Editor: Dánh
Hai người ăn cơm tối xong, Thương Yến mới không tình nguyện mang cô gái nhỏ về nhà.
Buổi tối giờ, bọn họ về đến nhà, Thương Trị và Dung Lê đã rời đi.
"Mẹ." Kiều Nguyệt hừ hừ yếu ớt kêu một tiếng, tai và cổ đều đỏ.
Cố Lam là người từng trải, tất nhiên hiểu rõ hai người ban ngày đi làm cái gì. Bà nhìn về phía Thương Yến, ôn nhu nói: "A Yến, ba con đang dỗ Manh Manh đó, con đi qua nhìn xem."
Thương Yến căn bản không muốn rời khỏi cô gái nhỏ. Anh bình tĩnh mở miệng: "Mẹ, Manh Manh ..."
Anh vừa mở miệng, tay lại bị nhéo một chút.
Thương Yến ngừng lại, cúi đầu quay mặt qua nhìn cô gái nhỏ, sắc mặt hơi vội, "Nguyệt Nguyệt có phải em có chỗ nào không thoải mái không?"
"Em rất tốt." Kiều Nguyệt đỏ mặt đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nói: "Anh mau đi xem Manh Manh đi."
Bị cô gái nhỏ đẩy vài cái, Thương Yến vẫn đứng yên bất động, anh nhẹ giọng nói: "Ba đang dỗ Manh Manh rồi."
Con gái có gì tốt để nhìn chứ, lớn lên xấu, còn thích chảy nước miếng, cũng không đẹp bằng đầu ngón tay cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, lại nhéo anh, hạ giọng nói: "Ba dỗ Manh Manh, anh cũng phải qua theo."
"Anh không muốn đi." Thương Yến nhanh chóng cự tuyệt, "Nguyệt Nguyệt, anh muốn ở bên em. Anh không muốn dỗ con gái, chỉ muốn dỗ em."
Cả khuôn mặt của Kiều Nguyệt đều đỏ ửng, không dám nhìn mặt mẹ cô, cô nghiến răng nghiến lợi trừng Thương Yến, "Nếu anh lại không đi, sau này đừng nghĩ ở bên em nữa."
Thấy cô gái nhỏ thật sự giận, Thương Yến dù không muốn cũng chỉ có thể trầm khuôn mặt rời đi.
Cố Lam nhẹ ho một tiếng, trên mặt chứa ý cười, kéo tay Kiều Nguyệt, thở dài: "Nguyệt Nguyệt, xem ra A Yến thật sự rất thích con."
"Mẹ, người đàn ông này chính là ngây ngốc." Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói.
Trong khoảng thời gian này hành động của Thương Yến Cố Lam đều xem trong mắt, quả thực là đem con gái bà thành vật dễ vỡ mà nâng niu. Mặc đánh mặc mắng, trong mắt trong tim chỉ có con gái bà.
Cố Lam nhìn Kiều Nguyệt bị sủng đến khuôn mặt càng thêm phúng phính, sờ đầu cô, "Nguyệt Nguyệt, A Yến là người đàn ông tốt, sau này con sống tốt với nó, không cần gây rối vô cớ."
"Mẹ, con biết rồi, những lời này mẹ nói với con mấy lần rồi." Kiều Nguyệt bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm.
Cố Lam chọc chọc trán cô, "Con không chỉ biết, còn phải làm được. A Yến đối xử tốt với con, con cũng phải đối xử tốt với nó, cảm tình phải hai phía mới có thể lâu dài, đặc biệt là loại người như A Yến."
Bà lại bắt đầu lo lắng nói: "Công việc thường ngày của A Yến chắc chắn tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, ba con năm đó cũng chỉ là quản lý bộ môn nho nhỏ cũng có một đống cô gái dính lấy ông ấy, càng không cần nói đến thân phận như A Yến."
Trọng điểm Kiều Nguyệt chú ý có chút lệch, cô ngạc nhiên nói: "Mẹ, năm đó giữa mẹ và ba còn có người thứ ba?"
