Nói tới việc bao che khuyết điểm, Thẩm Chi Niên hạng hai thì sợ là không ai dám xếp hạng nhất.
Khi Lâm Tỉnh gọi điện báo cáo sự việc với Thẩm Chi Niên, sắc mặt anh âm trầm tới cực điểm, "Tôi biết rồi", giọng nói lạnh lùng như âm thanh truyền ra từ địa ngục.
- ----------------
Trương Sơ Tâm ngủ một mạch tới nửa đêm, cảm giác có ai đó leo lên giường của mình.
"Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Chi Niên nằm lên giường, dịu dàng ôm cô vào lòng. Cô theo bản năng tìm tư thế thoải mái, dựa vào ngực anh.
Trong phòng yên tĩnh tới mức không có bất kỳ âm thanh nào, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Trương Sơ Tâm ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh hút thuốc à?"
Thẩm Chi Niên nhẹ giọng nói: "Mùi lắm à?"
"Không đến nỗi."
Anh hôn nhẹ lên mí mắt cô, "Sau này sẽ không hút nữa."
Trương Sơ Tâm nhắm mắt lại, càng ôm anh chặt hơn.
"Thẩm Chi Niên, anh bảo em phải làm sao bây giờ, mới rời xa một ngày mà em đã nhớ anh rồi."
Anh cười khẽ: "Vậy em đừng đóng phim nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh anh."
Cô bĩu môi: "Đi cùng anh không thể chơi điện thoại, cũng không thể ăn uống tùy tiện."
"Là vì anh lo cho sức khỏe của em."
Trương Sơ Tâm lẩm bẩm trong miệng: "Không hứng thú."
Thẩm Chi Niên nói: "Sau này mỗi ngày cho em chơi điện thoại nửa tiếng?"
"..."
"Một tiếng?"
"..."
"Không thể nhiều hơn được nữa đâu!"
Cô cong môi lén nở nụ cười, "Vậy để em suy nghĩ một chút."
Thật ra Trương Sơ Tâm cũng không yêu thích việc đóng phim tới mức đó, nếu không phải do nghề này kiếm được nhiều tiền năm đó cô cũng sẽ không đi theo con đường này.
Thẩm Chi Niên cúi đầu, đưa bàn tay cô lên môi hôn nhẹ, ánh mắt dần dần chuyển sang lãnh đạm, còn có mấy phần tàn nhẫn.
"Sơ Tâm, anh đang nghĩ nên đối phó với tên rác rưởi kia thế nào."
Cô ngây người, "Anh định làm gì?"
"Em nói xem ném hắn ta xuống biển cho cá mập ăn hay là khiến hắn ta nửa đời sau trở thành thái giám?"
Thẩm Chi Niên nói rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ như đang đùa giỡn. Cô nắm tay anh thật chặt, lo lắng nói:
"Đây là hành vi phạm pháp đó, quá nguy hiểm."
Thẩm Chi Niên nhìn Trương Sơ Tâm trầm mặc trong chốc lát, xoa đầu cô than thở:
"Tốt nhất là về sau em đừng đi diễn nữa, giới giải trí này quá mức u ám."
Cô nhắm mắt lại dựa vào ngực anh, "Thẩm Chi Niên, em buồn ngủ."
Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Anh dịu dàng hôn lên trán cô.
"Ngủ đi, anh ôm em."
Trương Sơ Tâm cảm thấy bản thân thật không thể rời xa anh được, lúc ở bên cạnh anh cô đều có thể ngủ rất say.
Một giấc này ngủ thẳng tới giờ trưa.
Trương Sơ Tâm bỗng thức giấc, hoang mang vội vàng xuống giường.
"Vì sao anh không gọi em?" Sáng hôm nay cô còn có hai cảnh diễn.
Cô cuống cuồng gây ra tiếng động rất lớn.
Thẩm Chi Niên đang gọi điện thoại trong phòng tắm nghe thấy vội vàng chạy ra, thấy cô đang cúi người đi giày liền bước tới, bế ngang cô lên.
"Em lại làm loạn cái gì thế!"
Trương Sơ Tâm nói: "Em phải quay phim, sắp muộn giờ rồi."
"Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, em cảm thấy hôm nay còn có thể quay phim bình thường được sao?"
Cô sốt ruột: "Nhưng làm sao bây giờ? Vụ náo loạn này cũng không nhỏ mà?"
Anh xoa đầu cô, "Cũng không tính là lớn. Chỉ có điều đổi nam chính sẽ mất chút thời gian."
Trương Sơ Tâm đang ở trên giường nhảy dựng lên.
"Bộ này quay được hơn một nửa rồi, đổi nam chính thì phiền cho anh lắm."
Thẩm Chi Niên cong môi cười, "Vốn dĩ anh không hề trông mong kiếm được tiền, lúc trước đầu tư vào bộ phim này chủ yếu là vì chiều em thôi."
