Thẩm Chi Niên nhìn Trương Sơ Tâm bọc chăn đứng ở giữa phòng, khẽ nhíu mày, "Em làm sao vậy?"
Trương Sơ Tâm có chút xấu hổ mà chỉ ra bên ngoài, "Em...... Sợ sấm sét. Anh có thể ở đây thêm một lát không?"
Lúc trước khi cô ở nhà thuê một mình, khi có sấm chớp Tống Hi sẽ tới ngủ cùng cô. Hiện tại ở nơi này không thể gọi Tống Hi tới, chỉ có thể ở cùng Thẩm Chi Niên.
Trương Sơ Tâm nói xong, cũng không đợi Thẩm Chi Niên đồng ý, bọc chăn đi đến sô pha, "Em chỉ ở đây một lúc thôi, hết sấm sét sẽ trở về, sẽ không quấy rầy anh làm việc."
Trương Sơ Tâm cẩn thận nói, ngồi xuống sô pha.
Thẩm Chi Niên ánh mắt vững nhìn cô, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, đi tới gần Trương Sơ Tâm.
"Ai, anh làm gì vậy!" Trương Sơ Tâm vừa mới chuẩn bị nằm xuống, Thẩm Chi Niên cúi người ôm cô lên. Thân mình bỗng nhiên bị nhấc lên, cô sợ tới mức theo bản năng mà ôm lấy cổ Thẩm Chi Niên, " Anh định làm gì? em chỉ ở chỗ này một lát thôi mà."
Cô tưởng Thẩm Chi Niên không cho cô ở lại thư phòng.
Thẩm Chi Niên giọng nói vững vàng nói: "Về phòng đi ngủ."
Trương Sơ Tâm rụt cổ, định mở miệng nói sợ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa kịp nói.
Thẩm Chi Niên ôm cô trở về phòng, lúc sau liền xoay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, không nói một lời.
Trương Sơ Tâm nhìn bóng dáng anh rời đi, ngẩn ra vài giây. Đột nhiên, một đợt sấm sét truyền tới khiến trái tim cô bỗng run rẩy, Trương Sơ Tâm vội vàng chui vào trong chăn, cả người cuộn lại, ở trong chăn không hở chỗ nào.
Bên ngoài tiếng sấm tia chớp ầm ầm, trời giống như sập xuống, rất dọa người.
Trương Sơ Tâm sợ hãi, gắt gao bịt tai mình lại, trong lòng oán trách Thẩm Chi Niên. Còn không phải cô chỉ ở lại thư phòng cùng anh một lúc thôi sao? Cô thật sự rất sợ hãi.
Di động đúng lúc này, vang lên.
Trương Sơ Tâm sờ sờ, tìm được di động, là Hàn Thời Mặc nhắn tin, "Có sấm sét, Tống Hi có ở cùng em không?"
Trương Sơ Tâm ở trong chăn nhắn tin lại, "Không có."
Hàn Thời Mặc: "Anh đến cùng em nhé!"
Trương Sơ Tâm: "Không cần, em ở nhà bạn."
Không thấy có tin nhắn trả lời lại. Thật lâu qua đi, màn hình di động mới lại sáng lên, "Bạn nào? Thẩm Chi Niên sao?"
Trương Sơ Tâm nhìn tin nhắn, đôi mắt lập tức mở to.
Còn chưa kịp nghĩ tại sao Hàn Thời Mặc lại biết, chăn đột nhiên bị xốc lên.
"Trương Sơ Tâm, em định ở trong này chết ngốc luôn sao?" Thẩm Chi Niên đen mặt đứng ở đầu giường, cánh tay anh còn treo áo ngủ.
Hóa ra anh vừa rồi đi lấy quần áo ngủ?
"Ngồi trong chăn chơi di động? Trương Sơ Tâm, đôi mắt này em không cần?" Thẩm Chi Niên gắt gao mà nhíu mày, tay cầm lấy di động của cô, ném ra đầu giường.
Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn nhìn anh.
Thẩm Chi Niên nhìn cô, ngữ khí bỗng trở nên mềm mại, "Thật sự rất sợ hãi sao? Tôi tắm rửa một lúc rồi sẽ quay lại, biết không?"
Trương Sơ Tâm trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn anh.
Thẩm Chi Niên sờ đầu cô, cúi người chỉnh lại chăn cho cô. Sau đó, đứng dậy, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Trong chốc lát, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Không phải âm thanh rất lớn, lại thêm ở ngoài sấm sét ầm ầm, nhưng Trương Sơ Tâm lại đặc biệt nghe rất rõ.
Di động bỗng nhiên vang lên, kéo cô lại thực tại.
Trên màn hình điện thoại, tên Hàn Thời Mặc nhấp nháy.
Trương Sơ Tâm ngây ngốc trong chốc lát, mới chậm rãi nghe điện thoại.
"Em đang ở đâu?" Hàn Thời Mặc hỏi, giọng nói nặng nề, nghe ngữ khí thì có lẽ tâm trạng anh đang không tốt.
Trương Sơ Tâm không tự giác mà nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng mà nói: "Bạn...... Bạn trong nhà."
"Sơ Tâm, em định giấu anh tới khi nào?"
"Thời Mặc......" Trương Sơ Tâm trong lòng đột nhiên run một chút, "Em....."
Trương Sơ Tâm muốn giải thích một chút, lại không biết nên nói gì, sở dĩ giải thích đều là che dấu.
Cô trầm mặc, không nói gì.
Giọng nói Hàn Thời Mặc lại truyền đến, lạnh vài phần, "Em thật sự cùng Thẩm Chi Niên kết hôn?"
Trương Sơ Tâm gắt gao mà cắn môi, nói không ra lời.
