Hoàng hôn buông xuống là lúc hoàng cung Klappa đẹp nhất, ngọc thạch trắng noãn khảm trên vách đá như chiếu lên ánh sáng vàng kim, toát ra vẻ cao quý sang trọng từ trong ra ngoài. Đem hết thảy thâm căn, âm trầm cùng đáng ghê tởm, che dấu hoàn hảo dước tấm màn quý tộc hoa lệ, nơi này nhìn không thấy tự do, mà cũng thật sự không có, càng nghe không được tiếng nức nở thất bại. Trong ngoài tường vây, đó là hai thế giới khác nhau, người ngoài thành trừ bỏ nhìn lên, chỉ có thể thừa nhận hèn mọn, mà người trong thành, thoạt nhìn có vẻ xa hoa dâm dật, lại là tàn nhẫn chém giết đẫm máu.
Lối nhỏ lát đá cẩm thạch trong đình viện uốn lượn, dưới ánh chiều tà lấp lánh lưu quang, từ xa tiến tới hai nam nhân trẻ tuổi cao ráo, vừa thấp giọng nói chuyện phiếm vừa đi về hướng chủ điện trong hoàng cung.
Trên miệng Joseph vẫn ngậm điếu thuốc, tóc hỗn độn, vẫn một bộ dáng tùy tính cố hữu, trên quân trang nút thắt không cài, nhưng cũng không che lấp đi một thân khí chất quân nhân sát phạt của hắn. Joseph lúc này nhìn có vẻ không vui, mày nhíu lại, mà thất hoàng tử đi bên cạnh hắn, lại là vẻ mặt nhàn nhã, vô tư ngắm nhìn phong cảnh trong đình viện, trên người có một loại khí chất thong dong vượt quá lứa tuổi.
Bên con đường nhỏ có một cây liễu cành rễ um tùm, tơ liễu mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, như một bức rèm che làm bằng thúy ngọc, che qua lối đi.
Xương ngón tay thon dài tao nhã vén ra mành liễu, nút cài kim chúc trên tay áo lóe lên dưới ánh mặt trời, ánh mắt Lezar lướt đến một chỗ xa xa trên vườn hoa, tia nhìn mị mị sáng lên.
"Này, ta nói Lezar, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta hay không hả?" Joseph nổi giận, ánh mắt âm trầm nhìn vị hoàng tử đi bên cạnh, đột nhiên có một loại cảm giác hoàng đế không vội thái giám vội đáng ghét.
"Ân?"
"Hai đảng phái trên hội nghị hiện giờ đều nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi không biết sao? Hơn nữa đầu óc ngươi rớt hỏng? Cư nhiên nói với Carsen muốn thôi làm thống soái binh đoàn Vinh Quang? Đây là tung tin vịt đi? Là tin tức được làm giả đúng không?" Joseph ngậm điếu thuốc gắt gao nhìn Lezar, tựa hồ nếu y dám nói một chữ "không" liền sẽ lập tức đánh y.
"A, không phải tin vịt, là thật." Lezar nhìn vườn hoa thêm một lần, chậm rãi thu hồi tâm tư.
"Ngươi uống lộn thuốc? Có biết chúng ta vì binh quyền của binh đoàn Vinh Quang đã mất bao nhiêu tâm huyết không?"
"Đừng kích động như vậy, nếu so sánh, thứ chúng ta mất đi rất rất nhiều, cho nên chút tâm huyết đó thật không quan trọng. Huống hồ..."nói tới đây Lezar cười cười, "Joseph thân mến, ngươi thật sự cảm thấy hiện giờ trong tay chúng ta có binh quyền?"
Joseph sửng sốt: "Có ý gì?"
"Ba đại binh đoàn của đế quốc, Sứ Mệnh, Quang Minh, Vinh Quang, trong đó binh đoàn Vinh Quang thế lực yếu nhất, bên dưới chỉ có binh đoàn , , và , tổng nhân số không quá hai mươi ngàn người. Chân chính nghe lệnh chúng ta, cũng chỉ có thủ hạ của ngươi, binh đoàn , hai binh đoàn kia sai sử không được, ngươi cảm thấy, còn treo cái chức vị thống soái binh đoàn Vinh Quang có ý nghĩa sao?"