"Cái đứa này nói bậy cái gì đó." Cố Lam vỗ tay cô, "Ba con không phải loại người này."
Kiều Nguyệt hừ hừ: "Thương Yến cũng không phải loại người này."
Cô xấu hổ nói: "Tuy rằng anh ấy ngốc, nhưng chỉ thích con một người, anh ấy sẽ không có người phụ nữ khác đâu."
Cố Lam nhớ đến bộ dáng Thương Yến thường ngày dính lấy Kiều Nguyệt. Chỉ cần Kiều Nguyệt vừa xuất hiện, trong mắt anh không còn người khác nữa.
"Nguyệt Nguyệt," Sắc mặt Cố Lam vui mừng, "mẹ cũng tin A Yến là người đàn ông tốt."
Giọng nói bà lại thay đổi, "Nhưng con cũng không thể quá ngạo kiều, luôn bắt nạt nó. Nguyệt Nguyệt, đàn ông cũng cần dỗ dành."
Ngạo kiều: nôm na là nghiện còn ngại ấy, ai đọc manga thì biết là tsundere á.
Kiều Nguyệt gật đầu, thiếu tự tin nói: "Biết rồi, mỗi ngày con đều dỗ anh ấy."
Nhớ lại bản thân trong khoảng thời gian này ở trước mặt Thương Yến đều là đối anh phát giận, Kiều Nguyệt đột nhiên có chút chột dạ.
///
Buổi tối, sau khi Cố Lam và Kiều Thụy đi nghỉ ngơi, Kiều Nguyệt rửa mặt xong rồi thay áo ngủ, dựa vào bên cạnh giường em bé, nhìn chằm chằm mặt Manh Manh.
Kiều Nguyệt sờ mặt con gái, thanh âm mềm mại nói: "Manh Manh, con lớn lên ngày càng đẹp."
Manh Manh cười toe toét, tay nhỏ bắt lấy tay Kiều Nguyệt, chân nhỏ không ngừng đong đưa.
Cả trái tim Kiều Nguyệt đều mềm nhũn, cô cầm khăn tay nhỏ, cẩn thận lau nước miếng bên khóe miệng bé, cúi đầu hôn mặt bé.
Thương Yến vừa bước vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ dựa bên giường nhỏ chơi với con gái.
Thanh âm cô gái nhỏ dỗ người mềm mại như vậy, anh nghe xong không nhịn được muốn hôn cô.
Đi đến phía sau cô gái nhỏ, Thương Yến ôm cô từ phía sau, chôn mặt vào cổ cô.
"Nguyệt Nguyệt." Thanh âm anh hơi khàn, mang theo cổ bất mãn.
Kiều Nguyệt lau xong nước miếng bên khóe miệng con gái, đặt khăn tay xuống, xoay người ôm anh, "Làm sao vậy?"
Thấy thần sắc anh rõ ràng không quá vui vẻ, Kiều Nguyệt nhớ lại lời nói vừa rồi của mẹ, ánh mắt hơi lóe.
Thương Yến cúi đầu hôn cô gái nhỏ vài cái, thanh âm thấp thấp nói: "Em về nhà cũng chỉ biết mỗi Manh Manh."
Cô gái nhỏ có con gái thì xem nhẹ anh.
"Con gái còn nhỏ mà." Kiều Nguyệt ôm mặt anh, "Con nhỏ như vậy, chúng ta tất nhiên phải yêu thương nó."
Thương Yến không dao động, ôm chặt cô gái nhỏ, bế cô cao lên, "Anh cũng muốn được em yêu thương."
"Sao anh lại như vậy chứ." Kiều Nguyệt bị anh chọc cho không biết nên giận hay cười, mềm mại túm áo anh, đỏ mặt hừ nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói, hôm nay không phải đã yêu thương anh cả ngày rồi sao."
