Một tuần sau, TTV rời khỏi tinh cầu Mai Tả, đến đế đô Lama.
Ba ngày trước, mấy tháng sau khi trùng tộc bất động, rốt cuộc lần thứ hai khởi xướng tấn công nhân loại, hơn nữa các loại hình thứ sóng trùng vây công không giống với lần đầu tổng tiến công, lần này, vũ khí, chiến hạm và cơ giáp được ứng dụng rộng rãi, chiến trường cũng dời từ bề mặt các tinh cầu chuyển đến trong vũ trụ.
Rất rõ ràng, thể sống cao cấp tiến hóa trí lực bên trong nội bộ trùng tộc ngày càng nhiều, bọn họ không những có được trí tuệ của nhân loại, còn có thể năng và tốc độ nhanh hơn mạnh hơn nhân loại gấp mấy lần. Với ưu thế như vậy, cơ hồ khiến cho quân đội của nhân loại trước mặt bọn họ là bất kham một kích, trên chiến trường liên tiếp chiến bại, trong vòng ba ngày khai chiến, các tinh cầu trong sự khống chế của chính phủ lại mất thêm bảy. Mà các quân đoàn thuộc binh đoàn Sứ Mệnh đóng tại các tinh cầu này cũng đều tổn thất thảm trọng.
Tướng quân Joseph nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, suất lĩnh binh đoàn Vinh Quang đến tiền tuyến.
Vốn là thanh đao của đế quốc, hiện giờ lại có thể tỏa sáng vinh quang.
Trước khi đi, Ssard đến trạm không gian đưa tiễn. Vị hoàng tử đã tửng chỉ có thể ngồi trong xe lăn bị trải qua cuộc sống ngột ngạt trong hoàng cung, hiện giờ đã có thể cùng Joseph sóng vai mà đứng, đôi tay vẫn tiêm gầy tái nhợt như cũ nâng lên, dịu dàng cài áo choàng giúp Joseph.
Joseph nắm chặt tay Ssard, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lộ ra một tia cười chua sót: "Ngươi vừa mới đến, ta đã phải đi."
"Không sao, ta ở đây chờ ngươi."
Joseph khẽ nhíu mày, "Ssard, nếu ta..."
"Joseph, ngươi quên khế ước giữa chúng ta sao?" Ssard nhìn vào mắt Joseph, thần sắc lạnh nhạt, nhưng lời ra khỏi miệng lại xúc động nhân tâm. Dấu hiệu và phản dấu hiệu giữa alpha và omega, chính là khế ước tuyệt đối giữa hai đại chủng tộc của nhân loại, một khi khế ước đạt thành, từ nay về sau cốt nhục tương liên, tánh mạng tương thông, một người chết, người kia cũng không thể sống lâu.
Hô hấp của Joseph hơi đông cứng lại, cường chế cười rộ lên, sửa lời nói:"Yên tâm, ta nhất định sẽ bình an vô sự trở về."
"Ân, ta biết." Ssard gật đầu.
Joseph theo bản năng sờ sờ mặt dây chuyền ngọc thạch trên ngực, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng bước tới trước vài bước, tránh khỏi cấp dưới vẫn đứng phía sau, thấp giọng hỏi Ssard: "Ssard, máu của ngươi và Lezar đều có tác dụng miễn dịch đối với trùng tộc, ngươi làm nhiều nghiên cứu như vậy, đã có kết quả chưa?"
Ssard trầm mặc chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm an tĩnh nhìn Joseph, cuối cùng chỉ nói: "Còn chưa rõ lắm."
Joseph khẽ nhíu mày, "Bí mật này của ngươi ngoại trừ ta, Lezar và mấy người trên tinh cầu Omega kia, không ai biết nữa chứ?"
"Ân, không, Laurent cũng không biết."
"Vậy là tốt rồi. Nếu ngươi vẫn tiếp tục muốn ở lại tinh cầu Lama, nhất định đừng để cho người của hội nghị và viện khoa học biết về thể chất của ngươi, nếu không ta sợ lúc ta không ở đây, bọn họ sẽ khi dễ ngươi, nói không chừng còn muốn khai quan nghiên cứu mẫu thân các ngươi."
Ssard nở nụ cười, cảm thấy người trước mặt này đường đường là đế quốc tướng quân lại hệt như một hài tử ngốc nghếch, sợ đồ của mình bị người khác cướp mất, nào còn giống một vị thống soái lãnh khốc ngạo mạn ngay cả quý tộc cũng không để vào mắt như trong lời đồn?
"Yên tâm đi. Ngươi cần phải đi rồi, đã đến giờ."
"Kỳ thật ta càng hy vọng ngươi ở lại tinh cầu Omega."Joseph vẫn cứ không yên lòng. "Hiện giờ ta thật lòng cảm thấy, chỉ có Omega là đáng tin."
"Đi thôi." Ssard đã bắt đầu vừa cười vừa đẩy Joseph, như gỡ bỏ chiếc bánh mật dính trên người.
