Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Dánh
Kiều Nguyệt thoát khỏi ngực anh, ngoan ngoãn nằm trên giường. Trên người lạnh lạnh, cô đỏ mặt túm chăn, bọc người mình lại, mắt trông mong nhìn Thương Yến, nhỏ giọng nói: "Anh nhanh vào đây."
Hô hấp Thương Yến dần dồn dập, cô gái nhỏ chỉ lộ mỗi khuôn mặt trắng nõn, cực kì xinh đẹp.
Anh thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em đừng bọc chăn, anh muốn nhìn em."
Anh đã thật lâu không tỉ mỉ nhìn thân thể trắng mềm của cô gái nhỏ.
"Nhìn cái gì chứ." Kiều Nguyệt lắc đầu, rầm rì nói: "Anh tắt đèn, tiến vào nằm xuống, chúng ta nhanh chóng làm xong, tôi còn muốn nghỉ ngơi."
Kiều Nguyệt cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, trong lòng khẩn trương nói không ra lời.
"Không được." Ngữ khí Thương Yến kiên quyết, "Nguyệt Nguyệt, dạo đầu rất quan trọng, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc yêu đầu tiên của chúng ta."
Trong lòng cô gái nhỏ vốn có Lâm Thư Mặc, anh cần phải khiến cô vừa lòng trong việc yêu, vừa lòng đến không rời khỏi anh.
Kiều Nguyệt trừng lớn hai mắt nhìn anh, bị lời nói trắng trợn của người đàn ông này khiến cho cả người nóng lên. Cô bắt lấy chăn, hoàn toàn nói không ra lời.
"Nguyệt Nguyệt, em ngoan ngoãn nghe lời anh." Thương Yến kiên nhẫn dỗ dành cô, "Anh nhất định sẽ khiến em vừa lòng."
Anh nói xong, muốn xốc chăn lên.
"Không được, anh không được nhìn." Kiều Nguyệt vội vàng đè chăn lại, không cho anh xốc lên.
Thương Yến cũng nóng nảy, cúi đầu hôn cô, tạm thời thỏa hiệp với cô, "Được, anh không nhìn, em buông tay anh mới vào được."
"Anh thật sự không nhìn?" Sắc mặt Kiều Nguyệt hoài nghi.
"Ừ, không nhìn."
Kiều Nguyệt vẫn không chịu buông tay, mềm mại nói: "Vậy anh tắt đèn trước đi."
Thương Yến xoay người tắt đèn. Cả căn phòng nháy mắt tối đen, nhưng còn có chút ánh đèn mông lung, mơ hồ có thể nhìn rõ người.
Không biết vì sao, Kiều Nguyệt cứ cảm thấy tắt đèn xong, không khí càng thêm kì quái. Cô buông tay ra, đỏ mặt hừ nói: "Anh vào đi."
Cô vừa mới nói xong, Thương Yến liền tiến vào chăn, ôm cô vào ngực.
Trong bóng đêm, Kiều Nguyệt nghe tiếng tim đập ngày càng nhanh của mình, khẩn trương nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Anh phải nhẹ chút."
Thương Yến ngậm tai cô, thanh âm mơ hồ không rõ nói: "Được."
...
Hai mươi phút sau.
Hai tròng mắt của Kiều Nguyệt ướt sũng, cả người khó chịu đẩy anh, "Rốt cuộc anh có được hay không? Tôi thật khó chịu."
"Nguyệt Nguyệt, em chờ một chút, anh đang tìm chỗ vào." Thanh âm Thương Yến vội vàng khàn khàn.
Hô hấp anh hơi nặng, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt nghiêm túc, giữa mày hơi nhíu.
Lý thuyết và thực hành, khác biệt quá lớn. Anh cho rằng bản thân chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng lúc chân chính thực hành luôn sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Ví dụ như kích cỡ của anh đối với cô gái nhỏ, giống như không vừa.
"Khó chịu muốn chết, có tìm được không vậy?" Kiều Nguyệt bất mãn đá anh, "Anh rốt cuộc được không? Đi luyện tốt kĩ thuật rồi mới tìm tôi." (Editor: câu này cười xỉuuuuu =)))))))))
Bị nghi ngờ năng lực, sắc mặt Thương Yến âm trầm, chặn cô gái nhỏ lại, nâng mặt cô thanh âm khàn khàn trầm thấp nói: "Nguyệt Nguyệt, sẽ có chút đau, em cố chịu chút."
...
