Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Dánh
Còn một ngày nữa là cô gái nhỏ sẽ chính thức trở thành Thương thái thái, có thể công bố quan hệ của hai người với bên ngoài.
Kiều Nguyệt vốn còn giận thái độ của Thương Yến đối với con gái, nghe xong lời anh nói mặt cô liền nóng lên, lập tức ném mọi chuyện khác ra sau đầu.
Cô nhỏ giọng nói thầm: "Hừ, em biết mà."
Cô đã sớm đếm ngược ngày, tất nhiên biết ngày mốt là sinh nhật tuổi của cô, đã đủ tuổi đi lãnh chứng với Thương Yến.
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng cúi đầu.
Thấy cô gái mặt đầy mặt thẹn thùng, yết hầu Thương Yến hơi ngứa, ôm cô đứng dậy, ngồi lên giường nhỏ trong phòng.
"Nguyệt Nguyệt," Anh thấp giọng gọi cô gái nhỏ, lại hôn khuôn mặt ửng đỏ của cô, "chúng ta sắp đi lãnh chứng rồi, em vui không?"
Mặt cô gái nhỏ hồng như vậy, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ tiếng yếu ớt, trong lòng cô chắc chắn rất vui vẻ.
Anh cũng rất vui vẻ, còn vui hơn cô gái nhỏ.
"Không có gì quá vui vẻ mà." Kiều Nguyệt cố gắng kiềm chế vui sướng trong lòng, nhẹ liếc nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói: "Đến con chúng ta cũng sinh rồi, mỗi ngày còn ngủ chung, vốn dĩ là vợ chồng rồi mà."
Tim cô đập có chút nhanh, lại hưng phấn. Hai người sắp đi lãnh chứng rồi, sao cô có thể không vui chứ. Nhưng cô không thể cho Thương Yến biết, nếu không với tính cách của anh, chắc chắn sẽ quấn lấy cô nói những lời khó hiểu.
Kiều Nguyệt giả vờ không quan tâm nói: "Chỉ là tờ giấy đỏ thôi mà, không có gì quá vui cả."
Sắc mặt Thương Yến cứng đờ, khóe miệng hơi giương lên thay đổi. Anh cúi đầu nhìn mặt cô gái nhỏ, thấy cô sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng rất bình thường, trong lòng đột nhiên rất mất mát.
Nhéo cằm cô nhẹ nâng lên, Thương Yến trầm giọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, vì sao em không vui?"
Chuyện lãnh chứng quan trọng như vậy, cô gái nhỏ thế mà lại không có phản ứng gì.
Kiều Nguyệt đánh bay tay anh, hừ hừ: "Vốn dĩ không có gì để vui mà, chuyện sớm muộn thôi mà."
Thương Yến trầm khuôn mặt, ánh mắt còn hiện lên tia khẩn trương mơ hồ. Tay anh đặt trên eo cô gái nhỏ nắm chặt lại, thấp giọng nói: "Nhưng anh rất vui."
Nâng mặt cô gái nhỏ lên, hai mắt Thương Yến nhìn thẳng chằm chằm vào cô, "Nguyệt Nguyệt, mấy ngày này anh đều rất vui, chỉ cần nghĩ đến chúng ta sắp đi lãnh chứng, anh không còn tâm trạng làm những việc khác."
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh mắt dần tối xuống, ngữ khí khàn khàn trầm xuống, mang theo chút mất mát, "Nhưng còn em một chút cũng không có vẻ là vui."
Nghe ra mất mát trong thanh âm anh, Kiều Nguyệt ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt mất mát gần ngay trước mặt, bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến thân thể mềm nhũn, đỏ mặt ấp úng nói: "Thật ra em cũng không phải không vui."
"Hả?" Sắc mặt Thương Yến ngây ra.
Nhìn bộ dáng khù khờ của anh, Kiều Nguyệt cắn môi, nhẹ trừng anh một cái, mềm mại dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói thầm: "Em cũng có một chút vui vẻ."
