Tháng tám, tiếng ve vang lên râm ran, những chiếc lá được ánh nắng mặt trời chiếu vào trông như có thể nhỏ dầu.
Cái nóng bốc lên từ nhựa đường xộc lên.
Không khí tựa như cũng dừng lại.
Long Miểu đi ra khỏi tòa nhà Cố thị, bước lên xe bảo mẫu, tựa lưng vào ghế, không nói lời nào.
Đôi mắt sau kính râm không giấu được hơi cau mày lại.
Trợ lý thấy vậy lại gần, “Chị, sao vậy, không thoải mái à?”
Long Miểu lắc đầu.
“Giám đốc Cố mắng chị?”
“Không phải.” Long Miểu nghe vậy, cuối cùng cũng mở miệng.
Bây giờ Cố Duyên Chi không thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, ngược lại trên đường ra khỏi công ty, cô gặp Lâm Ấm, cô ta hỏi tới hỏi lui, kéo tay cô như thể không nhìn ra được sự sốt ruột của cô.
Long Miểu không muốn dây dưa với người này.
Lúc đó cô cũng lười nói với Lâm Ấm, chỉ im lặng nghe đối phương nói.
Lâm Ấm là nghệ sĩ cũng chi nhánh giải trí của tập đoàn Cố thị với cô, bình thường về công ty kiều gì cũng chạm mặt nhau.
“Cô có cách thức liên lạc của giám đốc Cố đúng không? Cô cho tôi danh thiếp đi, tôi có việc muốn tìm anh ấy.” Lâm Ấm nói xong, dường như cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
“Cô cũng nói là cô có việc vậy còn tới hỏi tôi làm gì?” Long Miểu khoanh tay, môi đỏ cong lên, giọng điệu hời hợt.
Lâm Ấm nghe xong ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cười như có như không của Long Miểu.
Cô ta lúng túng trong chốc lát, cuối cùng vẫn kiêu căng, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước, hơi nâng cao giọng, “Tôi biết cô có, cô nói cho tôi biết thì đã sao?”
“Hử?” Long Miểu chớp mắt nhìn cô ta, “Sao cô biết là tôi có?”
“Trợ lý của tôi nói với tôi như vậy.” Lâm Ấm cảm thấy mình có lý chẳng sợ, không hề nhận ra có gì đó không ổn.
“Nếu trợ lý của cô thần thông quảng đại như vậy thì cô đi tìm trợ lý của cô đi.” Long Miểu đẩy lại kính mắt trên sống mũi, sau đó không thèm nhìn cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài cửa.
Lâm Ấm không thể tưởng tượng nổi, nhìn theo bóng lưng long miều, vừa định hô to và đuổi theo thì bị trợ lý ngăn lại, “Tổ tông của tôi ơi, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tự tìm Long Miểu chọc giận cô ấy được không?”
Lâm Ấm rất nóng tính, nhưng ở trước mặt mọi người luôn dịu dàng, trước ống kính cũng đi theo con đường thanh thuần ưu nhã.
Ba Lâm thấy cô ta ngốc nghếch làm bậy, đành dứt khoát thuê trợ lý để giúp đỡ, tránh cô ta gây chuyện.
Gia đình Lâm Ấm cũng khá giả, cô ta là con cả trong gia đình có người nhà làm diễn viên.
Cô ta không chỉ muốn vào giới giải trí mà còn nhất quyết muốn ký hợp đồng với Cố thị, ba Lâm bị cô ta chọc giận, rồi lại thương con gái, đành tìm tiểu bối Cố Duyên Chi, nói bằng cả trái tim mới nhận được sự đồng ý của anh.
Cố Duyên Chi hờ hững, cho rằng tạm thời công ty nuôi thêm một người rảnh rỗi cũng chẳng sao.
Đến giờ ba Lâm nghĩ lại, không chỉ vì khuôn mặt già nua của mình còn là vì con gái mà đau đầu. Ông có chút gia sản, nhưng so với Cố thị chỉ là trèo cao. Nhưng bởi vì thời trẻ ông đã bắt đầu đấu tranh, chật vật từng ngày rốt cuộc cũng được như bây giờ, tóm lại ông cũng có chút phong phạm của trưởng bối.