Kiều Nguyệt khóc lóc cầu anh cả đêm, Thương Yến mỗi lần đều dỗ cô, nhưng động tác một lần so với một lần càng thêm tàn nhẫn.
Cô khóc kêu đến khàn cả giọng, cuối cùng cả người vô lực, tùy ý anh đùa nghịch.
Đến khi mọi thứ kết thúc, Kiều Nguyệt mệt đến mức ngón tay cũng nâng không nổi. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, hốc mắt cô lại ướt.
Thương Yến quả nhiên không thích cô. Trước kia anh thương cô như vậy, chỉ cần cô nói không thoải mái, Thương Yến đều sẽ dừng lại, đau lòng dỗ cô.
Nhưng vừa rồi, cô kêu đến thê thảm như vậy, anh một lần so với một lần càng dùng sức.
Trên người cô chỗ nào cũng đau, Kiều Nguyệt cảm thấy bản thân vừa thảm vừa đáng thương, nhịn không được nhỏ giọng nức nở.
Thương Yến nằm ở trên giường, hơi hơi nhắm hai mắt, cả người sảng khoái. Anh chưa từng giống như vừa rồi, thể xác và tinh thần sảng khoái tận cùng.
Cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, anh hận không thể mãi mãi ở bên trong cô, cả đời cũng không ra.
Thì ra cảm giác làm yêu lại tốt như vậy. Thương Yến ôm cô gái nhỏ, hôn mặt cô, thanh âm lười biếng trầm thấp: "Nguyệt Nguyệt, em đừng khóc."
Anh nhẹ nhàng xoa mặt cô gái nhỏ, sắc mặt ôn nhu.
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, khó chịu nức nở nói: "Làm xong, anh có thể rời đi rồi."
Quá đau, sau này cô cũng không cho người đàn ông này ngủ nữa!
"Anh không đi." Thương Yến cọ mặt cô gái nhỏ, ôm cô càng chặt hơn.
Anh si ngốc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ, cảm thấy bản thân càng thích cô hơn.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến nhẹ giọng gọi cô, "anh vừa rồi rất thoải mái. Thì ra làm yêu lại sướng như vậy, sau này mỗi ngày chúng ta đều làm có được không?"
Anh nhịn không được muốn chia sẻ cảm nghĩ lần đầu tiên của anh với cô, càng muốn biết cô có thoải mái hay không.
Kiều Nguyệt nghe anh nói "mỗi ngày đều làm", thân thể khẽ run, mềm giọng phản bác, "Tôi không muốn."
Cô xoa xoa cái mũi, tay vô lực nhéo anh, "Sau này cũng không làm, không bao giờ làm, anh nhanh lên rời đi, tôi không muốn gặp lại anh."
Thương Yến rốt cuộc nghe ra âm rung cùng sợ hãi trong giọng nói cô gái nhỏ.
Anh nâng mặt cô gái nhỏ lên, vỗ nhẹ lưng cô, nhỏ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em ngoan ngoãn nghe lời, không cần chọc giận anh."
"Anh có cái gì mà giận chứ?" Kiều Nguyệt tức giận đến cắn răng, đỏ mắt nói: "Con người anh sao lại như vậy chứ, lời nói trước kia không giữ lời gì hết, chỉ biết khi dễ tôi."
"Không có khi dễ em." Thương Yến xoa đầu cô, phủ nhận nói: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi là anh đang thương em, không phải khi dễ em."
Rõ ràng anh đang làm chuyện khiến cô gái nhỏ thoải mái, cô lại cho rằng anh khi dễ cô.
"Anh chính là khi dễ tôi." Kiều Nguyệt đáng thương nói: "Vừa rồi tôi kêu đau, vì sao anh không ngừng lại? Không ngừng thì thôi còn ngày càng thô lỗ. Thương Yến, tôi ghét anh."
Cô cảm thấy bản thân thật đáng thương, dựa vào ngực anh khóc lên.
Nước mắt cô gái nhỏ ngày càng nhiều. Thương Yến đau lòng lau nước mắt cho cô, miệng không ngừng nói lời dỗ dành cô.
Kiều Nguyệt khóc mệt rồi, mềm mại dựa vào ngực anh, đã không còn tâm tư so đo với anh, đẩy anh vài cái, thanh âm yếu ớt, "Tôi muốn tắm."
"Được, anh giúp em." Thương Yến ôm cô vào phòng tắm.
Kiều Nguyệt vừa mắng vừa cào, vẫn là đuổi Thương Yến không được, bị bắt cùng tắm với anh.
Xong, Thương Yến thay ga giường và chăn, thật cẩn thận đặt cô gái nhỏ lên giường.
