Mạc Thi, anh yêu một cô gái chính là em.
Mạc Thi kinh ngạc nhìn Từ Ý Thâm, trong lòng bỗng nhiên tựa như hoa nở, niềm vui vô thức hiện lên trên khuôn mặt.
Anh vuốt ve gò má cô, cười nói: "Xem em vui chưa kìa."
Buổi tối, Mạc Thi nằm trong lòng Từ Ý Thâm, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không kìm được nói, "Từ Ý Thâm, chuyện năm đó, em vẫn thấy có lỗi với anh. Lúc đó tương lai phát triển của em rất tốt, thật sự không muốn kết hôn nhanh như vậy..."
Cô muốn tình yêu, cũng muốn sự nghiệp.
Khi đó, Từ Ý Thâm ép cô kết hôn, trong cơn tức giận cô đã nói lời chia tay với anh.
Bây giờ nghĩ lại hóa ra đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, vừa khó chịu, vừa áy náy.
Mạc Thi lại chui vào trong lồng ngực Từ Ý Thâm, ngẩng đầu nhìn anh chớp mắt nói: "Từ Ý Thâm, anh tha thứ cho em được không?"
Ánh mắt anh sâu thẳm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, hồi lâu không lên tiếng giống như đang suy nghĩ gì đó.
Mạc Thi không đợi được câu trả lời của anh, có chút lo lắng, bám vào vạt áo Từ Ý Thâm, "Anh có ý gì vậy?"
Anh trầm mặc một hồi, nói: "Đang nhớ lại năm đó, thật ra là do anh ép buộc em, anh biết rõ khi đó em chỉ quan tâm đến sự nghiệp nhưng lại không quan tâm đến ý nguyện của em, bắt em kết hôn."
Mạc Thi lắc đầu, "Do em không tốt. Nếu như em có thể như Sơ Tâm, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy."
Trương Sơ Tâm từng nói một câu, ảnh hưởng tới Mạc Thi rất nhiều.
Cô ấy nói: Trên đời này, không có gì hạnh phúc bằng việc được ở bên người mình yêu.
Sau khi cô đưa ra lựa chọn rồi mới phát hiện ra, không có Từ Ý Thâm mỗi ngày đều giống như dày vò vậy.
Từ Ý Thâm nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên lật người đè cô xuống dưới thân.
Đột nhiên biến đổi, Mạc Thi bị dọa hết hồn, trừng mắt nhìn anh.
Anh cong khóe môi, cúi đầu hôn lên môi cô, "Không phải em nói là áy náy sao. vậy bắt em phải dùng nửa đời còn lại bồi thường."
Mạc Thi chớp mắt, đưa tay choàng lên vai Từ Ý Thâm, trong mắt tràn ngập ý cười, "Được, nửa đời sau của em, đều dành cho anh."
Ánh mắt anh sâu thẳm hơn, nặng nề hôn xuống.
- --------------
Sau khi kết hôn, Mạc Thi gần như không tiếp nhận thêm công việc, người đại diện sốt sắng đến mức phát điên, "Em nói không đóng phim thì không đóng, nhưng sao ngay cả đại ngôn cũng không tiếp nhận? Em cứ thế để tiền chạy đi mất à?"
Mạc Thi nghiêm túc đọc cuốn sách về phương pháp chăm sóc trẻ sơ sinh, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Em đang chuyên tâm muốn có thai."
Đúng là cô đang chuyên tâm muốn có thai thật, vì muốn có con nên ngày nào cô cũng ép bản thân uống rất nhiều loại thuốc, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì. Cô vừa lo lắng vừa buồn bã, ngày nào cũng gọi điện cho Trương Sơ Tâm xin kinh nghiệm.
Trương Sơ Tâm là người có thể chất dễ thụ thai, không giống với Mạc Thi. Nhưng biết cô đang sốt ruột nên cũng qua điện thoại truyền cho cô một số kinh nghiệm mà mình biết.
"Hai người mỗi lần làm chuyện đó xong, có thể đặt cái gối xuống dưới thắt lưng, hoặc là trồng cây chuối cũng được, gác chân lên tường..."
Trương Sơ Tâm nói với Mạc Thi những thứ này, thật ra bản thân cô ấy cũng chưa từng thử, thậm chí không nhớ được là kinh nghiệm mình nghe được từ đâu...
Mạc Thi ghi nhớ trong lòng, tối hôm đó, sau khi kết thúc, Từ Ý Thâm ra ngoài nghe điện thoại. Lúc quay lại đã thấy Mạc Thi đang trồng chuối trên giường.
Anh mơ màng, "Em làm gì vậy?"
Mạc Thi nói: "Trồng chuối đó, anh nhìn mà không biết à."
