Lúc lão béo rời khỏi phòng TTV, một nhân viên phụ trách quét dọn vệ sinh bị gọi vào văn phòng người phụ trách đấu trường.
"ngươi nói, ngươi cảm thấy trong phòng kia có hương vị tin tức tố omega?" Phạm Tư Đức ngồi sâu trong ghế dựa, không nhanh không chậm lặp lại lời nhân viên vệ sinh, đôi ngươi xám nhạt cơ hồ lẫn vào trong trắng lúc này nhìn thẳng vào lao công kia.
Lao công bị nhìn chăm chú đến mức không dám ngẩng đầu, kỳ thật trong đấu trường, rất nhiêu người đều vô cùng sợ hãi vị Cách Lâm tiên sinh này, nhất là cặp mắt kia, cho dù là ai thấy cũng đều có một cảm giác quỷ ám đáng sợ.
"Vâng, đúng vậy." Lao công cuối đầu ấp úng nói.
"Ngươi xác định lúc đó bên trong không có omega nào? Rất nhiều đấu sĩ Solomon sẽ mang người của Tinh Mộng điện về qua đêm, có thể lúc đó ngươi nhầm."
"Tuyệt đối không phải như vậy!" lao công thấy người phụ trách hoài nghi mình, vội ngẩng đầu biện giải, "Ta liên tục chú ý rất nhiều ngày, bên trong quả thật chỉ có một mình đấu sĩ kia."
"Cho nên, ngươi nói chuyện này với Tổng giám?" Phạm Tư Đức nói xong liền đứng lên, đi qua bàn làm việc dài, đến trước mặt lao công: "Mà không trực tiếp báo cho ta?"
"Không phải như thế!" Lao công thấy thân ảnh người phụ trách từng chút bao phủ lên, không hiểu tại sao, đáy lòng lại sinh ra một cảm giác rụng rời, "Lúc đó ta nói chuyện này với vài đồng nghiệp, tổng giám tình cờ đi qua, liền hỏi rõ tình huống."
Phạm Tư Đức nhẹ nhàng a một tiếng, "Thì ra là vậy!"
Sau đó hắn đưa tay sửa cổ áo cho lao công, lao công khẩn trương nhìn hắn.
"Ân? Rất sợ ta?" ánh mắt gần như không có đồng tử nhìn lao công.
"Không! Không!"
"Sao lại run!" Phạm Tư Đức vừa nói vừa chỉnh lý cổ áo cho lao công, "Đúng rồi, có muốn đổi công tác hay không? Lương lao công quá thấp."
"Đổi công tác sao? Đương đương nhiên muốn."
"Như vậy, có muốn làm đấu sĩ hay không?"
"Đấu sĩ? Ta sao?" lao công kinh ngạc trừng mắt.
"Đương nhiên." Phạm Tư Đức mỉm cười.
"Ta làm sao làm đấu sĩ được? Ta, ta cái gì cũng sẽ không..."
"Đương nhiên, với tình trạng hiện nay của ngươi đương nhiên là không thể". Nét cười bên miệng trở nên sâu sắc, tay sửa cổ áo bỗng nhiên chuyển sang cần cổ, nhẹ nhàng bóp, lao công liền đoạn khí, đến lúc chết, trên mặt vẫn còn biểu tình kinh ngạc mới nãy.
"Ai nha, ngại ngùng, dùng sức hơi nặng một chút." Phạm Tư Đức nhẹ giọng nói, sau đó buông tay, lao công mềm mại ngã ra mặt đất.
Trong góc tối văn phòng, vẫn đứng một nam nhân trẻ tuổi, từ đầu đến cuối không lên tiếng, im lặng nhìn lao công chết trong tay Phạm Tư Đức.
"Vệ, lại đây xử lý một chút."
Lúc này, nam nhân trẻ tuổi mới đi đến, mặt không đổi sắc nhìn Phạm Tư Đức. Màu mắt hắn cũng rất nhạt, bất quá vẫn dễ nhìn hơn Phạm Tư Đức, ít ra không quá dọa người, hắn dáng người thon dài, bộ dạng phi thường anh tuấn, nếu chỉ đơn giản nhìn ngoại hình, nhất định sẽ có người cho rằng hắn là một omega, nhưng hiện giờ trên người hắn mặc áo choàng cách lý, nhìn không ra thân phận.
"Xử lý thế nào?" người tên Vệ mở miệng hỏi Phạm Tư Đức, giọng nói cứng nhắc, hệt như người máy.
"Không phải mới vừa nói sao? Để hắn làm đấu sĩ!"