Cô ngẩn người nhìn anh. Còn có thể nói cái gì nữa chứ.
Trương Sơ Tâm thay đồ xong, hai người cùng nhau trở về nhà.
Cô ngồi trên sofa, lo lắng nhìn Thẩm Chi Niên.
"Khi nào thì tiếp tục quay phim trở lại?"
"Nhanh thôi, em ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, anh giải quyết xong mọi việc sẽ đưa em trở lại đoàn phim."
Cô thở dài, dựa vào lồng ngực anh, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em quá phiền phức không?"
Thẩm Chi Niên cười vui vẻ, "Có thể bị em làm phiền, là phúc phận của anh."
Trước khi về đến nhà, Thẩm Chi Niên đã gọi điện thoại cho mẹ anh, bảo bà tới đây chăm sóc Trương Sơ Tâm một chút.
Lúc Lâm Vân túi lớn túi nhỏ tới đây, Trương Sơ Tâm có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng giúp bà xách đồ đạc.
(Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều tới mức kinh hãi)
Lâm Vân không đồng ý cho cô làm, nói: "Đừng đừng, hiện giờ con là phụ nữ có thai, không nên làm việc nặng nhọc!" Dứt lời liền liếc mắt nhìn sang con trai, "Còn không mau đỡ vợ con lên nhà nghỉ ngơi!"
Thẩm Chi Niên cong môi cười, đi tới bế ngang Trương Sơ Tâm lên.
"Lên nhà nào, Hoàng Hậu nương nương."
Lâm Vân bật cười. Trương Sơ Tâm lén đấm anh một cái, còn lườm.
Lên nhà, anh đặt cô lên giường, "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Em ngủ từ đêm qua đến giờ, còn muốn nghỉ ngơi tiếp? Thẩm Chi Niên anh định nuôi em thành heo à?"
Thẩm Chi Niên ngồi bên cạnh ôm vai cô cười, "Dù có là heo thì cũng là một chú heo xinh đẹp."
Trương Sơ Tâm đá anh, "Ai là heo cơ?"
Anh ngoan ngoãn ngồi thẳng người, "Anh là heo!"
"Thẩm Chi Niên, chú ý thái độ của anh!"
"Tuân lệnh, Hoàng Hậu nương nương! Tiểu nhân sai rồi!"
Trương Sơ Tâm bị anh chọc cười, "Như đồ ngốc vậy."
Một lát sau, cô nói: "Sao anh bảo mẹ đến đây chăm em làm gì, em mới có mấy tháng, con còn chưa thành hình đâu, làm gì cần chăm lo như vậy? Thật ngại ngùng."
"Mẹ mỗi ngày đều muốn tới chăm em, anh không ngăn nổi. Hơn nữa mấy ngày tới anh hơi bận, cũng không thể chăm em hàng ngày, một mình em ở nhà anh lại không yên tâm."
Thẩm Chi Niên cúi đầu hôn lên mắt cô.
"Hiện tại em đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt là quan trọng nhất, những thứ khác đừng lo."
Trương Sơ Tâm ngước mắt nhìn anh, nhớ tới chuyện này.
"Thẩm Chi Niên, ngày nào rảnh anh cùng em tới bệnh viện thăm cha em đi. Mấy hôm trước, dì còn gọi điện cho em nói gần đây tình hình cha em khá hơn rồi, thỉnh thoảng có thể nhận biết được xung quanh."
Cha của Trương Sơ Tâm, là một cái dằm trong lòng Thẩm Chi Niên. Cho dù nhiều năm đã qua, cái dằm kia vẫn đâm vào lòng, không nhổ ra được. Hiện tại, anh vẫn không thể quên được những lời ông ấy từng nói với mình năm đó.
Thấy anh mãi không đáp lời, cô hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Chi Niên lắc đầu, "Không sao, em xem thời gian đi, anh cùng em qua đó."
"Vậy ngày mai được không? Đúng lúc em đang được nghỉ."
Anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng nói: "Được, ngày mai sẽ đi thăm cha em."
- -----------------------
Thẩm Chi Niên rời khỏi nhà, nhưng không lái xe tới công ty mà đi thẳng về hướng ngoại ô. Sau hai giờ đồng hồ, xe dừng ở trước một ngôi biệt thự nằm sâu trong rừng.
"Boss!" Lâm Tỉnh vội vàng chạy tới mở cửa cho Thẩm Chi Niên.
"Người bắt tới rồi hả?"
"Vâng, Long đại ca và mấy anh em đang ở trong trông coi hắn."
Thẩm Chi Niên gật đầu, đi thẳng vào bên trong.
Tầng hầm tối tăm, Đường Dật bị bịt mắt bởi tấm vải đen, trói chặt trên ghế, miệng không ngừng gào thét:
"Các người là ai? Các người bắt tôi rốt cục là muốn gì? Có biết tôi là ai không? Dám đắc tội với tôi, mấy người chết chắc rồi!"