Joseph thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng cúi người hôn lên môi Ssard,
Ssard rũ mắt, đôi mi nhẹ nhàng rung động.
"Ta đi đây."
"Ân, ta sẽ ở đây chờ ngươi về nhà."
Joseph rốt cuộc dẫn người lên quân hạm, dẫn theo một đám quan quân theo sau. Mỗi người bọn họ đều mặc quân trang của quân đoàn Vinh Quang, liệp ưng màu bạc ẩn hiện trên áo choàng đen, lay động trong gió, hệt như vươn cánh muốn bay.
Ssard nhìn theo quân hạm mang theo người mình yêu chậm rãi tiến vào bóng đêm, ánh mắt dõi theo đến tận khi quân hạm mãnh liệt gia tốc, bay thẳng lên trời, hóa thành một vì sao trong lóe lên trong đêm tối.
Kỳ thật lúc này Ssard cũng không muốn từ biệt, khát vọng chân chính trong lòng hắn, là có thể cùng Joseph bước lên quân hạm kia, cùng hắn cộng phó chiến trường, cộng lịch sinh tử.
Chỉ tiếc, vinh quang này không dành cho omega.
Tinh cầu Lama trở thành trung tâm tổng chỉ huy của nhân loại, lúc này tuy rằng tương đối an toàn, chưa bị trùng tộc quấy nhiễu, nhưng không khí lại không phải quá áp lực. Dân gian nhân tâm hoảng sợ, các sản nghiệp kinh doanh giải trí đồng loạt ngưng hoạt động, ngoại trừ xưởng công binh, đại đa số nhà xưởng cũng dừng hoạt động, trường học cũng tạm ngừng, quan tâm hàng đầu của mọi người mỗi ngày đều là tin tức quân sự, mắt thấy tường thành mà bọn họ dựa vào ầm ầm sụp đổ dưới sự xâm lăng của dị tộc, ngày càng cảm thấy tuyệt vọng đối với tương lai của nhân loại.
Không có tin chiến thắng.
Mỗi một chiến báo truyền đến, đều có nghĩa địa bàn của nhân loại lại mất đi thêm một ít.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ quân đội bảo vệ tinh cầu Lama do thất điện hạ và đại công chúa dẫn dắt, không có tin chiến thắng nào của đế quốc quân được truyền đến.
Có những người tị nạn đến từ phòng tuyến phía tây từng tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của trùng tộc cao cấp, bọn họ không những có sức mạnh cường hãn, hành động nhanh nhẹn, thậm chí trí lực cũng không chênh lệch với nhân loại, mà bên phía đế quốc quân chỉ có chiến sĩ cơ giáp có thể miễn cưỡng chống lại, nhưng vấn đề là, cơ giáp mà nhân loại có, trùng tộc cũng có. Chiến sĩ cơ giáp cần đạt yêu cầu thể năng cao, có thể đánh lâu dài, việc này nhân loại không bằng được trùng tộc, đã có biết bao nhiêu chiến sĩ cơ giáp bị hao hết thể lực mệt chết trên chiến trường.
Mà những hoàn cảnh xấu này còn chưa tính là gì, thua kém nhất của nhân loại đối với trùng tộc, kỳ thật chính là tin tức tố.
Tin tức tố của trùng tộc không ai có thể cảm giác được, nhưng tin tức tố của nhân loại thường bị rada của chúng quét được, mọi hình thức che dấu đều mất tác dụng khi đối chiến với trùng tộc. Chuyện này chính là bất lợi nhất trên chiến trường.
Nhưng, đối với trùng tộc mãnh liệt mà đến như vậy, nhân loại thật sự ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có sao?
Hình như cũng không phải là như vậy.
Đội quân mới được tạo thành từ omega kia, không phải đã thu phục được căn cứ Mai Tả, còn cứu được nhiều omega như vậy?
Lúc này trong bộ chỉ huy cao cấp của đế quốc quân đang loạn thành một đoàn, công chúa Hasusan thân là giám quân của tam quân đang tọa trấn đảm nhiệm tổng chỉ huy, nhìn thấy đường biên giới tượng trưng cho phần lãnh địa thuộc sự khống chế của đế quốc đang dần co lại, biết tình của Hasusan vô cùng nghiêm trọng, tay nắm thành nắm đấm hung hăng nện lên bàn, mắng: "Đáng chết! Đế quốc quân của chúng ta trở nên vô dụng như vậy từ bao giờ!"
"Hasusan điện hạ, chuyện này cũng không thể trách chúng ta, trùng tộc xuất quỷ nhập thần, rada của chúng ta không hiển thị vị trí bọn chúng, lần nào cũng là bị đánh lén." Một quan quân nói.
Thần sắc Hasusan trở nên sắc bén, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn quan quân kia, "Không trách chúng ta? Hừ, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao quân omega có thể thắng? Vì sao bọn họ không chỉ có thể bảo vệ được tinh cầu, ngược lại còn có thể đoạt lại tinh cầu đã rơi vào tay trùng tộc?"