"A". Vệ lên tiếng, sau đó cúi người, chỉ bằng một bàn tay đã nhấc thi thể của lao công lên.
Vệ vừa định mang người đi, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Phạm Tư Đức, "Đúng rồi, người lúc trước phái đi điều tra đấu sĩ L đã về."
"A" Người kia lai lịch thế nào?" Phạm Tư Đức lấy khăn lau bàn tay vừa bóp chết lao công, không chút để ý hỏi.
"Không tra được."
"Cái gì? Không tra được?" nét cười bên miệng hơi đông lại một chút.
"Ân."
Trong mắt Phạm Tư Đức hiện lên một tia không vui. "Được, ta biết rồi, ngươi làm chuyện của ngươi đi."
Vệ mang lao công ra khỏi văn phòng, Phạm Tư Đức ngồi lại vị trí của mình, nhẹ nhàng ấn một cái nút trên bàn, bức tường lớn trước mặt biến thành một màn hình toàn tức thật lớn, màn hình lớn chia thành hơn màn hình nhỏ, tất cả đều chiếu các đoạn video ngắn về những trận đấu trong đấu trường., mà trong tất cả các trận đấu đó, đều có một đấu sĩ đeo mặt nạ bạc.
Phạm Tư Đức bấm viết, hí mắt nhìn màn hình, tư liệu bối cảnh của mọi đấu sĩ, chỉ cần hắn muốn biết, sẽ không có chuyện ra không ra, nhưng L này lại đặc biệt như vậy, một chút manh mối cũng không có, rốt cuộc là có thân phận gì?
Ánh sáng màn hình không ngừng chớp động, chiếu vào đôi mắt như không có con ngươi của Phạm Tư Đức, lộ ra vài phần quỷ dị.
Chậc chậc,...L một người thật mạnh.
Bất quá, sao hắn lại ngửi thấy chút mùi quyền quý?
Cơ hồ đồng thời, trong hoàng cung Klappa.
Nhị hoàng tử Manuss bừng tỉnh giữa giấc mơ, bật ngồi trên giường, thế nhưng lại lớn tiếng gọi lên tên một người.
Manuss há miệng thở dốc, đến khi ý thức được mình đang nằm mơ, mới vô lực đỡ trán chậm rãi bình tĩnh lại, mái tóc đỏ rượu buông xuống, che đi gương mặt hắn.
Giấc mơ rất chân thật, giống như quay ngược lại đoạn ký ức không thể quên kia.
"Vệ Á..." Manuss thì thào lầm bầm, chờ đến khi hắn ý thức được mình gọi cái tên này thành tiếng, trong lòng một trận phát khẩn, ngực phát đau, giống như nghẹt thở.
"Vệ Á..." Manuss nhớ lại nhớ lại, thanh âm bỗng nhiên nghẹn ngào.
Là người giàu nhất đế quốc tinh tế, Manuss nổi danh xa hoa dâm dật trong toàn giới quý tộc trên tinh cầu Lama, bất luận ăn mặc ngủ nghỉ hắn chỉ dùng đồ tốt nhất, bởi vậy tẩm cung của hắn cũng là xa hoa nhất hoàng cung Klappa, nói không ngoa, tùy tiện lấy một vật không giá trị trong tẩm cung này, cũng có thể ngang với mấy cơ giáp quân dụng.
Nhưng mà, trong tẩm cung to lớn như vậy, lúc này cũng chỉ có mình Manuss.
Nhị hoàng tử từng là một người phong lưu phóng khoáng, đối với người thị tẩm cực kỳ soi mói, mỹ nhân bên gối thay đổi một người lại một người, nhưng đến hai năm trước, Manuss từng vì một hợp đồng lớn mà xa nhà, thậm chí còn ở trong đấu trường Solomon khoắng sạch năm tiền cược của đấu trường này, toàn bộ đế quốc hắc đạo đều không giữ được bình tĩnh, sôi nổi đoán xem tên gian thương đế quốc này có thò bàn tay vào nghề đấu trường hay không, cũng không lường được rằng nhị hoàng tử cược một lần liền thu tay, từ đó về sau, không bước vào bất cứ đấu trường nào nửa bước.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Manuss không còn tìm người thị tẩm, thậm chí phân phát hết omega trước kia, lúc đó còn làm ra một trận xôn xao, bởi vì điện hạ Manuss cũng không phải là đem omega không thích nữa cho đi như các alpha khác, mà ngược lại còn cho bọn họ một khoản phí chia tay rất lớn. Mấy omega này có thể nói là nhóm omega hạnh phúc nhất đế quốc, sống so với ai càng dễ chịu, có vài người thậm chí còn mua nhà cửa, chính mình tự chọn chồng tiếp tục cuộc sống. Đương nhiên, mấy alpha mê tiền không tiết tháo kia cũng bị dư luận khiển trách, nhóm omega cũng bị thóa mạ, nhưng mà nhị hoàng tử, lại không nói gì, cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được.