Từ Ý Thâm buồn cười, ngồi xuống nhìn cô: "Đương nhiên anh biết em đang trồng chuối, nhưng... có lợi ích gì?"
Mạc Thi nói: "Sơ Tâm bảo như thế dễ thụ thai."
"...."
Từ ý Thâm run lên, giơ tay ôm Mạc Thi xuống, nghiêm túc ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói: "Cần gì phải khổ cực như vậy, có thể sinh thì sinh, không sinh được thì chúng ta cũng không cần có con nữa.
Mạc Thi liếc anh, "Không phải anh thích trẻ con sao?"
"Gần đây anh phát hiện ra không thích trẻ con nữa rồi, phiền muốn chết."
"Nói dối."
"...."
Hai hôm trước gặp Thẩm Chi niên và Tưởng Sơ Tâm đưa con ra ngoài tắm nắng, Từ Ý Thâm bế chúng không nỡ rời tay. Anh sao có thể không thích trẻ con được, chẳng qua chỉ là không muốn cô có áp lực thôi.
Có điều, Mạc Thi rất muốn có con, hai ba ngày lại chạy đến bệnh viện một lần.
Hôm nay, Từ Ý Thâm tan làm sớm đến bệnh viện lấy kết quả cho Mạc Thi. Lần đầu tiên hỏi bác dĩ, "Vợ tôi có thể mang thai không?"
Đúng là bản thân anh không quan tâm, có con hay không cũng không quan trọng. Nhưng Mạc Thi mong ngóng như vậy, anh không muốn khiến cô thất vọng hết lần này đến lần khác.
Bác sĩ nói: "Có thể thì có thể, chỉ là cơ hội nhỏ. Trước đây cô ấy không cẩn thận bị sảy thai, gây tổn tương đến tử cung rất nhiều."
Cả người Từ Ý Thâm run lên, nhìn bác sĩ không thể tin nổi, "Cô nói... sảy thai?"
Bác sĩ nhìn vẻ mặt của Từ Ý Thâm, tự biết mình nhiều lời, vội vàng tránh nặng tìm nhẹ, "Nói chung hai người còn trẻ, tiếp tục cố gắng sẽ có cơ hội có con."
"Bác sĩ nói sảy thai là chuyện lúc nào?"
Bác sĩ nghĩ, mình đã đụng phải sai người rồi, không muốn nói nhưng Từ Ý Thâm hỏi dồn, cô ấy không có cách nào đành phải nói ra.
Từ Ý Thâm nghe xong, sắc mặt trắng bệch.
Lúc ấy, đúng là thời điểm anh và Mạc Thi chia tay, lúc anh đi ra nước ngoài.
Anh chưa bao giờ biết, cô đã mang thai con của họ.
Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy...
Từ Ý Thâm vội vàng chạy về nhà nhưng Mạc Thi không có ở trong nhà.
Anh quá sợ hãi, sợ tới mức không biết đường mà gọi điện thoại trước. Sau khi đi loanh quanh trong phòng một lúc mới nhớ ra gọi điện cho Mạc Thi.
Mạc Thi đang đi dạo phố với Trương Sơ Tâm, lúc nhìn thấy điện thoại của Từ Ý Thâm gọi tới còn cười với Trương Sơ Tâm nói: "Chắc anh ấy gọi điện giục tớ về ăn cơm."
Điện thoại vừa được nối máy, giọng Từ Ý Thâm liền truyền tới, "Em đang ở đâu?"
Giọng anh có chút gấp gáp, cô ngây người: "Em đang đi dạo phố với Sơ Tâm, sao vậy?"
Từ Ý Thâm đã lái xe ra ngoài, "Ở phố nào? Anh tới đón em."
- -----------------------
Khi Từ Ý Thâm gặp được Mạc Thi, cô đang ngồi ở quán cà phê gần quảng trường đợi anh.
Anh chạy tới, trên trán đầy mồ hôi.
"Anh sao thế? Sao lại vội vàng như vậy?" Cô vừa nói vừa lấy khăn giấy định lau mô hôi giúp anh.
Nào ngờ cô vừa đứng lên, Từ Ý Thâm bỗng ôm cô thật chặt, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này của anh khiến cô kinh sợ. Trước mặt nhiều người như vậy, ở bên ngoài...
Thậm chí cô cảm giác đã có người lấy điện thoại ra chụp hình họ.
Mạc Thi cũng không sợ bị chụp, nhưng Từ Ý Thâm hôn rất sâu, khiến cô không thể thở nổi.
Hồi lâu anh mới buông cô ra, Mạc Thi đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, "Anh sao vậy?"
Từ Ý Thâm vuốt ve khuôn mặt cô, giọng khàn khàn nói: "Chúng ta về nhà đi, về nhà rồi nói."
P.s: Còn chương nữa thôi, sẵn sàng mở hố mới nàoooooooooo