Lục Phiến Môn, gió êm sóng lặng. Không có án điều tra, Truy Mệnh hiển nhiên vui vẻ thanh nhàn. Đang lúc nghỉ ngơi, bất giác cảm thấy một trận gió hỏa lan tràn đến bên người. Chỉ thấy, Thích Thiếu Thương nộ khí đằng đằng vọt vào phòng Vô Tình. Cái gì đã chọc phải đầu hùng sư? Tóm lại, đầu sư tử này đang kích động, bộ dạng so với chính mình lúc nổi giận còn muốn hơn chứ không hề kém. Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Truy Mệnh lập tức theo đi vào.
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Liên Vân Trại bị hủy, nhiều huynh đệ bị giết như vậy, lại không đơn giản là vì Nghịch Thủy Hàn liên lụy? Liên Vân Trại chính nghĩa kháng Liêu, thật sự bị xem là mối họa ngầm lớn, không thể không diệt? Ngươi luôn luôn hiểu rõ mọi chuyện, không có khả năng không biết. Rốt cuộc sao lại thế này? Mau nói cho ta biết!”
Rốt cuộc là có chuyện gì, có liên quan gì đến Liên Vân Trại, Thích Thiếu Thương tại sao lại tức giận như vậy, nghe xong câu hỏi kia, Truy Mệnh đứng ở một bên trong lòng cũng tràn ngập nghi vấn, vừa định mở miệng hỏi, chỉ thấy Vô Tình từ từ xoay chuyển luân y, một cái liếc mắt liền chặn lại câu hỏi định thốt ra trong miệng hắn.
“Sự việc cũng đã qua rồi, ngươi cần gì phải như thế…”
“Cái gì đã qua rồi? Ta làm sao có thể để các huynh đệ Liên Vân Trại chết không minh bạch, ngay cả kẻ thù chân chính cũng không biết là ai!! Hôm nay, ngươi nói cho ta biết cũng được, còn nếu vẫn không muốn cho ta biết rõ sự tình năm đó, ta cho dù có phải quật địa ba thước cũng phải điều tra rõ ràng chân tướng”. [: đào đất ba thước]
Gặp Thích Thiếu Thương một trận cương quyết, cũng hiểu được hắn nói được thì sẽ làm được, tận lực giấu diếm cũng không có tác dụng gì, Vô Tình điều chỉnh luân y, nói:
“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Năm đó, Phó Tông Thư thông Liêu phản quốc, mưu đồ soán vị. Liên Vân Trại lại giống như một lá chắn ngăn cản Liêu binh, hiển nhiên đối với Phó Tông Thư là không thể không diệt trừ. Hơn nữa, trong triều đình sớm đã có những đại thần cho rằng Liên Vân Trại thanh danh tại ngoại, được lòng dân chúng, nếu như mưu phản, sẽ càng không thể cứu vãn. Là một mối họa ngầm không thể không trừ bỏ. Nếu Phó Tông Thư đồng ý dẫn đầu, bọn họ liền lập tức đồng thuận theo… Đương nhiên về mặt binh lực và trang bị vũ khí được hỗ trợ không ít. Bằng không, Phó Tông Thư cho dù là quyền khuynh triều đình, cũng rất khó triệu tập một lúc nhiều như vậy quan binh đi công kích Liên Vân Trại.”
“Ai? Gồm có những ai? Những người đó?” Thích Thiếu Thương cảm thấy một trận sét đánh. Rõ ràng là khởi binh kháng Liêu, rõ ràng là vì bảo vệ non sông Tống Triều. Thế nhưng lại bởi vì kẻ phía trên sợ kẻ phía dưới lập công cao, mà phải chìm ngập trong tai ương.
“Haiz!” Hiện tại, Vô Tình cảm thấy bản thân ngoài việc thở dài, thì không biết phải làm cái gì để trấn an tên đầu sư tử đang nổi giận này, sự việc đã vô pháp giấu diếm, cũng chỉ còn cách nói thẳng ra, “Có năng lực điều động quan binh lớn như thế, trong triều lại có được mấy ngươi?”
“Ý ngươi muốn nói là hữu Thừa Tướng Tả Lãnh Chi? Đương triều quyền thần, Phó Tông Thư không còn, kẻ có thể quyền khuynh triều đình chính là lão. Thế nhưng, Tả lão nhi chính là nhất giới văn thần [người đứng đầu bên quan văn], tại sao có thể điều động binh quyền?”