Hiện tại…
“Tôi chọc giận gì?” Lâm Ấm chưa từ bỏ ý định nhìn về phía cửa công ty, khuôn mặt lại quay về dáng vẻ dịu dàng, “Tôi chính là không quen nhìn cô ta, tại sao cô ta có thể ra vào văn phòng giám đốc Cố còn tôi thì không thể?”
Trợ lý nói nửa chừng, không dám nói nữa.
Quan hệ giữa người ta với giám đốc Cố là gì, còn cô với giám đốc Cố là gì?
Trợ lý nghĩ đến đây, thở dài.
Cậu mong mỏi Lâm Ấm sớm có thể phát hiện ra, bớt hành hạ bản thân cũng bớt hành hạ cậu.
- --
Trong xe, trợ lý nhìn dáng vẻ chán nản của Long Miểu, giúp cô kéo rèm cửa.
Đến khi xe chậm rãi rời đi, điện thoại của trợ lý vang lên.
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý thò người qua chỗ cô, “Giám đốc Cố bảo tối nay chị qua đó.”
Long Miểu tựa lưng vào ghế, “Không đi.”
Vừa rồi ở văn phòng, Cố Duyên Chi tạm thời có cuộc họp video quốc tế, đành phải để cô về trước.
Hiện tại lại bảo cô tới, cô phải đi liền à?
“Việc này…” Trợ lý dừng một chút, không biết nên trả lời thế nào, chậm rãi gãi đầu.
Long Miểu nói thật chậm, không có chút cảm xúc gì, “Chỉ cần nói chị không thoải mái, lười đến.”
“Được rồi.” Trợ lý trả lời xong, dường như không yên tâm, liếc nhìn cô, “Chị, mặc dù em biết chị không sao nhưng ha ngày nay chị không ăn gì, có phải bị cảm nắng không, hay là chúng ta đến bệnh viện thử đi?”
Long Miểu cuối cùng bật cười, “Sao chị có thể giống như em nghĩ được, không cần, quay về nhà chị thôi.”
- --
Long Miểu quay về căn chung cư của mình, tùy ý cọ rơi giày ra, sau khi tắm xong, cô đến tủ lạnh lấy rượu vang, cầm theo ly đi đến trước cửa sổ sát đất, chậm rãi nhìn ra phía xa.
Cả thành phố tràn ngập ánh sáng như ban ngày mặc dù đã về đêm. Hầu hết những người khác đều có những giây phút sum họp đầm ấm, nhưng cô chỉ có một mình, không có nhà, không có vướng bận gì.
Long Miểu uống mấy ly, lúc này mắt hơi mê mang, cô tùy ý nằm xuống dưới nệm.
Phần lớn là do men rượu, suy nghĩ nhiều, tối nay cô mượn rượu hỗ trợ nhưng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Cô giơ tay muốn tắt đèn nhưng còn chưa chạm vào nút, đôi mắt đã híp lại, hàng mi dài chạm vào nhau không mở mắt ra được.
Sau đó, một vầng sáng lóe lên, cô chợt nhớ lại đêm nhiều năm về trước.
- --
Cố Duyên Chi và Long Miểu là bạn học cấp ba nhưng họ học khác lớp.
Anh là học sinh giỏi toàn diện, là người xuất sắc nhất lớp.
Thái tử gia của tập đoàn Cố thị đương nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý từ khi còn nhỏ.
Nhưng anh khác với những mọt sách khác, dù là con nhà giàu nhưng thời trẻ con vẫn rất khí phách, chơi cùng bạn bè.
Mà Long Miểu thì thuộc loại học không giỏi, ngoại trừ có nhan sắc, thành tích đội sổ, gia cảnh cũng không được tốt.
Theo lý thuyết, hai người vốn không có điểm giao thoa nào, cũng không biết đối phương.
Chỉ có duy nhất một điểm có lẽ là vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng hotboy – hotgirl của trường.
Cố Duyên Chi thừa hưởng phong thái của gia tộc, lúc còn học cấp ba có dáng vẻ cao gầy thu hút rất nhiều nữ sinh, tuy nhiên cả người anh luôn toát ra vẻ lạnh lùng nhưng khuôn mặt lại trong sáng giống như cây tùng hiếm hoi trên Thương Sơn, lại càng khiến nhiều người thích hơn.