Cô gái nhỏ lí nhí nói thầm, Thương Yến hoàn toàn nghe thấy hết. Khóe miệng anh hơi giơ lên lại, ý cười trên mặt dần tăng.
"Nguyệt Nguyệt, vừa rồi em lừa anh." Ngữ khí Thương Yến nhẹ nhàng, anh xoa đầu cô gái nhỏ, "Rõ ràng em rất vui vẻ, vì sao vừa rồi lại nói không vui."
Kiều Nguyệt hừ nhẹ, "Em mới không có rất vui vẻ, em chỉ vui một chút thôi."
"Ừ, em chỉ vui một chút thôi." Thương Yến lặp lại lời cô gái nhỏ nói.
Kiều Nguyệt thấy bản thân chỉ nói vu vơ một câu đã có thể khiến cho Thương Yến sắc mặt không tốt vừa rồi trở nên mặt đầy sung sướng, cô liền không nhịn được mềm lòng.
"Thương Yến." Cô nhẹ giọng kêu anh.
"Ừ." Thương Yến cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt hôn mặt anh, "Em không chỉ vui một chút, em rất vui."
Thương Yến nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không nói gì.
"Thật ra em cũng đợi thật lâu." Kiều Nguyệt mềm mại ôm anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày đều đếm ngược, muốn nhanh nhanh đi lãnh chứng với anh."
Tươi cười trên mặt Thương Yến ngày càng rõ ràng, anh nhẹ chọc mặt cô gái nhỏ một chút, "Ừ" một tiếng, nói: "Nguyệt Nguyệt, anh cũng mỗi ngày đếm ngược."
Ngữ khí anh hơi ngừng, "Từ ngày đầu tiên dưỡng em, anh đã bắt đầu đếm ngược ngày em tuổi."
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, hừ nói: "Anh lại muốn gạt em, ban đầu rõ ràng anh muốn bao nuôi em."
"Ừ, ban đầu anh đúng là muốn bao nuôi em." Thương Yến không chút do dự gật đầu.
Kiều Nguyệt trừng lớn hai mắt, không vui nhìn anh.
Thương Yến cười khẽ, cắn môi cô gái nhỏ, "Bao nuôi cả đời."
Kiều Nguyệt hừ hừ, không nói chuyện nữa.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến nhẹ xoa tóc cô, "anh có thứ này muốn cho em xem."
Anh ôm cô gái nhỏ đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã." Kiều Nguyệt gấp đến mức đánh anh, nhìn con gái còn đang bò trên mặt đất, "Anh dắt Manh Manh theo luôn."
Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, "Dắt theo không tiện."
"Có gì không tiện chứ." Kiều Nguyệt trừng anh, "Dắt Manh Manh theo!"
Thương Yến không tình nguyện khom lưng, ôm con gái ngốc hề hề lên.
Ôm cô gái nhỏ và con gái về phòng ngủ, Thương Yến nhẹ buông tay trực tiếp ném con gái lên giường.
Kiều Nguyệt nhìn con gái bị ném lên giường còn ngây ngốc cười với hai người, tức giận đến dùng sức cào Thương Yến, "Anh làm gì vậy, Manh Manh sẽ bị thương."
"Giường rất mềm." Thương Yến không hề lo lắng, "Nguyệt Nguyệt, anh có thứ muốn cho em xem."
Kiều Nguyệt giận thái độ của anh đối với con gái, thở phì phì nói: "Anh mau thả em xuống."
Sờ sờ đầu cô gái nhỏ, Thương Yến thật cẩn thận đặt cô lên giường, "Nguyệt Nguyệt, em chờ một lát."
Kiều Nguyệt dùng sức đẩy tay anh, ôm con gái nhỏ còn đang cười toe toét vào lòng, nhẹ giọng dỗ bé.
Hôn một cái lên mặt cô gái nhỏ, Thương Yến xoay người đi lấy đồ vật đã chuẩn bị tốt.
"Manh Manh ngoan, có đau không? Ba cũng không phải cố ý đâu, đợi tí mẹ giúp Manh Manh đánh ba nhé."
Kiều Nguyệt cúi đầu hôn khuôn mặt mềm mịn của con gái, miệng không ngừng dỗ bé.
