Editor: Dánh
Bộ dáng bây giờ của cô chắc chắn rất khó nhìn. Vừa rồi mất mát bị đè trong lòng đột nhiên nổi lên.
"Anh làm gì vậy." Kiều Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra, ấp úng nói: "Em muốn đi ngủ."
Thương Yến mơ hồ cảm nhận được sự né tránh của cô gái nhỏ, anh kiên nhẫn dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, hôn xong rồi ngủ."
"Không được hôn!" Kiều Nguyệt vội vàng ngắt lời anh, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt anh, nghiêng mặt nhỏ giọng nói: "Tối nay anh về nhà trước đi, ngày mai mẹ và chị dâu sẽ đến chăm sóc cho em. Anh, anh cứ tạm thời về công ty đi, không cần luôn ở đây."
Thương Yến ngẩn người, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ kì quái nói: "Nguyệt Nguyệt, em vừa sinh xong sao anh có thể rời đi."
"Có mẹ và chị dâu mà." Kiều Nguyệt cúi đầu mềm giọng nói: "Thời gian một năm này, gần như anh đều làm việc tại nhà, bây giờ con cũng sinh rồi, anh vẫn sớm một chút về công ty đi."
Thương Yến nâng mặt cô gái nhỏ lên, thấy mắt cô hơi lóe, trầm giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, anh đồng ý qua với em sẽ ở bên em, còn phải cùng em bỏ đi đống thịt trên bụng, sao bây giờ em lại đuổi anh đi?"
"Trước kia em chỉ nói chơi thôi." Thanh âm càng thấp hơn, "Công việc anh bận, em không thể cứ phiền anh, dù sao còn có mẹ và chị dâu mà."
Thương Yến chỉ cảm thấy cô gái nhỏ có con gái liền không cần anh nữa.
"Nguyệt Nguyệt," Ánh mắt anh hơi tối, hỏi lần nữa: "sao lại muốn đuổi anh đi?"
Kiều Nguyệt xấu hổ nói: "Ai muốn đuổi anh đi chứ, chỉ là mong anh sớm làm việc lại, ban ngày có mẹ và chị dâu ở nhà với em, buổi tối anh về nhà cũng có thể ở bên với em mà."
Thương Yến căn bản không tin lời cô, trên tay anh hơi dùng sức nhéo cằm cô gái nhỏ, ngữ khí cứng đờ: "Anh không đi."
"Sao anh lại như vậy chứ." Sắc mặt Kiều Nguyệt sốt ruột, "Em cũng nói không cần anh ở bên. Thương Yến anh về công ty đi, em ..."
"Có phải vì Manh Manh không?" Thương Yến ngắt lời cô, "Có phải có Manh Manh rồi thì em đuổi anh đi?"
Ánh mắt vừa rồi của cô gái nhỏ nhìn Manh Manh khiến anh rất không thoải mái. Quả nhiên không nên nuôi con bên người, đưa nó cho anh trai và chị dâu nuôi là hợp lí nhất.
Ánh mắt Kiều Nguyệt ngẩn ngơ, "Anh nói bậy cái gì vậy, đã nói không phải đuổi anh đi, chuyện này liên quan gì đến Manh Manh chứ?"
"Vậy sao em lại muốn anh về công ty?" Thương Yến cố chấp muốn đáp án.
Kiều Nguyệt nói không lại anh, lẩm bẩm nói: "Thôi, anh không về công ty thì không về công ty."
Thương Yến lại không chịu tha cho cô. Cô gái nhỏ nhất định là có chuyện giấu anh.
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí anh tăng thêm, "vì sao vừa rồi em muốn đuổi anh đi."
Kiều Nguyệt nghe ra thanh âm nghiêm túc trong lời anh, cắn chặt răng, thở phì phì nói: "Vì em bây giờ rất xấu, không muốn anh ở bên em."
