản lĩnh che dấu ngươi sao?"
"Ta ở trong kho hàng trong nhà hắn, đó là một nơi rất xa xôi, lúc đế quốc quân đến kiểm tra, không tìm được ta."
"Thật sự? Sao ta lại không thấy tin được." Với sự hiểu biết của Carsen đối với đệ đệ nhỏ nhất này, người này nói dối sẽ không chớp mắt, mỗi một lời y nói, hắn đều không tin.
"Những chuyện này vì sao ta phải gạt ngươi?"
"Cho dù ngươi thật sự gạt ta, ta cũng không thể khảo chứng." Carsen cười lạnh một tiếng, "Như vậy đi, chúng ta đều gạt bỏ hết những chuyện vô nghĩa đó, đổi lấy một đồ vật thực tế đi."
"Vật thật tế gì?"
Carsen bỗng nhiên cười đặc biệt vui vẻ, đi đến trước mặt Lezar, lấy hai tay kết thành hình, vòng lên đôi mắt Lezar, "Lezar, nói thật, ta rất không thích ánh mắt này của ngươi, bởi vì chúng nó làm cho ta nhớ đến tiện nữ hại mẫu thân ta bị vắng vẻ kia. Nếu ngươi không muốn để ta đùa giỡn tình nhân bé nhỏ của ngươi, vậy làm ta cao hứng một chút, chính mình chọc mù đôi mắt ghê tởm này đi, ngươi cảm thấy thế nào? Ân?"