Thương Yến không biết trở lại từ khi nào, anh nhìn cô gái nhỏ một lúc, bế con gái từ trong lòng cô lên, lại thả xuống giường, đôi tay dùng sức ôm cô gái nhỏ đến bên mép giường.
"Anh làm gì vậy?" Kiều Nguyệt ngồi ở mép giường, trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, sắc mặt không tốt.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ đang phồng mặt lên, mở cái hộp bên mép giường ra, đặt lên tay cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, những thứ này đều cho em."
"Thứ gì vậy." Kiều Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, tùy tiện lật lật, phát hiện đều là giấy tờ bất động sản và chìa khóa xe các thứ, còn có những văn kiện cô nhìn không hiểu, kì quái hỏi: "Lúc trước không phải anh đã đưa em rồi sao? Lại đưa những thứ này cho em làm gì?"
"Đây là phần còn lại." Thương Yến thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, đây là toàn bộ tài sản của anh, chờ chúng ta lãnh chứng rồi, công ty em cũng sẽ có phần."
Đầu Kiều Nguyệt choáng váng, cô không thèm để ý gật đầu, "À, em biết rồi."
Những thứ này cô vốn không hiểu, người đàn ông này sao đột nhiên lại nói những chuyện này với cô chứ.
Kiều Nguyệt nghi hoặc nhìn chằm chằm anh.
Lòng bàn tay Thương Yến hơi nóng, anh quỳ một gối trên đất, ngang hàng với tầm mắt cô gái nhỏ, khẩn trương lấy một cái hộp vuông trong túi ra.
Nhẹ nhàng mở ra, lấy nhẫn kim cương bên trong ra, thần sắc Thương Yến nghiêm túc chưa từng có, "Nguyệt Nguyệt, em có đồng ý gả cho anh không? Mọi tài sản của anh, bao gồm bản thân anh, từ đây chỉ thuộc về một mình em."
Thần sắc Kiều Nguyệt ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn nhẫn kim cương trước mặt, mặt dần nóng lên.
Cô gái nhỏ vẫn luôn không nói chuyện, sắc mặt anh hơi vội hỏi lại: "Nguyệt Nguyệt, em có đồng ý gả cho anh không?"
Ánh mắt Kiều Nguyệt từ nhẫn kim cương dời đi, nhìn sắc mặt sốt ruột của người đàn ông, cô không khống chế được tươi cười trên mặt, thật lâu sau mới mi mắt cong cong nhỏ giọng nói: "Anh đang cầu hôn em sao?"
Tâm tình cô trở nên cực kì tốt.
Thương Yến thấy mặt mày cô gái nhỏ tràn ngập ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cực kì đẹp. Trong lòng anh rung động, khàn giọng nói: "Ừ, Nguyệt Nguyệt, anh đang cầu hôn em, vậy em có đồng ý gả cho anh không?"
"Nếu em không đồng ý thì sao?" Vẻ mặt Kiều Nguyệt nghiêm túc trêu anh.
Sắc mặt Thương Yến cứng lại trong chớp mắt, nhỏ giọng kêu: "Nguyệt Nguyệt."
Cô gái nhỏ nhất định đang lừa anh.
Kiều Nguyệt hừ một tiếng, nói thầm: "Một chút cũng không lãng mạn."
Cô bắt lấy tay Thương Yến, nũng nịu nói: "Anh nhìn những người khác cầu hôn đều rất lãng mạn, anh một chút cũng không lãng mạn."
Trong lòng Thương Yến nhẹ thở ra, ôm eo cô gái nhỏ nhỏ giọng dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, đều do anh không có kinh nghiệm."
"Loại chuyện này anh còn muốn có kinh nghiệm?" Kiều Nguyệt trừng anh, không vui hừ nói: "Anh có kinh nghiệm thì em sẽ không cần anh nữa."
Giữa mày Thương Yến hơi giật, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, em thích cầu hôn kiểu nào? Em nói với anh, anh sẽ dựa theo yêu cầu của em làm, nhất định khiến em hài lòng."