Bất kể là sân bóng rổ hay là hội trường học hoặc là đi cùng đám bạn học, cũng có thể là đi ngoài hành lang ngang qua các lớp – tóm lại anh chưa bao giờ thiếu người thích.
Nhưng phần lớn là bởi vì anh đã quen được chiều chuộng từ nhỏ, Cố Duyên Chi rất lạnh lùng trên phương diện tình cảm.
Anh và Long Miểu ở chung với nhau lần đầu tiên là vào ngày kỷ niệm thành lập trường.
Trong buổi tổng duyệt có người tạt nước, đúng lúc cô đi ngang qua khán đài, không hiểu sao tự dưng bị nước tạt trúng vào người, quần áo đều ướt sũng nước.
Vào lúc này, cô không khỏi có chút chật vật.
Long Miểu chạy vào trong hậu trường, rũ mắt chậm rãi dùng khăn giấy lau.
Cố Duyên Chi đi vào, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng của cô.
Thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì, dáng người thon thả, phát triển sớm hơn so với các bạn cùng tuổi.
Trước ngực phồng lên, bởi vì bị ướt, đồng phục học sinh mỏng manh trở nên trong suốt, lộ ra hai bầu ngực trắng nõn.
Vài sợi tóc cũng dính vào thái dương.
Cô nhanh chóng nhận ra vị khách không mời mà đến, khi ngẩng đầu nhìn, cô bắt gặp ánh mắt của anh, có chút lúng túng.
Đôi môi cô đỏ như đánh son, đôi mắt hồ ly trong veo như nước suối, sáng ngời.
Cho dù cô bị nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ thì vẫn không có phản ứng gì quá lớn, lúc này rời mắt đi chỗ khác.
Cô bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Cố Duyên Chi nhìn một hồi, cũng không lên tiếng, hơi gật đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi xoay người rời đi.
Sau khi đi đến góc khuất, anh dừng chân lại. Cố đại thiếu gia luôn lười xen vào chuyện của người khác đột nhiên phá lệ một lần.
- --
Ngày hôm sau khi tan học, một nhóm người trong lớp bàn tán chuyện mới nhất trong trường.
“Con bà nó chúng mày nghe chưa! Mau mau mau tới đây nghe này! Hôm qua không phải hoa khôi trường của chúng ta bị tạt nước vào lúc tổng duyệt sao> HÌnh như lúc đó có người tình cờ đi ngang qua rồi báo lại cho giáo viên, sau khi điều tra rõ đã phát hiện ra là cố ý thật! Hiện tại người gây chuyện đang ở văn phòng nghe giáo huấn rồi, chút nữa có lẽ sẽ xin lỗi hoa khôi đấy.”
“Hoa khôi trường là ai?”
“Tuy biết mày chỉ biết học nhưng mày thật sự không biết hoa khôi trường là ai à?”
“Chính là Long Miểu đấy, rất xinh, tao nhìn thấy mà ngẩn người luôn. Lúc đi học quân sự, tao đã muốn cua bạn ấy rồi, kết quả người ta không thèm để ý tao.”
“Dáng người Long Miểu quả thật rất đẹp, không cua được thì tiếc thật, có lẽ tầm mắt quá cao nhưng để tao nói cho mày nghe, nhà Long Miểu rất nghèo, chắc chắn là giả bộ thanh cao, mày thật sự không nên…”
Những nam sinh đang nói lời này đang đứng trước bàn Cố Duyên Chi, thảo luận rất hưng phấn.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
Cố Duyên Chi nhấc chân đạp chân lên bàn trước mặt, “Ầm” một tiếng, khi bàn ghế xê dịch như bay đến người nam sinh kia khiến cậu ta đau đớn.
Nam sinh kia “Á” một tiếng, vừa định mắng là ai, kết quả vừa xoay người đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Duyên Chi.
Rốt cuộc cậu ta không dám chọc giận thái tử gia Cố thị, cảm thấy có lẽ là mình làm ồn đến anh nên ngượng ngùng lùi đi.
Sau lần sóng gió bị tạt nước hôm tổng duyệt, Long Miểu bước vào lớp mười hai.
Cô không ở lại trường học nữa mà đến các cơ sở đào tạo chuyên nghiệp để chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.