"Mặc kệ là thế nào, chỉ cần ngươi còn ở vị trí này, chính là quân hàm trung tướng, ít nhất sẽ có một phiếu đại diện cho quân đội trong hội nghị, sao có thể buông tha dễ dàng?" Joseph khẽ nhíu mày.
"Tiếp cận quyền lực sẽ làm xuất hiện một loại ảo giác, cho rằng chúng ta đã có quyền lực, kỳ thật không phải. So với như vậy, chi bằng để cho bản thân bảo trì đầu óc thanh tỉnh, biết rõ cái gì là nên được." Lúc nói ra lời này, ánh mắt thâm thúy của Lezar nhìn về phía chủ điện của hoàng cung, nơi đó, có vương tọa của Kelmis bệ hạ.
"Vậy ngươi cảm thấy thế nào thì xem như chưởng khống binh quyền?"
"Thực lực lớn nhất trong ba đại binh đoàn là cái gì?" Lezar hỏi lại.
"Ngươi đang nói binh đoàn Sứ Mệnh?" Joseph nhướng mày, nhả khói, "Đừng đùa, ngươi muốn đụng tới Carsen? Trong khoảng thời gian ngắn...có chút khó khăn nha."
Lezar dùng vẻ mặt cực kì vi diệu liếc nhìn Joseph, chậm rãi cười nói: "Thuận theo tự nhiên đi Joseph. Có một số việc, vẫn cứ phải thuận theo tự nhiên."
Joseph không biết phải hiểu sao với lời nói mơ hồ này của Lezar, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.
Lezar đeo tai nghe, thông tin được chỉ được chuyển qua âm thanh, cũng là vì bảo mật, bởi vậy người gọi cũng không có nhảy ra trên màn hình toàn tức, hơn nữa thanh âm chỉ có mình hắn nghe thấy.
Đây là thói quen mới của Lezar, trước kia nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, Lezar đều thích trò chuyện qua video, y đã từng nói, có khi có thể dựa vào biểu cảm của một người mà tìm ra thông tin hữu dụng, nhưng gần đây Joseph phát hiện y thay đổi, bất luận đứng bên cạnh là ai, cho dù là tâm phúc như mình đi chăng nữa, Lezar cũng chỉ dùng âm thanh truyền tin, hơn nữa là hình thức bảo mật. Nếu không nhờ tình cảm nhiều năm như vậy, luôn hiểu rõ đối phương, Joseph có lẽ đã cho rằng hắn mất đi tín nhiệm của Lezar.
Lại nói, hình như khi Lezar trở về từ đấu trường Solomon, y tựa như đã thay đổi không ít, trở nên càng thành thục, cũng càng làm cho người khác không thể nhìn thấu. Có đôi khi, Joseph cảm thấy Lezar tựa hồ không phải là cái vị tướng quân trẻ tuổi tốt nghiệp học viện chỉ huy quân sự mà hắn thân thuộc, thậm chí có nhiều khi, nhìn thẳng vào cặp mắt kia, hắn cũng sẽ cảm thấy...sợ hãi.
Lúc nhận điện, Lezar không nói gì, chỉ im lặng nghe, từ đầu tới cuối chỉ "ân" hai tiếng, liền tắt máy. Chỉ nhìn vẻ mặt của y, chuyện gì cũng không đoán ra được.
"Joseph, ngươi đã xem bản tin hôm nay chưa?" sau khi tắt máy Lezar hỏi.
"Bản tin? Không, ra khỏi bộ chỉ huy liền vội tới gặp ngươi, có chuyện gì?"
"Omega từ căn cứ Mai Tả trốn tới kia, hôm nay giết một người ở viện quân y đế quốc."
Joseph chấn động, "Cái tên TTV kia? Hắn lại xuất hiện?" Lời vừa ra khỏi miệng, Joseph cũng thấy kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của hắn thế nhưng lại là kinh ngạc vì omega kia lại xuất hiện, mà không phải là có người chết ở viện quân y đế quốc, để ý như vậy, đối với một quan quân cao cấp mà nói, quả thật rất hạ giá. Phải biết, với thân phận địa vị này của bọn họ, chuyện bên lề không thể xếp chung với tin tức mang hơi hướm chính trị. Tựa hồ để che dấu, Joseph ho khan một tiếng, lại hỏi: "Là bác sĩ bị giết? Ai vậy?"