Chui vào chăn ôm cô vào lòng, thấy sự mệt mỏi trên mặt cô biến mất, tâm tư anh lại lung lay, cúi đầu khẽ cắn mặt cô gái nhỏ, bám vào tai cô nói: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi anh có khiến em thoải mái không?"
Kiều Nguyệt nửa tỉnh nửa ngủ nghe lời anh nói xong, buồn ngủ lập tức biến mất.
"Không thoải mái, một chút cũng không thoải mái." Cô đỏ mặt la lên.
Sắc mặt Thương Yến cứng đờ. Cô gái nhỏ nói không thoải mái, chứng minh kĩ thuật của anh không khiến cô vừa lòng.
Anh chau mày, biểu tình đứng đắn nghiêm túc: "Nguyệt Nguyệt, làm đến bước nào thì em không thoải mái? Là lúc làm dạo đầu, hay là lúc anh đi vào ..."
"Thương Yến!" Kiều Nguyệt đá anh một cái, "Anh có thể câm miệng không."
"Nguyệt Nguyệt, em đừng quậy." Thương Yến nhẹ nhàng dỗ cô, "Anh đã tìm hiểu qua. % vợ chồng là do sinh hoạt vợ chồng không hài hòa mà xuất hiện đủ loại vấn đề. Em cẩn thận nghĩ kĩ lại xem, vừa rồi nơi nào không thoải mái, sau này anh sẽ nhắm vào đó mà luyện tập, nâng cao kĩ thuật bản thân."
Kiều Nguyệt nghe anh càng nói càng quá, cả người đều nóng lên, tức giận đến trừng anh, "Loại chuyện này anh đừng hỏi tôi."
Sau này cô cũng không phải vợ anh, kĩ thuật anh tốt hay không cũng không liên quan đến cô.
Trong lòng Kiều Nguyệt không thoải mái, lạnh mặt không để ý anh.
Biểu tình Thương Yến ngơ ngẩn, cô gái nhỏ hình như lại vô cớ gây rối.
Trong lòng anh mềm nhũn. Từ khi hai người cãi nhau, cô gái nhỏ đã thật lâu không có nũng nịu vô cớ gây rối với anh như vậy.
Trong lòng dâng lên từng đợt sóng, anh nhẹ ôm mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, loại chuyện này tất nhiên phải hỏi em rồi."
Sau này hai người sẽ thường xuyên trải qua trên giường, kĩ thuật anh tốt hay không liên quan đến tính phúc cả đời của cô gái nhỏ.
Tính phúc: đời sống tình dục.
Kiều Nguyệt chịu không nổi anh, đỏ mặt, ngữ khí ủy khuất nói: "Tôi không biết, tóm lại tôi rất không thoải mái. Sau này tôi cũng sẽ không cho anh ngủ, không bao giờ để anh chạm vào."
"Không có khả năng." Ngữ khí Thương Yến hơi vội, anh duỗi tay đè lên bụng cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta chỉ mới làm một lần, chỗ này còn chưa có em bé, cần làm mỗi ngày mới có thể mang thai."
Kiều Nguyệt trợn tròn mắt, nắm chặt tay anh, "Còn cần làm mỗi ngày? Không được, không thể mỗi ngày đều làm."
Vẻ mặt Thương Yến bình tĩnh, "Anh hỏi qua bác sĩ, mỗi ngày làm hai đến ba lần thì có thể mau mang thai."
Nhìn anh nghiêm túc nói dối, cả khuôn mặt Kiều Nguyệt đều nghẹn đến đỏ bừng, "Mỗi ngày làm hai đến ba lần, anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Còn có ..."
Cô hung tợn trừng anh, "... loại chuyện này anh hỏi bác sĩ làm gì? Thật không biết xấu hổ."
Thương Yến cảm thấy tìm bác sĩ tư vấn là chuyện bình thường, cô gái nhỏ đối với loại chuyện này quá ngại ngùng rồi.
Anh ôm cô gái nhỏ, mềm giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, anh nghe em, sau này chúng ta cách một ngày làm một lần."
Này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Tầm mắt Thương Yến không khống chế được dừng trên ngực cô gái nhỏ, thân thể dần nổi lên phản ứng.
Anh ổn định tâm thần, nhớ lại một ít chuyện, sắc mặt không được tốt, trầm mặt hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, anh và những người đàn ông trước của em, kĩ thuật ai tốt hơn?"
Anh hơi ngừng chớp mắt một cái, hạ giọng, cắn tai cô gái nhỏ nói: "Nơi đó của ai ... lớn hơn nữa?"