Thần sắc Thương Yến ngẩn ra, dùng sức hôn lên mặt cô gái nhỏ, phản bác lời cô: "Không có cả ngày, chỉ có tiếng."
Thân thể cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, anh lại muốn rồi.
"Nguyệt Nguyệt," Hô hấp Thương Yến trở nên gấp gáp, anh bám vào bên tai Kiều Nguyệt nói nhỏ: "anh muốn em."
Kiều Nguyệt ngước mắt, thấy vẻ mặt anh tràn đầy dục vọng, sắc mặt khiếp sợ nói: "Anh đừng náo loạn mà."
Hai người hôm nay đã náo loạn lâu như vậy, anh vậy mà còn muốn nữa.
Lòng bàn tay Thương Yến hơi nóng, anh nhìn cô gái nhỏ, nói: "Anh không có náo loạn. Nguyệt Nguyệt, anh thật sự muốn, em có thể nhìn xem."
Nói xong, anh duỗi tay cởi áo ngủ trên người mình.
Kiều Nguyệt thấy anh làm thật, vội vàng đè tay anh, "Anh mau dừng lại, ai muốn nhìn chứ."
"Em không tin anh." Thần sắc Thương Yến trấn định, "Anh muốn chứng minh cho em xem, anh không có náo loạn, là thật sự muốn. Nguyệt Nguyệt, chúng ta thử tư thế khác được không?"
Anh sờ mặt cô gái nhỏ, ánh mắt nóng rực.
"Nguyệt Nguyệt, anh rất khó chịu." Thương Yến cọ mặt cô gái nhỏ, ngữ khí đều nhiễm lên dục vọng khiến người mặt đỏ tim đập nhanh.
Kiều Nguyệt tức đến cào anh, "Hôm nay anh đều làm vài lần, không mệt sao?"
"Không mệt." Thương Yến hôn môi cô, "Nguyệt Nguyệt, một chút anh cũng không mệt, còn có thể tiếp tục."
"Nhưng em mệt." Kiều Nguyệt đáng thương nhìn anh, "Nơi đó còn rất đau."
Thương Yến giật mình, vội la lên: "Có phải hôm nay anh quá dùng sức khiến em bị thương không? Để anh nhìn xem."
"Không cần xem." Kiều Nguyệt dùng sức bắt lấy tay anh không để anh xốc váy ngủ mình lên, "Em chính là không thoải mái, vừa đau vừa mệt."
Thấy thái độ cô gái nhỏ kiên quyết, Thương Yến cũng không muốn lại ép cô. Anh nhịn lâu quá rồi, hôm nay đúng thật có lăn lộn cô gái nhỏ hơi quá.
"Được, anh không làm." Thương Yến xoa đầu cô, "Nguyệt Nguyệt, anh mát xa cho em."
Tay anh dùng sức, muốn ôm cô gái nhỏ lên giường.
Kiều Nguyệt vỗ tay anh, "Anh gấp cái gì chứ."
Cô ngẩng đầu nhìn Thương Yến, nghĩ nghĩ, kéo cánh tay anh làm nũng, "Em biết anh rất muốn, nhưng hôm nay chúng ta đã làm vài lần rồi, không thể xằng bậy nữa, loại chuyện này làm thường xuyên quá cũng không tốt."
Thương Yến muốn phản bác cô gái nhỏ. Trước hôm nay, anh đã một năm không chạm vào cô gái nhỏ, hoạt động trên giường của hai người một chút cũng không thường xuyên.
Nhưng nghe thanh âm làm nũng mềm mại của cô, anh không nỡ phản bác cô.
"Ừ." Thương Yến gật đầu, sờ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em nói rất đúng, anh đều nghe em."
Kiều Nguyệt liếc yêu anh một cái, thanh âm càng thêm mềm mại: "Em cũng sẽ không để anh nhịn lâu lắm đâu, lại chờ hai ngày nữa, anh muốn thử tư thế gì em cũng nghe anh, được không?"
Cô cố ý kéo dài âm cuối, nhẹ lắc tay anh, hôn hôn mặt anh.