“Một khi đã là trọng thần, chỉ cần nói một tiếng, tất yếu sẽ có người làm. Điều này chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
“Nói như vậy, thủ quan Đại tướng quân Lý Đống, thống lĩnh cấm quân Lê Thiểu Hàn cũng theo phe bọn họ?” Thích Thiếu Thương thấy Vô Tình không đáp, liền hiểu đó là ngầm thừa nhận, lập tức một phen cầm lấy Nghịch Thủy Hàn, quay người muốn rời đi.
“Ngươi định đi đâu?” Vô Tình tuy là hỏi, nhưng ngữ khí rõ ràng đã biết đáp án.
“Tính toán sổ sách với bọn chúng!”
“Không nên xúc động, Tả đại nhân lúc đó tuy là có chút không công bằng, nhưng đại nhân đích thực là một trung thần vì nước vì dân, tiêu diệt Phó Tông Thư, ổn định quốc gia. Tả đại nhân cũng là đại sự không thể không làm. Huống hồ, bình tĩnh mà xem xét lại, đại nhân suy tính sự việc, cũng không phải không có căn cứ. Liên Vân Trại lúc trước, nếu không phải vì được Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương ngươi thống nhất, cùng lắm cũng chỉ là một nhóm thổ phỉ nho nhỏ, làm sao có chuyện kháng Liêu vệ quốc?”
“Hừ, Liên Vân Trại trên dưới một lòng, kháng Liêu vệ quốc, làm gì có tâm tư mưu phản? Nói đến chẳng qua cũng là vì rơi vào cái sự kẻ phía trên sợ kẻ phía dưới lập công cao mà thôi. Hôm nay, ta nhất định phải tìm lão hỏi cho ra lẽ!”
“Không nên xúc động, đừng quên thân thận Thần Long bộ đầu của ngươi! Vương pháp quốc gia, trọng thần triều đình, không phải ngươi nói động là có thể động. Huống chi việc này còn liên lụy đến rất nhiều…”
“Hóa ra một thân quan phục nho nhỏ này chỉ dùng để trói buộc ta a. Chê cười, chẳng lẽ một cái danh hào bộ đầu nho nhỏ, lại có thể kiềm hãm lòng ta? Thiết Thủ còn không cần, ta sẽ quyến luyến sao. Trả lại cho ngươi!” Nói xong, Thích Thiếu Thương một phen cởi xuống quan phục trên người, ném trả cho Vô Tình, cũng không quay đầu lại lập tức rời khỏi Lục Phiến Môn.
“Kỳ thực, ta làm sao không biết bộ quan phục nho nhỏ này như thế nào có thể vây khốn ngươi, long làm sao có thể ở lâu nơi nước cạn. Chính là chuyến đi này của ngươi, an bình của kinh thành sợ là phải chấm dứt rồi.” Vô Tình bất đắc dĩ lắc đầu, mặc cho Thích Thiếu Thương ly khai.
———————————-
Ban đêm.
Cho dù ban ngày có bao nhiêu phồn hoa, một khi tấm màn đen che phủ, thì dù là kinh thành cũng không thấy được một bóng người, bên tai truyền đến âm thanh tiếng gõ mõ cầm canh. Trăng tối gió cao, ẩn dưới sự yên lặng là muôn vàn sóng lớn. Bỗng nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, đánh vỡ toàn bộ màn đêm yên tĩnh, chỉ thấy phủ Tướng Quốc lập tức trở nên rối loạn, thư phòng vốn là một mảnh sáng sủa, hiện tại lại không có nửa điểm đèn dầu. Ảm đạm dưới ánh trăng, chỉ thấy một người ngồi ngay ngắn trước bàn, trên bàn là những tấu chương sẽ được dùng trong buổi lâm triều ngày mai. Người này không ai khác, chính là quyền thần đương triều, Tả Lãnh Chi, thế nhưng hiện tại ngồi ngay ngắn ở trước bàn đã là một khối thi thể không còn hô hấp.
Đương triều Thừa Tướng bị giết, Lục Phiến Môn hiển nhiên không thể làm ngơ, không cần nhiều thời gian, Truy Mệnh và Lãnh Huyết đã tới hiện trường.
Tả gia lúc này gần như đã loạn đến không thể kiểm soát, cũng khó trách, phủ Tướng Quốc không còn Tả Lãnh Chi, đồng nghĩa với việc mất đi chỗ dựa vững chắc, Tả gia mỗi người đều cảm thấy bất an. Người ra nghênh đoán chính là Tả Lăng Thị, phu nhân của Tả Lãnh Chi. Dù sao cũng là người quản lý mọi việc trong nhà, Tả Lăng Thị cũng không thể biểu hiện ra vẻ kinh hoảng thất thố, thế nhưng thân thể bởi vì kích động cùng sợ hãi mà không tự chủ được run nhè nhẹ, “Lão gia nhà ta, luôn luôn vì nước vì dân, không biết là người nào hạ độc thủ như vậy? Thần bộ đại nhân, các ngươi nhất định phải giúp lão gia nhà ta giải oan.”