Không có ai biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy đến với Manuss, ngay cả tâm phúc thân cận nhất của hắn cũng không biết.
Trong mắt người ngoài, Manuss mãi mãi là hồ ly, sẽ thần không hay quỷ không biết mà đem tiền trong túi ngươi vào trong túi đệ nhất thương nhân đế quốc là hắn.
Nhưng, tại đêm khuya yên tĩnh không người, trong hoàng cung thanh lãnh hiu quạnh, Manuss đã không biết bao lần giống như lúc này vậy, bừng tỉnh từ cơn mơ, mãn đầu, đều là thân ảnh của một người, tên của một người.
Trong một căn phòng trên tầng đấu trường Solomon, mặt nạ bạc bị ném trên bàn thư phòng, áo choàng cách ly khoác trên lưng ghế, thất hoàng tử Lezar vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần vải đen, để trần, ngồi trong ghế dựa xem tư liệu. Tóc đen hãy còn ướt, từng giọt nhỏ xuống cách tay cùng lồng ngực rắn chắc, lưu lại vết nước lóng lánh trên làn da mật ong.
Điện thoại vang lên, điện thoại này là bí mật, chỉ có người biết rõ thân phận của y mới có thể liên hệ, hơn nữa đã qua xử lý, không thể bị định vị cũng không thể bị nghe lén.
Lezar nhìn người gọi, chính là Manuss.
Trễ thế này rồi, người này là không ngủ được sao?
Lezar quét mắt nhìn đồng hồ, bắt điện thoại.
"A, thất đệ thân mến."
Hình ảnh bắn ra trong nháy mắt, bên trên là một nam nhân anh tuấn trang nhã, mặc áo ngủ tơ lụa cầu kì, ngồi trong ghế dựa xa hoa, tay nâng ly rượu thủy tinh, màu rượu cùng màu với màu tóc.
"Ân? Sao? Không thích gặp ta?"
"Nhị ca tìm ta trễ như vậy, có việc gì?" Lezar không để ý tới biểu tình vờ tổn thương của Manuss, đem tư liệu trên tay đặt qua bên cạnh, cầm lấy khăn mặt trên tay ghế, chậm rãi lau tóc.
Manuss nửa đêm ngủ không yên, trong lòng mất cân bằng, đành phải đến tra tấn đệ đệ, chính là không nghĩ tới khuya vậy mà Lezar còn chưa ngủ, hơn nữa thoạt nhìn rất có tinh thần, chuyện này không khỏi làm hắn thất vọng.
"Cúng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi ngươi tiến triển thế nào, điều tra xong chuyện chưa?"
"Sắp. chậm nhất một tuần. Ta xem qua mấy trận đấu, những người mạnh đặc biệt mà ngươi nói tới chỉ xuất hiện ở khu vực đẳng cấp cao, rất khó tiếp xúc, cấp thấp và trung cấp không có khả năng kết giao, cho nên mọi việc đều phải chờ ta vào khu cấp cao mới có thể kết luận." Lezar nói xong, không khỏi khẽ nhíu mày, "Ta cũng cảm thấy bên trong đấu trường Solomon có vấn đề, bất quá bây giờ chưa nói được, yên tâm, một khi có phát hiện mới, ta liền báo cho nhị ca biết."
"Ngươi một mình vào đấu trường điều tra như vậy không sao chứ? Ta cảm thấy nguy hiểm." Manuss lo lắng nhìn Lezar.
Lezar đương nhiên sẽ không để một mình mình vượt hiểm, có thể bố trí y đều đã sớm bố trí thỏa đáng, nếu không thể nắm chắc, y cũng sẽ không tùy tiện mà đến, bất quá mấy chuyện này y lại không muốn nói với Manuss.
"Không phải có nhị ca giúp an bài bảo hộ sao, không có việc gì, ta sẽ cẩn thận một chút."
Manuss nhìn Lezar, giận dữ nói: "Ta cảm thấy việc này là ta xuất tiền, ngươi bán mạng, loại cảm giác này không tốt."
Lezar câu khóe môi, "Theo khả năng đi, nhị ca không cần đặt nặng."
"Sao có thể không đặt nặng? dù sao ngươi cũng là đệ đệ của ta nha!"
Lezar cười cười không nói.
"Nhị ca còn có việc sao? Nếu không còn gì nữa, ta đi ngủ đây."