Cho dù cô chưa tốt nghiệp, bởi vì khuôn mặt và dáng người của Long Miểu, cô đã được không ít công ty môi giới đưa cành ô liu ra.
Cô nhân cơ hội này nhận vài quảng cáo để kiếm tiền đóng học phí, cũng coi là chuyện tương đối may mắn.
Khi cô gặp lại bạn học một lần nữa thì đã là tối chúc mừng sau kỳ thi đại học, thật điên cuồng.
Bạn ngồi cùng bàn khuyên Long Miểu, “Cậu cứ thoải mái bung xõa đi.”
Trước kia hai người thường xuyên học chung, thân mật hơn người ngoài một chút.
Long Miểu đang suy nghĩ một chút bởi vì cô định thi vào Thịnh Điện, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của bạn, trong lòng cũng thả lỏng hơn.
“Được, sau này có lẽ chúng ta cũng ít thấy nhau, tớ cũng đi vậy.”
Địa điểm tổ chức kỷ niệm được đặt ở quán bar trung tâm thành phố.
Thật tình cờ các lớp khác cũng tụ tập ở đây, buổi tiệc càng sôi động hơn.
Cố Duyên Chi và nhóm bạn cũng ở đây, cũng không biết ai giựt dây đã đánh bạo đi mời bạn lớp bên cạnh.
Khi những đứa trẻ nhà giàu, đặc biệt còn có thiếu niên với dáng người cao lớn đẹp trai kia xuất hiện ở trong phòng bao lớp Long Miểu, mọi người đều sôi trào.
Sau khi tốt nghiệp mỗi người sẽ đi mỗi người một nơi. Thừa dịp đêm tốt nghiệp, có thể làm quen với thái tử gia Cố thị hoặc là bạn bè xung quanh anh đã là tốt lắm rồi.
Trong quán bar cũng chỉ có chơi game, ca hát, uống rượu hoặc chơi lời thật lòng đại mạo hiểm.
Tuy rằng Cố Duyên Chi là được mời tới nhưng toàn bộ quá trình chỉ ngồi ở trong góc, thỉnh thoảng tham gia một chút, dáng vẻ không hứng thú lắm, phần lớn là cúi đầu chơi game điện thoại.
Phía nam sinh rất náo nhiệt, nữ sinh cẩn thận muốn bắt chuyện nhưng không thể xen vào được.
Bọn họ hoàn toàn không muốn chơi với con gái.
Mấy nữ sinh xoay người đụng phải Long Miểu đang ngồi một bên, không nói lời nào đành lập tức chuyển mục tiêu.
Mấy cô thật sự là đội sổ trong lớp. Thành tích không thể nói là tốt, có tiền sẽ ra nước ngoài học sâu, không có tiền thì có lẽ cả đời vẫn cứ như hiện tại.
Nhưng nói đến Long Miểu, cô mất cả ba mẹ, trong nhà còn có người già cần chăm sóc, điểm thi đại học cũng không quá tốt nhưng vừa vặn thi qua sơ tuyển, thâm vào thành tích thi nghệ thuật cao, hai điểm kết hợp nên được vào Thịnh Điện.
Loại may mắn này khiến Long Miểu biến thành phượng hoàng.
Dáng người cô rất thu hút, quyến rũ nhưng không tục, sau này không chừng sẽ nổi tiếng.
Vận mệnh như vậy hoàn toàn ngăn cách cô với tất cả mọi người.
“Long Miểu, chúc mừng cậu, sau này chắc chắn cậu sẽ thành người nổi tiếng, đến lúc đó đừng quên bạn bè nhá.” Nữ sinh mỉm cười cầm chén rượu đến, làm bộ muốn đưa cho cô, “Dù sao lúc trước cậu bị người ta bắt nạt, vẫn là bọn mình ủng hộ cậu, giúp cậu mà.”
Từ nhỏ Long Miểu đã quá quen khi nghe giọng điệu nhiều chuyện, mỉa mai như thế này rồi.
Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng từ nhỏ tới khi học cấp hai và thậm chí là cấp ba, dường như mọi nữ sinh đều tự chủ động tạo kết giới với cô vậy, họ không muốn kết bạn với cô, không muốn nói chuyện với cô, thậm chí còn xem cô thành không khí.
Long Miểu biết là do nhan sắc của mình luôn thu hút nam sinh khiến họ chủ động lấy lòng, nhưng cô cũng đâu có để ý tới họ.