Thương Yến đối với cô gái nhỏ vốn không hề có tự chủ, bây giờ lại thấy cô dịu dàng làm nũng như vậy, cả người đều tê dại.
Anh ôm chặt cô gái nhỏ, "Em nói gì anh cũng nghe."
Kiều Nguyệt dựa vào ngực anh, nhìn anh cười.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến ôm mặt cô, "em như vậy thật đẹp."
Ngực Kiều Nguyệt hơi rung động. Bộ dáng bây giờ của cô như thế nào, cô quá rõ, căn bản không hề liên quan đến từ "đẹp". Nhưng ánh mắt người đàn ông này nhìn cô vẫn giống như trước đây.
Sao lại có người đàn ông ngốc như vậy chứ, cho dù cô biến thành hình dạng gì đều cảm thấy cô là cô gái đẹp nhất.
Tay Kiều Nguyệt chống lên ngực anh, mặt đỏ hồng nói: "Anh cũng rất đẹp, em chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai hơn anh."
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô gái nhỏ, Thương Yến buột miệng thốt ra, "Anh còn đẹp hơn Manh Manh?"
Cô gái nhỏ mỗi ngày đều ở trước mặt anh nói con gái xinh đẹp, nhìn xong thì không nhịn được vừa hôn vừa dỗ bé.
Kiều Nguyệt nghe xong lời anh nói, mặt đầy bất đắc dĩ, "Anh lớn như vậy sao cứ so đo với con gái?"
"Vì em thích con gái hơn anh." Thanh âm Thương Yến trầm thấp.
Kiều Nguyệt chọc chọc ngực anh, "Em thích anh với thích con gái là không giống nhau."
"Không có gì không giống." Thương Yến kiên trì ý kiến của mình, "Em chính là thích con gái hơn. Chỉ cần có nó bên cạnh, em sẽ chú ý nó đầu tiên, sẽ dỗ nó hôn nó."
Trong cái nhìn của anh, trong lòng cô gái nhỏ thích nhất là con gái.
Đôi khi anh thậm chí muốn hỏi cô gái nhỏ vấn đề kinh điển trên mạng. Nếu ngày nào đó anh và con gái cùng rơi xuống nước, cô sẽ cứu con gái hay cứu anh.
Ánh mắt Thương Yến nặng nề nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Anh nghĩ, cô gái nhỏ nhất định sẽ cố gắng cứu con gái trước, sau đó thuận tiện cứu anh, cứu không được thì thôi.
Kiều Nguyệt bị ánh mắt anh nhìn đến cả người không được tự nhiên. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy Thương Yến lại đang suy nghĩ chuyện kì quái nào đó.
Bắt lấy tay anh, Kiều Nguyệt xoay người qua nhìn Manh Manh, nhỏ giọng nói: "Anh nhìn kĩ con gái xem, nó đáng yêu như vậy, anh nhìn sẽ không thích bé muốn dỗ bé sao?"
Thương Yến tùy ý liếc nhìn Manh Manh một cái. Ừ, mặt trắng hơn rồi, nhưng vẫn không đẹp bằng cô gái nhỏ. Đôi mắt vừa to vừa tròn, cũng không đẹp bằng cô gái nhỏ. Cười lên nhìn ngố ngố, cũng không đẹp bằng cô gái nhỏ.
"Không đáng yêu." Thanh âm Thương Yến trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, Manh Manh không đáng yêu bằng em, hoàn toàn kém em nhiều."
Nhẹ nhàng xoay mặt cô gái nhỏ qua nhìn về phía anh, Thương Yến nhấn mạnh: "Anh không muốn dỗ nó, chỉ muốn dỗ em."
Nhìn sắc mặt anh đầy nghiêm túc, Kiều Nguyệt dở khóc dở cười, "Sao anh lại như vậy chứ, luôn so sánh em với Manh Manh."
Người đàn ông này rốt cuộc khi nào mới sửa được ý nghĩ này đây.