Cô giả vờ hung dữ trừng anh, "Bây giờ em rất xấu, không muốn anh nhìn em trong thời gian dài, chờ đến khi em đẹp lại giống trước đây, mỗi ngày em đều sẽ dính anh, anh đi đâu thì em đi đó, phiền chết anh luôn."
Thanh âm cô gái nhỏ hung ác, lời nói ra lại nằm ngoài dự kiến của anh.
Thương Yến không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ hiện tại cực kì đáng yêu.
"Nguyệt Nguyệt, ai nói em bây giờ xấu?" Anh cẩn thận ôm cô gái nhỏ vào lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đặt tay lên mặt cô, "Em vẫn đẹp giống trước đây."
Anh thật sự không cảm thấy cô gái nhỏ bây giờ xấu. Cô gái nhỏ ngoại trừ mượt mà một chút, những chỗ khác vẫn giống trước đây.
"Anh không cần dỗ em." Kiều Nguyệt hừ hừ, trong giọng vẫn không giấu được mất mát, mềm mại nói: "Em biết chính mình hiện tại béo, sắc mặt cũng tái nhợt tiều tụy, nhưng đều chỉ là tạm thời, em rất mau sẽ đẹp giống như trước đây."
Biết rõ nguyên nhân cô gái nhỏ muốn đuổi anh đi, trong lòng Thương Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt em đừng suy nghĩ bậy bạ, trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp nhất."
Kiều Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thương Yến. Cô thấy người đàn ông này thần sắc đạm nhiên, trong ánh mắt không hề có chút ghét bỏ.
"Thật sao?" Má cô dần ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Anh thật sự cảm thấy em bây giờ vẫn đẹp giống trước đây?"
Trong lòng Kiều Nguyệt cho rằng Thương Yến đang dỗ cô, nhưng nhìn thần sắc anh nghiêm túc như vậy, cô lại cảm thấy tên ngốc này sẽ không lừa cô.
Thấy cô gái nhỏ không tin lời anh nói, Thương Yến lấy cái gương nhỏ cô hay dùng ra, đưa đến trước mặt cô, "Nguyệt Nguyệt em tự nhìn đi."
Kiều Nguyệt theo phản xạ ngẩng đầu nhìn gương một cái, sắc mặt lập tức cứng đờ. Mặt cô bây giờ tròn một vòng, cằm giống như nhiều thêm một tầng.
Không chỉ như thế, sắc mặt cô tái nhợt tiều tụy, dưới mắt đen đen, khóe mắt còn có thứ trắng trắng, trán còn mọc thêm hai cục mụn khó coi.
Bộ dáng này của cô, chỗ nào đẹp giống trước đây?!
"Thương Yến, anh khốn khiếp." Kiều Nguyệt thẹn quá thành giận rống anh, "Anh gạt em, em không bao giờ để ý anh nữa."
Vẻ mặt Thương Yến mờ mịt, anh giống như lại chọc cô gái nhỏ giận. Anh nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, có phải em giận rồi không?"
"Đúng, bây giờ em đang rất giận." Kiều Nguyệt phồng mặt lên xoay người đi không nhìn anh.
"Nguyệt Nguyệt em đừng giận." Thương Yến nhẹ nhàng xoay người cô gái nhỏ lại, thấp giọng dỗ dành: "Có phải anh làm sai chỗ nào?"
Anh cẩn thận suy nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình, tìm không ra vấn đề chỗ nào.
Kiều Nguyệt hung dữ trừng anh, thấy sắc mặt anh mờ mịt, thật sự không biết mình sai ở đâu, trong lòng cô rầu rĩ, cứ cảm thấy nghẹn một cổ khí.
"Anh thật sự cảm thấy em bây giờ rất đẹp?" Kiều Nguyệt hừ nói.
Thương Yến gật đầu, "Ừ, em vẫn luôn rất đẹp."
Cổ Kiều Nguyệt cứng lại, luôn có cảm giác bản thân tự giận bản thân, người đàn ông này căn bản không biết vì sao cô giận.
Cô thất bại mềm thân thể xuống, nắm tay anh, "Mặt em không sạch, em muốn lau mặt."