"A, không có gì." Manuss vội nói, sau đó nhớ đến chuyện gì, lại thêm, "Đúng rồi, ngươi nói chậm nhất tuần nữa là có tiến triển, có phải là muốn đánh trận thăng cấp hay không?"
Lezar nhíu mày, "Xem ra nhị ca hiểu rất rõ đấu trường Solomon."
"Này là hiểu biết thông thường thôi, đừng quên, ta từng thắng một số tiền rât lớn ở đó." Manuss nói không chút khiêm tốn, "Như vậy đối thủ lần này của ngươi là ai? Có nắm chắc không?"
"chưa biết, nhưng chắc là không có vấn đề gì."
"Ngươi còn trẻ, quá trẻ, hết thảy đều phải cẩn thận, không thể khinh địch." Manuss giáo huấn.
"Ân."
Manuss cuối cùng vẫn không tình nguyện mà tắt máy, Lezar không rõ vì sao đêm nay nhị hoàng tử lại rảnh rỗi như vậy, toàn nói lời vô nghĩa, không ngừng đeo theo y nói chuyện, đây cũng không phù hợp với tính cách của hắn.
Lại cầm máy tính lên, Lezar xem tiếp tư liệu, trong đó chỉ liên quan đến một người, là TTV.
Lezar lúc này đang xem phần tư liệu trước khi TTV trốn khỏi căn cứ Mai Tả, tin tức cực chi tiết, có cả danh sách vật phẩm hằng ngày của hắn do người máy thông minh cung cấp, cả những trang mạng hắn đã từng xem và các tài liệu tải xuống, thậm chí còn có một mớ ảnh của hắn do camera trong căn cứ ghi lại.
Nắm giữ càng nhiền thông tin về người này, trong lòng Lezar, hình tượng hán càng cụ thể, nhưng đồng thời y cũng phát hiện, mình càng ngày càng không thể hiểu được hắn.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hoặc là, hắn rốt cuộc từ đâu tới?
Từ tư liệu, trước khi TTV vào căn cứ Mai Tả chỉ là một cô nhi nghèo đói, trí lực có vấn đề, đó chính là nguyên nhân hắn bị vứt bỏ mặc dù thuần huyết như thế. Hắn thường bị người khi dễ, không có thân nhân bằng hữu, cũng không có tên, lúc đó người quản lý nhân khẩu đưa hắn lên phi thuyền đến căn cứ Mai Tả, cũng tính toán cho hắn vào ban huấn luyện đặc biệt. Nhưng không nghĩ tới, sau khi người này vào căn cứ, trí lực đột nhiên khôi phục.
Như vậy xem ra, Lezar khẳng định mình và hắn chưa từng gặp nhau. Nhưng vì sao xem những tư liệu về hắn, có rât nhiều thứ là nhằm vào chính mình? Hắn hiểu biết sở thích của mình, lộ trình, ẩm thực, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày...thậm chí bố cục tẩm cung cũng bị hắn load về.
Lúc trước hắn muốn giết mình, nhưng rồi lại không xuống tay.
Quan trọng hơn là, hắn cư nhiên, liền như vậy mai danh ẩn tích. Dưới cơn thịnh nộ lùng bắt nghiêng trời lệch đất của Carsen, hắn cư nhiên không lưu lại một dấu vết, cứ như vậy biến mất.
Hắn tột cùng đi nơi nào? Hiện tại sinh sống bằng cách nào?
Lezar trầm tư nhìn tài liệu trong tay, hình ảnh cuối cùng là tấm ảnh chụp khi người kia nhập học vào căn cứ Mai Tả.
Gương mặt lãnh đạm, ánh mắt thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi, mũi cao môi mỏng, trong nháy mắt, Lezar như nhìn thấy đôi mắt đen ngập sát ý được kiếm quang chiếu sáng.
Không biết vì sao, mỗi khi Lezar nhìn tới khuôn mặt này đều sẽ sinh ra một cảm giác quen thuộc, rõ ràng là chưa từng gặp qua, nhưng cố tình nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến lòng của y, rõ ràng là trước kia cầm kiếm tới giết y, nhưng y lại không thể nào xem là địch.
Ha ha, chuyện này là thế nào?
Chằng lẽ lời đùa của Joseph chính là chân tướng, y coi trọng omega này?
Nếu thật như vậy, cũng không khỏi quá hoang đường.
Bất quá nếu có cơ hội, y ngược lại muốn cùng hắn thống khoái đánh một trận, xem xem cuối cùng là kiếm hắn nhanh hay là đao mình càng nhanh hơn.