"Trương Sơ Tâm, em quả nhiên vẫn thích hắn. Nhiều năm như vậy, em vẫn không quên hắn, không nghĩ tới hắn đã từng làm tổn thương em, trong mắt em cũng chỉ có hắn! Trương Sơ Tâm......" Giọng nói phẫn nộ của Hàn Thời Mặc bỗng nhiên nghẹn lại, anh ngừng lại.
Trương Sơ Tâm nắm chặt di động, không biết nên nói cái gì, thậm chí cũng không dám thở mạnh.
Hồi lâu, Hàn Thời Mặc rốt cuộc lần thứ hai mở miệng, thanh âm thấp thấp, áp lực, "Trương Sơ Tâm, nhiều năm như vậy, anh ở bên cạnh em, em có phải hay không...... Trước nay đều không thấy thích anh?"
Trương Sơ Tâm nghe chua xót, nghẹn ngào mà nói " thực xin lỗi. "
Điện thoại đột nhiên im bặt. Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.
"Hàn Thời Mặc......"
Điện thoại bỗng nhiên bị cắt đứt, bên tai không chút âm thanh.
Trương Sơ Tâm vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại, đôi mắt chớp chớp, nước mắt rơi xuống.
Hàn Thời Mặc đối với cô tốt bao nhiêu, so với người khác, cô là người rõ nhất.
Chỉ là không có biện pháp thích anh ấy......
Ngoài cửa sổ vẫn còn sấm sét.
Thẩm Chi Niên tắm rất nhanh liền đi ra.
Trương Sơ Tâm ngồi ở đầu giường, trong tay nắm di động.
Thẩm Chi Niên sửng sốt, " Tại sao lại không nằm xuống?"
Anh còn chưa dứt lời, một cái gối bay qua đầu anh.
Cái gối này đến bất chợt, anh chưa kịp né tránh, liền bị đập một phát vào mặt.
Cũng may, chỉ là một cái gối, đổi lại nếu là một vật cứng, chắc chắn không thể cứu được nhan sắc.
Anh cầm lấy cái gối, cau mày nhìn về phía Trương Sơ Tâm, "Em lại làm sao vậy?"
Trương Sơ Tâm không nói gì, di động liền bay về phía anh.
Thẩm Chi Niên theo bản năng mà trốn, di động " bang " rơi trên mặt đất, nháy mắt liền vỡ vụn.
Thẩm Chi Niên mày nhăn đến cực hạn, giọng nói có phần bất đắc dĩ, "Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Trương Sơ Tâm trừng mắt nhìn anh, "Anh còn hỏi em làm sao vậy? Anh có phải đã nghe điện thoại của em?"
Thẩm Chi Niên hơi hơi ngẩn ra trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại.
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Thẩm Chi Niên! Anh dựa vào cái gì mà nghe di động của em! Em nói cho anh, anh đây là xâm phạm người khác!"
Thẩm Chi Niên sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi, "Em sợ Hàn Thời Mặc biết chúng ta có quan hệ?"
"Chúng ta đã nói không cho người khác biết!"
Thẩm Chi Niên nhìn cô trong chốc lát, cuối cùng lại không nói cái gì, đi tới mép giường.
Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn mà nhìn anh đi tới, ngơ ngẩn mà nhìn anh nằm lên giường.
Trương Sơ Tâm ngốc lại càng ngốc, "Thẩm Chi Niên, anh làm gì?"
"Ngủ." Anh nói, giơ tay kéo Trương Sơ Tâm lại, giữ cô nằm trong lồng ngực anh.
Anh thình lình hành động, Trương Sơ Tâm cả kinh mở to mắt.
Thật lâu sau, cô mới phục hồi tinh thần lại, giãy giụa, "Không phải...... Thẩm Chi Niên, em hiện tại đang cùng anh cãi nhau, anh phải giải thích đi chứ!"
Trương Sơ Tâm giãy giụa trong lòng Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên sức lực lớn, ôm cô không buông, thanh âm thấp thấp, "Không phải sợ sét đánh sao? Tinh thần tốt như vậy sao?"
"Thẩm Chi Niên anh đừng nói sang chuyện khác!"
"Mau ngủ."
Trương Sơ Tâm nhìn Thẩm Chi Niên nhắm mắt lại liền ngủ. Cô dùng sức giãy giụa, lộn xộn trong lòng Thẩm Chi Niên.
"Trương Sơ Tâm, em cứ việc giãy, châm lửa em phụ trách dập!" Thẩm Chi Niên rốt cuộc nhịn không được mở to mắt trừng trừng nhìn cô.
Trương Sơ Tâm hoảng sợ, nháy mắt không dám động, chỉ dám nhỏ giọng mà kháng nghị, "Anh buông ra, hết sấm sét rồi, anh cũng nên về phòng chứ!"
"Không trở về."
"Thẩm Chi Niên, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy."
"......"
Chốc lát sau.
Trương Sơ Tâm rốt cuộc cũng nằm im trong lòng Thẩm Chi Niên.
"Thẩm Chi Niên, anh ngủ rồi sao? Thẩm Chi Niên...... Thẩm Chi Niên......"
Trương Sơ Tâm nâng đầu nhìn anh, anh nhắm mắt lại, ngủ thật sự nghiêm túc.
"Thẩm Chi Niên, anh trước kia tại sao không thích em?" Cô nhỏ giọng nói một câu, thầm kín than một tiếng.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Chi Niên ôm cô chặt thêm, thanh âm nhẹ nhàn vang lên, "Trương Sơ Tâm, nếu tôi nói trước kia tôi cũng thích em, em sẽ cho tôi một cơ hội?"