Ở phương diện này, mặc dù người có lòng còn muốn sắp xếp cũng trở thành không có chuyện gì xảy ra. Cho nên mấy nữ sinh chỉ có thể nói đi nói lại chuyện cô bị tạt nước trong trường.
Nữ sinh kia vừa dứt lời, bạn cùng bàn của Long Miểu càng tức tối hơn, muốn đứng dậy đôi co thì bị Long Miểu cản lại.
Long Miểu nhận chén rượu kia, nhàn nhạt nếm thử, cười một cái, “Vậy thì cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Cô không để ý đến sắc mặt của nữ sinh kia, tóm lại sau này cũng không còn gặp nhau nữa.
Long Miểu không để tâm chút nào.
Chỉ là giữa hè khiến cô cảm thấy có chút khó thở khi ở trong phòng điều hòa.
Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, nước lập tức ào ra, cô đi đến rửa mặt một chút.
Long Miểu cũng không vội trở về phòng bao, dứt khoát đi đến ban công ngoài hành lang hóng gió.
Đêm hè say mê, cô hoảng hốt vì thấy một bóng người cao lớn.
Có giọng nói đứt quãng vang lên, chắc là anh đang nghe điện thoại.
“Tân Quỳ, em cứ thử đến quán bar xem, có tin anh đánh gãy chân em không hả?”
Câu nói này thì Long Miểu nghe cực kỳ rõ.
Mặc dù nội dung lời nói của Cố Duyên Chi rất có tính uy hiếp nhưng giọng điệu thân cận như vậy thì không thể giấu được, còn loáng thoáng lộ ra chút cưng chiều.
Tin đồn liên quan đến Cố Duyên Chi trong trường có không ít, trong lớp cô có rất nhiều nữ sinh thích anh.
Long Miểu cũng không xa lạ gì Cố Duyên Chi.
Nhưng cô chưa từng nghe thấy tin anh quen biết cô gái nào, hiện tại xem ra tầm mắt anh cao hơn đầu, coi thường người trong trường mà yêu người bên ngoài.
Long Miểu còn chưa kịp chứng thực, lời nói tiếp theo của Cố Duyên Chi đã cắt ngang suy đoán của cô.
“Không dựa vào gì hết, do anh là anh trai em.”
“Anh họ thì làm sao? Anh họ cũng là anh.”
“Không muốn nghe em giảo biện nữa, anh bận, cúp máy đây.”
Cố Duyên Chi đã uống chút rượu nên vốn hơi say, nói xong lời cuối có chút không kiên nhẫn đã dứt khoát cúp máy.
Anh xoay người lại nhìn thấy Long Miểu cũng đang đứng ở lan can, lập tức ngẩn người.
Rồi sau đó anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như thường lệ.
Khi anh đi đến qua Long Miểu, anh dừng lại trước cửa.
Cố Duyên Chi nghiêng đầu, “Bên ngoài nóng như vậy, cậu không đi vào à?”
Khi anh đối mặt với Long Miểu một lần nữa, khuôn mặt cô đỏ bừng dường như có vẻ đang trong cơn mê, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
- --
Cố Duyên Chi ở trong căn phòng xa hoa nhất trung tâm thành phố.
Hai người sau khi đóng cửa đã hôn gấp, dáng vẻ cực kỳ vội, đến đèn còn chưa bật.
Trong bóng tối, hai người càng cảm nhận được đối phương hơn.
Bởi vì chưa có kinh nghiệm, chỉ là gặm nhấm dựa theo bản năng, nhưng chỉ như vậy, cảm xúc khi môi lưỡi chạm nhau cũng đã khiến hai người hãm sâu vào.
Trong miệng Cố Duyên Chi có mùi rượu nhàn nhạt. Long Miểu kéo tóc anh, ngửi thấy mùi thơm của gỗ, cực kỳ dễ ngửi.
Thiếu nữ để mặc Cố Duyên Chi hôn xuống cổ, nhìn anh chôn mặt nơi phập phồng của cô.
Cố Duyên Chi ý loạn tình mê, ôm Long Miểu lên giường.
Khi hai người cùng nhìn nhau, đôi mắt dường như phát ra tia lửa.
Một khắc kia, trái tim họ như đập cùng một nhịp.