Hắn còn chưa nói dứt lời, đầu gối đã bị đá một cái.
"Câm miệng! Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám to mồm ở đây à! Không muốn chết quá thảm thì yên tĩnh chút đi!"
"Các người định làm gì tôi!" Bóng tối khiến người ta vô cùng sợ hãi, Đường Dật bị trói bắt đầu run rẩy.
"Chờ lão đại của chúng tao đến rồi mày sẽ rõ."
Long đại ca vứt dứt lời, cánh cửa sắt tầng hầm đã bật mở, Thẩm Chi Niên từ bên ngoài bước vào, anh mặc một thân tây trang màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị như Tử Thần tới từ địa ngục.
Trong tầng hầm vô cùng yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi, giày da đen gõ lên nền đất từng tiếng từng tiếng một giống như chiêng trống đập vào trong lòng Đường Dật, tim hắn đập thình thịch.
"Mày... mày là ai? Rốt cuộc là ai...?"
Thẩm Chi Niên đến gần, nhìn chằm chằm hắn ta.
"Biết vì sao mày bị bắt đến đây không?"
Đường Dật cuống quýt lắc đầu.
"Không... không biết! Anh là ai?" Hiện giờ hắn ta đã biết sợ rồi, giọng nói của người này quá lạnh lẽo, lạnh tới mức lạnh cả sống lưng.
Thẩm Chi Niên cười lạnh lùng.
"Không biết cũng không sao, mày chỉ cần nhớ một điều, trên đời này luôn có những người mày không thể động vào."
Thẩm Chi Niên nghiêng đầu nhìn về phía Long đại ca, "Dạy dỗ hắn cho tốt, nhớ giữ lại cái mạng là được rồi."
- ---------------------
Trước kia Trương Sơ Tâm thường nghe bạn bè nói, sau khi kết hôn chuyện đáng sợ nhất chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Gả cho Thẩm Chi Niên, căn bản cô chưa từng để tâm tới vấn đề này. Sau khi kết hôn cùng anh rồi, đương nhiên càng không cần cô phải để tâm tới.
Cô ngồi trước bàn ăn, Lâm Vân thì bận bịu qua lại bê thức ăn. Trương Sơ Tâm vô cùng luống cuống, nhiều lần muốn đứng lên giúp đỡ bà nhưng đã bị ngăn lại.
"Đừng đừng! Sơ Tâm, con cứ ngồi yên đi, mẹ làm được rồi, con đừng động tay vào."
Trong vấn đề chăm soc cô, Lâm Vân và Thẩm Chi Niên quả thật giống nhau như đúc.
Lúc ăn cơm, bà không ngừng gắp thức ăn cho cô.
"Sơ Tâm, con xem con gầy như vậy, ăn nhiều một chút."
Trương Sơ Tâm mỉm cười, "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
"Ôi chao." Lâm Vân nhìn cô, nghe cô gọi một tiếng "mẹ" này hốc mắt bỗng dưng có chút cay cay. Bà đưa tay dụi dụi, khá xúc động. "Sơ Tâm, mẹ thật không nghĩ được rằng con và A Niên có thể ở bên nhau."
Cô cười ngọt ngào, "Con cũng không ngờ."
Cô nằm mơ cũng không nghĩ ra được Thẩm Chi Niên yêu mình, yêu mình nhiều năm như vậy.
Lâm Vân nhìn Trương Sơ Tâm, một lúc sau đột nhiên đứng dậy.
"Sơ Tâm, con chờ một lát, có thứ này mẹ muốn đưa cho con." Bà nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng ăn.
Cô tò mò nhìn theo.
Lát sau, bà cầm một cái hộp đi vào, đưa nó tới trước mặt cô.
"Con mở ra xem đi."
Trương Sơ Tâm ngơ ngác, hộp này có vẻ giống hộp đựng nhẫn.
"Xem qua đi." Lâm Vân cười nói.
Cô cong cong khóe môi, đưa tay mở hộp ra.
Bên trong quả nhiên có một chiếc nhẫn. Hình thức vô cùng đơn giản, giống như đồ vật lâu năm nhưng ánh sáng tỏa ra vẫn không kém lộng lẫy.
Trương Sơ Tâm sững sờ nhìn về phía bà.
"Chiếc nhẫn này là..."
Lâm Vân nói: "Năm ấy tốt nghiệp trung học, A Niên đi làm thêm ở quán Internet, làm việc cả ngày lẫn đêm cuối cùng kiếm được một khoản tiền, liền đi mua chiếc nhẫn này."
Lòng cô chợt thắt lại.
"Mua cho con ạ?"
Bà gật đầu: "Mẹ hỏi nó muốn tặng ai, nó nói, để cho cô gái mà nó thích. Nó nói xong là cầm nhẫn đi khỏi nhà."
P.S: Huhu lại bắt đầu tới mấy đoạn cảm động rồi đấy. A Niên của chúng ta T^T