Kiều Nguyệt không được tự nhiên đẩy anh ra, vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì người đàn ông trước?"
"Người trước kia ngủ với em." Ngữ khí Thương Yến rất bình tĩnh, "Anh và bọn họ, ai khiến em vừa lòng hơn?"
Kiều Nguyệt ngơ ngác nhìn Thương Yến.
"Không phải anh để ý em từng cùng người đàn ông khác ngủ qua." Thương Yến kiên nhẫn giải thích, "Anh chỉ là muốn biết, anh so sánh với bọn họ, kĩ thuật trên giường của ai tốt hơn thôi."
Cho dù bây giờ cô gái nhỏ thích người khác, thì anh vẫn có thời gian cả đời với cô, khiến cô càng thích biểu hiện trên giường của anh.
"Thương Yến!" Kiều Nguyệt rống anh, "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Cô gái nhỏ sao lại tức giận như vậy? Vẻ mặt Thương Yến nghi hoặc, cẩn thận ôm cô, "Nguyệt Nguyệt, sao em lại tức giận?"
Hốc mắt cô lại đỏ lên, "Anh cố ý phải không? Tôi là lần đầu tiên, anh còn thô lỗ như vậy, đau chết mất."
"Lần đầu tiên?" Ánh mắt Thương Yến cứng lại, "Em từng nói kinh nghiệm bản thân rất phong phú mà." (Editor: Lúc này là lần đầu tiên Thương Yến gặp Kiều Nguyệt ở đầu truyện, Kiều Nguyệt tưởng Thương Yến hỏi kinh nghiệm làm thêm nên cô trả lời rất phong phú.)
Mỗi lời nói của cô gái nhỏ anh đều ghi tạc trong lòng.
Kiều Nguyệt cắn cắn môi, "Tôi từng nói lời này lúc nào?"
"Lúc chúng ta lần đầu tiên gặp nhau." Thương Yến ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ, "Em nói em rất có kinh nghiệm."
Kiều Nguyệt nghiêm túc nhớ lại chuyện hôm đó, mặt đỏ hồng trừng anh, "Anh đừng vu oan cho tôi, tôi căn bản chưa từng nói bản thân có kinh nghiệm phong phú trong loại chuyện này. Khốn khiếp, anh chính là cố ý nói những lời như vậy, muốn lần sau tiếp tục thô lỗ như vậy đúng không?"
Cô càng nghĩ càng giận, nhận định Thương Yến vì muốn sướng mà cố ý giả ngu.
"Khốn khiếp, tôi cắn chết anh." Cô bổ nhào vào người Thương Yến, dùng sức cắn tay anh.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt tức giận, chậm rãi nhớ lại phản ứng trúc trắc trên giường vừa rồi của cô.
Cô gái nhỏ và anh giống nhau, đều là lần đầu.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô gái nhỏ.
Ngực Thương Yến nóng lên, ôm cô, tùy ý để cô vừa cắn vừa đá. Chờ đến khi cô dừng lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ngơ ngác nói: "Nguyệt Nguyệt, anh là người đàn ông đầu tiên của em."
Kiều Nguyệt liếc mắt nhìn anh, thấy sắc mặt vui vẻ rõ ràng của anh, hừ nói: "Anh vui vẻ cái gì chứ? Không phải nói không để ý tôi từng ngủ với người đàn ông khác sao?"
"Ừ, không thèm để ý." Thương Yến nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ, "Nhưng anh tìm hiểu qua, phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn có cảm tình đặc biệt, cả đời đều sẽ nhớ thương hắn."
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô gái nhỏ, sau này cô sẽ có cảm tình đặc biệt với anh. Người đàn ông cô nhớ thương cả đời cũng sẽ là anh.
"Nguyệt Nguyệt," Đầu quả tim Thương Yến nóng lên nhũn ra, không ngừng hôn mặt cô, "sau này người đàn ông em nhớ thương cả đời sẽ là anh."
Kiều Nguyệt tránh nụ hôn của anh, không kiên nhẫn hừ hừ, "Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông này cả ngày cứ tìm hiểu những thứ kì quái gì vậy.
Lời editor: Mình để ý có vài bạn lưu truyện này trong danh sách đọc 'truyện sắc', 'cao h' =)))))) nhưng rất tiếc phải thông báo là truyện này không có H =))))))))) là có bao nhiêu đó thôi đó =)) À nhớ bấm ngôi sao vote cho truyện nữa nha : tui để ý vote hơi ít đóoo :