"Giáo sư Figg."
"Thành viên làm việc trong viện khoa học của đảng Hòa Bình?"
"Chính là hắn."
"Xong rồi xong rồi, omega nhỏ kia chính đã gây họa rồi." Joseph thổn thức, "Giáo sư Figg là nhân vật tiêu biểu vẫn luôn kiên trì chủ trương giữ gìn nhân quyền omega a, đây không phải là tự tát vào mặt sao? Omega kia hiện giờ thế nào? Bị bắt?"
"Không, chạy thoát." Lezar nói, âm thầm cong khóe môi.
Joseph huýt sáo "Thật là có bản lĩnh."
"Điện thoại vừa rồi chính là nói chuyện này, theo lời người của binh doàn Sứ Mệnh, thông qua phân tích camera đầu đường, hung phạm là trốn lên một xe tải giao hàng vào hoàng cung Klappa, lúc này nói không chừng đang trà trộn trong hoàng cung." Lezar nói xong, ánh mắt hơi chuyển động, lúc này bọn họ đã đi đến bên cạnh vườn hoa kia, "Hơn nữa, Carsen còn tự mình hạ lệnh, giới nghiêm toàn bộ hoàng cung Klappa, mấy ngày này, sợ là muỗi trong hoàng cung cũng không bay ra được. Xem ra vẫn là không nên đi lung tung bên ngoài thì tốt hơn."
"Thật là, Carsen nhất định là đã bị chọc tức." Joseph nói xong, đột nhiên dừng bước, nhìn xung quanh: "Ân? Lezar, ngươi có ngửi thấy...hình như xung quanh có hương vị tin tức tố omega?"
"Nơi này là hoàng cung Klappa, mỗi một tất đất dưới chân ngươi, đều có vô số omega đi qua, ngửi được hương vị omega thật ngạc nhiên sao?" Lezar mặt không đổi sắc mà nói.
"Không phải, ta thực sự cảm thấy giống như có..." Joseph vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn qua hướng vườn hoa, lại bị Lezar bá cổ kéo đi.
"Được rồi, không còn sớm, không phải ngươi nói ăn cơm xong muốn đi gặp ca ca của ta sao? Tốt nhất đừng rời cung quá muộn, nếu không coi chừng bị người của binh đoàn Sứ Mệnh gây phiền phức."
Nhắc tới SSard, lực chú ý của Joseph quả nhiên bị dời đi.
"Ngươi nói...gặp điện hạ Ssard?" biểu tình của Joseph bỗng phút chốc trở nên cứng ngắc, cặp mắt lúc nào cũng có vẻ buồn ngủ mở to, ngay cả điếu thuốc trên miệng cũng cạch một tiếng rớt xuống đất.
"Đúng vậy, ngươi không phải đã nói nhiều lần với ta rồi sao, vừa đúng lúc ca ca ta cả ngày ngốc trong cung đến phát chán, chúng ta đi trò chuyện với hắn cũng tốt." Lezar thu hết khác thường của Joseph vào mắt, thản nhiên mỉm cười, vừa giải thích vừa lôi Joseph đi.
Chờ đến khi hai người ra khỏi đình viện, TTV và Baccho trốn trong vườn hoa mới đi ra, chỗ này chỉ có camera, góc chết rất nhiều, TTV cõng Baccho nương theo góc chết đi qua hết đình viện, thuận lợi đến tẩm cung của Carsen, đi vào cửa sau, cũng lợi dụng góc chết mà di chuyển, quăng một cái phi trảo lên một cái cửa sổ. Dựa theo điều tra lúc trước của TTV, tòa nhà phía sau này đều là omega thuộc sở hữu của Carsen. Khi TTV đến gần nơi này, có thể cảm nhận rõ ràng trong không khí tỏa ra khí tức đồng loại.