Cuối cùng khi ấn cô xuống, mồ hôi của anh rơi xuống sườn mặt cô.
Cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống của anh giờ rất gấp.
“Thấy rõ tớ là ai chưa?”
Long Miểu nhìn anh, gật gật đầu, “Tớ biết, Cố Duyên Chi.”
Cố Duyên Chi nhấc chân cô lên, đang chuẩn bị đẩy vào thì Long Miểu nhắc anh, “Nhất định phải mang.”
Cố Duyên Chi sửng sốt, tùy ý lấy ở trong tủ đầu giường của khách sạn.
Cũng không biết anh đeo trong bao lâu, chừng cả thế kỷ, khi Long Miểu suýt ngủ gật, anh nghiêng người đánh thức cô dậy.
Hai người đều không biết gì nên kết thúc rất nhanh chóng.
Cố đại thiếu gia sống mười tám năm chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, lại không cưỡng lại được sự quyến rũ của cô, rất nhanh lại vào trận.
Sáng sớm hôm sau, Long Miểu bị đánh thức bởi tiếng phục vụ đồ ăn của khách sạn bên ngoài phòng ngủ.
Cô hơi khó chịu, quả thật không thể nhịn chăn nệm.
Không biết Cố Duyên Chi lấy đâu ra quần áo mới, đứng mặc ở mép giường.
Anh thấy cô tỉnh lại, nhìn anh chằm chằm, động tác của Cố Duyên Chi dừng lại.
“Chuyện ngày hôm qua…”
“Tớ biết, cảm ơn cậu đã giúp.” Long Miểu cắt ngang lời anh, không phản ứng nhiều, nói xong muốn rời giường.
Cố Duyên Chi híp mắt, “Ý của cậu là gì?”
Có vẻ hôm qua cô bị người ta hãm hại, anh vốn định giúp cpp.
Nhưng anh không ngờ rằng một người hơi say, một người bị hạ thuốc cứ như thế va vào nhau.
Sau đó, chuyện không thể thu lại đã xảy ra.
Khi anh làm đến bước cuối cùng còn cố ý hỏi cô có thấy rõ anh là ai không.
Long Miểu cũng đáp lại.
Cố Duyên Chi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với mình ngày hôm qua, chỉ nhớ rằng anh không thể để cô đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Miểu có chút mệt mỏi, bởi vì hôm qua được tưới tắm cả đêm, càng thêm xinh đẹp quyến rũ, “Tớ chẳng có ý gì cả, ngược lại là cậu, cậu có ý gì?”
Tối qua Long Miểu được anh đỡ, sau đó anh có thể đưa cô về nhà nhưng hai người đều mất khống chế,
Cố Duyên Chi mím môi, hiếm khi làm động tác khi nam sinh tức giận như vậy.
Anh gãi đầu, không biết trả lời thế nào cho phải.
Anh nhìn cô, “Long Miểu.”
Cô gái đang ở trên giường nhìn qua, thoạt nhìn thì điềm nhiên nhưng nếu để ý kỹ, hàng lông mi của cô đang khẽ run rẩy như cánh ve.
Có lẽ cũng không phải cô không để tâm, cũng không bình tĩnh. Tối hôm qua anh đã cảm nhận được sự yếu ớt của cô. Anh đã thăm dò một lần, mỗi một nơi đều không bỏ qua. Cho nên hiện tại Cố Duyên Chi có thể cảm thấy phản ứng của Long Miểu thật khó hiểu.
Cô giống như một cây hoa bỉ ngạn mọc trên vách đá, thoạt nhìn trông thật khác biệt, gió bão không thể ngăn cản.
Nhưng chỉ dựa vào việc xuyên qua kẽ hở và lan tỏa sức sống mãnh liệt thì chưa đủ. Cô cũng cần nhận được sự che chở, cũng khát khao được yêu thương, mong muốn nhận được sự ấm áp.
“Cậu còn muốn bị người khác bắt nạt không?”
Thừa dịp Long Miểu còn đang sửng sốt, chưa kịp trả lời, khuôn mặt Cố Duyên Chi ẩn hiện trong ánh sáng rực rỡ của buổi sớm mùa hè.
“Nếu cậu không muốn, sau này cứ đi theo tớ.” Anh nói.