Thương Yến sờ mặt cô, nói: "Được."
Anh đi vào phòng tắm, bưng một chậu nước ấm ra, làm ướt khăn lông rồi vắt khô.
Kiều Nguyệt vươn tay, nhỏ giọng nói: "Đưa em đi."
Thương Yến nắm tay cô gái nhỏ, lắc đầu, "Nguyệt Nguyệt, anh giúp em."
Anh cầm khăn lông, nâng mặt cô gái nhỏ lên, mềm nhẹ cẩn thận lau mặt cho cô.
Kiều Nguyệt nhìn anh gần ngay trước mặt, ngực đột nhiên chua xót.
Lau mặt cho cô gái nhỏ ba lần, Thương Yến cúi đầu hôn cô vài cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
Kiều Nguyệt túm tay anh không cho anh đi, xấu hổ nói: "Tính tình thời gian trước của em có phải rất tệ không?"
Lúc trước không biết vì sao cô luôn vô cớ phát giận, tâm tình đôi khi còn đột nhiên xuống thấp, thấy Thương Yến là muốn đánh anh mắng anh.
Cô thật sự quá tệ rồi.
"Không có." Thương Yến cẩn thận đỡ cô, nhớ bộ dáng khi cô sinh con, tâm lại đau lại mềm, "Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi, anh khiến em mang thai."
Sau này anh nhất định sẽ không để cô gái nhỏ sinh con nữa.
Kiều Nguyệt không được tự nhiên trừng anh: "Anh lại đang nói mê sảng cái gì, sinh con là chuyện bình thường, sớm muộn gì cũng phải sinh."
Sắc mặt cô gái nhỏ tốt lên không ít. Thương Yến nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không khống chế được đi xuống, yết hầu hơi ngứa.
Ánh mắt anh nóng rực như vậy, Kiều Nguyệt dần cũng nhận ra. Cô bây giờ xấu như vậy, Thương Yến sao còn nhìn chằm chằm cô như vậy.
"Anh đừng nhìn." Kiều Nguyệt vẫn nhịn không được trừng anh.
Thanh âm cô gái nhỏ yếu ớt mềm mại, ánh mắt trừng anh giống như ngượng ngùng e lệ.
"Nguyệt Nguyệt, em thật là đẹp." Ngữ khí Thương Yến hơi khàn, nhẹ nhàng ôm cô, thanh âm vừa dụ dỗ vừa dỗ dành: "Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Kiều Nguyệt nghe anh khen mình đẹp, khuôn mặt mượt mà bắt đầu nóng lên, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, lại bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh.
Thanh âm cô thấp thấp dịu dàng: "Em ổn, không có chỗ nào khó chịu."
Ánh mắt Thương Yến dừng ở nơi nhô lên của cô, "Chỗ này cũng không khó chịu?"
Kiều Nguyệt ngẩn người, theo tầm mắt anh nhìn xuống, vội la lên: "Thương Yến, sao anh lại không đứng đắn như vậy."
"Anh không có không đứng đắn." Sắc mặt Thương Yến nghiêm túc, "Nguyệt Nguyệt, em vừa sinh xong, chỗ này nhất định rất không thoải mái. Có phải rất trướng không, còn rất đau? Em không cần gạt anh."
Khuôn mặt tái nhợt của Kiều Nguyệt nhiễm hồng, cô dùng sức nhéo tay anh, "Em nói không khó chịu, anh đừng nhìn."
"Nguyệt Nguyệt em gạt anh." Thanh âm Thương Yến khàn khàn, "Chỗ này lớn hơn trước một vòng, sao lại không khó chịu? Anh biết phụ nữ sau khi sinh con, nơi này sẽ vừa trướng vừa đau một đoạn thời gian."
Kiều Nguyệt mềm mại trừng anh. Người đàn ông này chắc chắn lại lén cô tìm hiểu thứ kì quái gì đó.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến kiên nhẫn dỗ cô, "anh giúp em được không?"