Đến được nơi này, Baccho sẽ không dễ dàng bị phát hiện, hai người hơi nhẹ nhàng thở ra, xốc cửa sổ lên đi vào, thực may mắn, trong gian phòng này không có người.
"Bảo an nơi này nhiều lỗ hổng như vậy, bọn Alpha kia làm sao sống tới hiện tại? Cư nhiên còn chưa bị giết sạch." Baccho hái một chiếc lá trên đầu cành, một đường mệt mỏi sớm đã kiệt sức, nhưng thấy bọn họ tránh camera dễ dàng như vậy, vẫn nhịn không được lộ ra thần sắc khinh miệt.
TTV vào sau Baccho, đóng lại cửa sổ, nói: "Nơi này chính là chỗ ở của omega, tẩm cung của hoàng tộc alpha sẽ rất khó tìm được góc chết của camera." Nên biết, lần trước hắn xông vào tẩm cung của Lezar phải tốn rất nhiều công sức.
Baccho khinh miệt cười to, ánh mắt đẹp trở nên âm trầm: "Cũng phải, quý tộc alpha chỉ giữ mạng của mình, omega đối với bọn họ mà nói, bất quá chỉ là món đồ chơi."
TTV yên lặng nhìn Baccho, cảm thấy sát khí trên người tên này còn nặng hơn so với hắn, tựa hồ thời nào khắc nào cũng tính tính toán toán làm sao giết sạch nhóm alpha.
"Chúng ta cần nghĩ cách trốn ở đây vài ngày." TTV quan sát căn phòng này một chút, dựa vào vị trí căn phòng phỏng đoán vị trí của bọn họ.
"Ân, vừa nghe hai người kia nói." Baccho gật đầu, "Đúng rồi, hai người kia đều là quý tộc alpha sao? Nghe tiếng thôi đã thấy chán ghét. Ngươi có thể giết luôn bọn họ hay không?"
TTV: "..."
"A đúng, ta nhớ ra rồi, ngươi chỉ giết người khi có tiền." Baccho không chờ TTV trả lời, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Nghề này có thể kiếm rất nhiều tiền sao?" Hắn nghĩ, nếu không thể kiếm nhiều tiền, vậy loại hành động này không cần thiết, Alpha không một ai tốt, giết một người liền giết, sao còn phải chờ người điều phó? Làm chuyện thừa.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng có tiếng động.
"Đại nhân Shia, đây là lễ phục điện hạ Carsen chuẩn bị cho ngài tại vũ hội sinh nhật bệ hạ, ngài muốn mặc thử hay không?"
"Để đó, có thời gian ta sẽ thử lại."
"Đại nhân Shia, vũ hội quan trọng như vậy, điện hạ Carsen chỉ muốn mang ngài đi, ngài..."
"Được, để đó đi, chốc nữa ta thử, được không?" trong thanh âm thập phần dễ nghe của nam tử trẻ tuổi, lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn đè nén. Cửa phòng bị mở ra, nam tử omega tóc vàng đi tới, bộ dáng cực đẹp, ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, ánh mắt xanh lam mơ mộng, nhưng giữa mi gian toát ra vài phần ám sắc, làm cho vẻ đẹp của hắn tăng thêm mấy phần tà tính.
Cửa lớn nặng nề đóng lại sau lưng, bỏ lại bên ngoài hết thảy giả dối đến kinh tởm, khen chê ác ý tràn ngập đố kỵ, Shia khi thường mà hừ lạnh.
Cho rằng dẫn hắn đi vũ hội liền có ý nghĩa hắn có địa vị đặc biệt trong lòng Carsen? Đừng đùa, những người đó chẳng lẽ đều ngu ngốc như vậy sao? Trong hoàng cung Klappa này, ai có thể may mắn hơn ai đâu? Bất luận trước mắt có bao nhiêu ân sủng, bất quá vẫn chỉ là đồ vật mà người ta chơi chán thì ném thôi, có gì phải ganh đua?
Shia chậm rãi đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa sổ hít không khí, cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, không ngờ bên cổ chợt lạnh, một cây chủy thủ kê đến, chỉ nghe một âm thanh nói bên tai: "Đừng động! Nếu còn muốn sống, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái nấy, rõ chưa?"