Trước kia anh chưa từng tốn tâm tư vào loại chuyện này, không biết cô gái nhỏ thích kiểu cầu hôn nào.
Kiều Nguyệt bị lời anh nói khiến cho hơi nghẹn, cô nhìn người đàn ông ngây ngốc này, bất đắc dĩ hừ một tiếng: "Sao anh lại ngốc như vậy chứ."
Có ai lại hỏi đối phương thích kiểu cầu hôn nào chứ. Loại chuyện này vốn nên bất ngờ mới khiến con gái thích chứ.
Kiều Nguyệt vươn tay, mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói: "Anh đeo cho em đi."
Sắc mặt Thương Yến do dự, "Nhưng em không thích màn cầu hôn của anh. Nguyệt Nguyệt, em nói anh biết em thích kiểu cầu hôn nào, anh ..."
"Em thích như vậy." Kiều Nguyệt ngắt lời anh, tay lại duỗi đến trước, "Mau đeo lên cho em."
Thương Yến không rối rắm nữa, nắm tay mềm của cô gái nhỏ, cẩn thận đeo nhẫn kim cương lên cho cô.
Anh si ngốc nhìn bàn tay mang nhẫn của cô gái nhỏ, thật lâu sau mới ngước mắt, ngậm môi cô, triền miên mà vội vàng hôn cô.
...
"Thương Yến." Kiều Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra, kéo quần áo bị anh vén lên, "Anh làm gì vậy? Manh Manh đang ở đây mà."
Dục vọng mất một nửa, Thương Yến cố gắng ép xuống hưng phấn trong cơ thể, nhìn về con gái nằm trên giường, sắc mặt không tốt.
Con gái quả nhiên là trói buộc. Nếu không có nó, lúc này cô gái nhỏ chắc chắn sẽ đồng ý làm với anh.
Thương Yến ấp ủ mở miệng: "Anh ôm con gái qua phòng bên cạnh."
"Ôm cái gì chứ." Kiều Nguyệt đỏ mặt đánh anh vài cái.
Thương Yến nhẫn nhịn, vẫn cố gắng tranh thủ, "Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh rất muốn em."
"Tối qua náo loạn lâu như vậy còn muốn cái gì chứ." Kiều Nguyệt nũng nịu trừng anh.
Thương Yến ôm cô gái nhỏ dỗ dành thật lâu cũng không khiến cô nhả ra, cuối cùng anh thở dài, không nhắc chuyện này nữa.
Chỉ là trong lòng anh lại xác nhận chắc chắn rằng con gái quả nhiên là chướng ngại lớn nhất giữa anh và cô gái nhỏ. Chờ nó hiểu chuyện rồi vẫn là để nó ra ngoài sống đi.
///
Tới ngày sinh nhật tuổi của Kiều Nguyệt, Thương Yến gần như cả đêm không ngủ được. Anh ôm cô gái nhỏ, nghe tiếng hít thở của cô, nhìn chằm chằm cô cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh gọi cô gái nhỏ dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt và ăn xong bữa sáng.
Ôm cô gái nhỏ xuống xe, hai người đứng trước cửa Cục dân chính.
Thương Yến cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình, "Nguyệt Nguyệt."
"Kêu cái gì." Kiều Nguyệt ngước mắt liếc dỗi anh một cái, kéo kéo tay anh, "Chúng ta đi vào thôi."
Thương Yến không nhúc nhích, anh nhẹ giọng nói: "Qua hôm nay thì chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp."
"Em biết mà." Kiều Nguyệt ấp úng nói.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, khóe miệng giương lên.
Qua hôm nay, cô gái nhỏ sẽ mang họ anh, là Thương thái thái cả đời thuộc về anh.Lời tác giả: Ngoại truyện của nam nữ đến đây là kết thúc, còn một hai ngoại truyện nữa không liên quan đến nhân vật chính lắm, không thích thì mọi người đừng mua.
Lời editor: Ngoại truyện cuối cùng là về Manh Manh và con trai Hoắc Tiêu =)))))))) mng hiểu rồi hen