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, hừ nói: "Anh giúp cái gì chứ. Sau này, sau này để cho Manh Manh ăn, em muốn tự mình cho Manh Manh uống sữa."
Sắc mặt Thương Yến trầm xuống, không chút do dự cự tuyệt: "Không được."
Ngoại trừ anh, nơi đó của cô gái nhỏ không ai được đụng vào, con của anh cũng không được.
Kiều Nguyệt mềm mại nói: "Anh làm sao vậy, em vốn dĩ muốn cho Manh Manh uống sữa mẹ mà."
"Anh đã mời chuyên gia chăm sóc cho nó." Thương Yến giải thích, "Không cần sữa của em."
"Không được." Kiều Nguyệt hừ nói: "Chờ em xuất viện về nhà, em nhất định tự mình cho Manh Manh bú sữa, sữa mẹ đối với em bé rất tốt nha, anh đừng thêm phiền."
Hừ, lần này cô mới không bị Thương Yến lừa.
Thấy thần sắc cô gái nhỏ kiên định, trong lòng Thương Yến hơi vội. Anh nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, bảo bảo còn nhỏ không hiểu chuyện, không khống chế tốt lực đạo, nơi này của em vốn trướng đau không thoải mái, rất dễ bị Manh Manh làm bị thương."
Ánh mắt Kiều Nguyệt ngẩn ra, Thương Yến nói cũng có lí. Nơi này của cô rất đau, Manh Manh nhỏ như vậy, đúng là sẽ không khống chế tốt lực đạo.
Cô cau mày, nhỏ giọng nói: "Có thể hút ra cho Manh Manh uống mà."
Thương Yến thấy thần sắc cô gái nhỏ dao động, ôm cô tiếp tục dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, hút ra cũng rất đau. Em đừng lo lắng, anh đã mời người chăm sóc trẻ em chuyên nghiệp nhất đến chăm sóc cho Manh Manh, nó nhất định sẽ lớn lên thật khỏe mạnh."
Kiều Nguyệt nhìn Thương Yến, hoàn toàn từ bỏ ý định của mình.
"Vậy được rồi, em nghe anh." Cô gật đầu.
Trong lúc dỗ cô gái nhỏ, những ý tưởng nào đó vẫn luôn chạy trong đầu anh.
"Nguyệt Nguyệt," Anh nhẹ giọng gọi cô, "sau này nếu em đau, anh giúp em."
Kiều Nguyệt tạm thời không hiểu ám chỉ trong lời Thương Yến, cô nhăm mặt lầm bầm nói: "Anh giúp như thế nào chứ? Anh cũng không hiểu những việc này, đến lúc đó hút ra cũng phí."
Đầu óc ngơ ngẩn của cô rốt cuộc tỉnh táo, "Đúng rồi, trước sau đều phải hút ra, đến lúc đó là có thể cho Manh Manh uống rồi."
Ngực Thương Yến nhảy dựng, đứng đắn nói: "Nguyệt Nguyệt, hút ra rất đau."
"Đau cũng không còn cách nào." Kiều Nguyệt rầu rĩ nói: "Đau hơn cũng phải hút ra thôi."
Thần sắc Thương Yến bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt, anh có thể giúp em."
"Anh giúp như thế nào chứ?" Kiều Nguyệt buồn bực nhìn anh.
Đầu quả tim Thương Yến mềm nhũn, nhìn chằm chằm hai tròng mắt ngây thơ của cô gái nhỏ, "Manh Manh không thể khống chế tốt lực đạo, nhưng anh có thể. Nguyệt Nguyệt, mỗi ngày anh đều giúp em ..."
Ngữ khí anh hơi ngừng, nâng mặt cô gái nhỏ, hơi thở hơi gấp, "... hút ra."
Kiều Nguyệt ngây ngốc nhìn anh, sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ý anh.
"Thương, Yến!"
Lời editor: hic quên mất phải up chương mới cho mng luôn á, là quên thiệt chứ hong cố tình nha