Đại công chúa Hasusan thân là trưởng công chúa, độ thuần huyết alpha gần bằng Lezar, khí thế dưới cơn thịnh nộ tự nhiên không phải người thường có thể chịu, quan quân kia bị hỏi đến không thể trả lời nổi, đành thứ thức thời ngậm miệng.
"Tướng quân Joseph dự tính bao giờ đến chiến trường?"
"Nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa."
"Hai ngày...phỏng chừng hai ngày cũng không kịp." Hasusan nhìn màn hình lầu bầu lầm bầm, "Chiến tuyến vẫn không ngừng đẩy mạnh về hướng đông, chúng ta không ngăn nổi."
Bởi vì máu của Lezar có hiệu quả miễn dịch đối với trùng tộc, cho nên viện khoa học dùng huyết thanh của Lezar chế thành vắc xin tiêm vào cho các binh sĩ, xem như bảo đảm an toàn một phần cho bọn họ, tối thiểu có thể giúp bọn họ không bị trùng tộc ăn mòn. Nhưng dù sao loại vắc xin này cũng hi hữu, chỉ có thể ưu tiên cấp cho quan quân cao cấp, còn có những người có thể phát huy tính chiến đấu cao trong quân, mà quân đoàn Joseph xuất lĩnh lần này, chính là đội quân có nhiều người được tiêm vắc xin nhất.
Hiện giờ binh đoàn Vinh Quang được xem như là hy vọng cuối cùng của đế quốc, Hasusan không dám tưởng tưởng, một khi hy vọng cuối cùng biến mất, bọn họ còn có thể dùng cái gì đến đối phó với trùng tộc.
"Thất điện hạ đâu?" Hasusan xoa huyệt thái dương, hỏi.
"Hồi bẩm công chúa, thất điện hạ đến trạm không gian đón người."
"Đón người?" Hasusan đột nhiên mới nhớ tới, hôm nay TTV sẽ tới tinh cầu Lama. Nàng mở tivi ra, quả nhiên tìm thấy rất nhiều tin tức liên quan đến việc này, có hai đài truyền hình thậm chí còn làm thành chuyên đề, toàn bộ trực tiếp hiện trường tại trạm không gian.
Từ lúc nào một omega có thể tạo nên sức chú ý lớn tới như vậy? Từ quý tộc cho tới bình dân không một ai không quan tâm đến chuyện này?
Đáp án rất đơn giản.
Tử khi tên một người bắt đầu xuất hiện lần đầu tiên, lịch sử đế quốc từ nay về sau được phân chia thành hai thời đại: thời đại có Thẩm Tu Vân, và thời đại không có Thẩm Tu Vân.
Nếu như nói lúc này hãy còn quá sớm để nói ra những lời này, như vậy không lâu sau, tin rằng mỗi một công dân đế quốc đều sẽ sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa những lời này.
Khi TTV đáp phi thuyền xuống, thế nhưng phát hiện trong trạm không gian đã có rất nhiền người đang chờ hắn, đứng đầu là thất hoàng tử Lezar. Mà bên ngoài trạm không gian càng có nhiều người hơn, camera của nhiều đài truyền thông đều hướng về hắn, loang loáng chớp động nhiều như sao.
TTV có chút ngoài ý muốn, hơi hơi nhíu mi.
"Tu Vân." Lezar đi lên phía trước, cười chào TTV.
"Thất hoàng tử, bày trận lớn như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh." Ánh mắt TTV quét qua đội hình sĩ binh đứng phía sau y, thản nhiên nói, lần này hắn cũng không phải lẻ loi một mình mà đến, phía sau, vài quan quân omega lần lượt xuống phi thuyền, dừng lại sau lưng hắn.
"Trận thế lớn? Ngươi là khách nhân đến theo lời mời của chính phủ, nhưng hiện giờ bọn họ chỉ phái một kẻ hư chức, bị nghi ngời huyết thống lại còn mù là ta đây đến, nếu ta là ngươi, còn cảm thấy bị chậm trễ."
TTV liếc nhìn Lezar, lại cười nói: "Trong mắt ta, cho dù thất hoàng tử nhìn không thấy, cũng mạnh hơn rất nhiều so với khối kẻ sáng mắt."
"Quá khen." Lezar khiêm tốn nói, nhưng khóe môi không kìm nổi mà cong lên, "Có thể tới đây nghênh đón ngươi, cũng là vinh hạnh của ta."
Nói xong những lời khách sáo, cũng xem như giải thích cho giới truyền thông, TTV được Lezar mang vào thông đạo VIP rời khỏi trạm không gian. Hai người ngồi trên phi hành khí, trong không gian riêng tư khép kín chỉ còn lai hai người bọn họ.
"Tu Vân." Lezar đè thấp ngữ khí, thanh âm mang theo vài phần nhu hòa, "Chờ ngươi đến lần này, ta đúng là đã đợi thật lâu."