“Phu nhân yên tâm, chúng ta sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Lãnh Huyết một bên trả lời, một bên đem ánh mắt nhìn về phía Truy Mệnh đang cúi đầu xem xét thi thể. Lúc này Truy Mệnh không còn vẻ mặt vui đùa như thường ngày, sắc mặt ngưng trọng, không nói được một lời. Cần thận kiểm tra thực hư, Lãnh Huyết cũng nhíu chặt mày đứng dậy. Bởi vì vô luận là hình dạng miệng vết thương hay thân phận người chết đều khiến cho bọn họ không thể không liên tưởng đến một người.
“Ngươi thấy thế nào?” Vừa ly khai phủ Tướng Quốc, Lãnh Huyết liền mở miệng hỏi.
“Còn có thể thế nào!” Truy Mệnh tức giận đáp lời, tâm tình hắn hiện tại vô cùng tệ, thật sự rất tệ. Hắn thực không muốn hoài nghi người kia, từ mấy năm nay, bọn họ cùng nhau phá án, cùng là huynh đệ vào sinh ra tử, thế nhưng sự thật trước mắt, lại khiến hắn không thể không hoài nghi.
“Ngươi hoài nghi hắn?”
“Chẳng lẽ ngươi không có sao? Ngươi xem xem miệng vết thương kia. Sâu đạt một tấc, một đao trí mạng, mặt ngoài vết thương lại chảy rất ít máu, hung khí tất nhiên sắc bén vô cùng, thử hỏi trong thiên hạ, còn có cái gì sắc bén hơn Nghịch Thủy Hàn?”
“Thần binh lợi khí trong thiên hạ cũng không phải chỉ có một mình Nghịch Thủy Hàn…”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn hoài nghi hắn sao? Chính là, ngay sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, Tả Lãnh Chi liền bị giết, chẳng lẽ không kỳ quái sao?” Một đoạn mờ mịt. Nếu có Nhị sư huynh ở đây tình huống nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, Truy Mệnh nhớ tới Thiết Thủ, hắn sẽ không bị tình hình làm cho xúc động như mình, so với mình luôn cẩn thận trầm ổn hơn, có hắn ở đây sẽ phát hiện được nhiều manh mối hơn.
“Thật sự kỳ quái, hơn nữa thời điểm lại quá mức trùng hợp, cũng có khả năng là một âm mưu giá họa. Tóm lại, trước hết trở về Lục Phiến Môn tìm Đại sư huynh thương lượng một chút đi.” Không phát hiện thần tình của Truy Mệnh, Lãnh Huyết đề nghị.
“Ân.”
Huyết án phủ Tướng Quốc như đá rơi xuống nước, kích khởi tầng tầng gợn sóng, nhưng có ai biết được tất cả cũng chỉ là màn dạo đầu của một khúc tinh phong huyết vũ mà thôi.
——————————————-
Thủ quan Đại tướng quân Lý Đống là mãnh tướng đống quân ở sơn hải quan, cũng là môn sinh của Tả Lãnh Chi. Nhiều năm chinh chiến đã tạo nên cho hắn sự nhạy bén, đồn rằng hắn có một đôi tai thỏ có thể nghe được âm thanh cách hơn trăm mét, một đôi mắt ưng có thể xem được động tĩnh cách hơn trăm mét. Lần này quay về kinh, chính là vì án mạng của ân sư.
Từ biên quan đến kinh thành, ba trăm dặm, Lý Đống kỵ mã không ngừng nghỉ, khi đến nơi là lúc bóng đêm vừa che khuất hoàng hôn, người cũng đã đến rừng trúc bên ngoài kinh thành.
Lãnh Tương Lâm là bởi một rừng ngập tràn trúc Tương Phi() mà thành danh, bất quá dân gian gọi nó là Lãnh Tương Lâm còn có một nguyên nhân khác. Không biết là vì trúc vốn có tính hàn hay vì lợi thế về đất đai, trong Lãnh Tương Lâm chưa bao giờ có qua một tia nhiệt khí. Chẳng sợ cái nắng của mùa hạ chiếu thẳng vào đầu, trong rừng trúc vẫn như cũ sặc sỡ trúc ảnh, gió lạnh hiu hiu.
Nhưng, Lãnh Tương Lâm hôm nay so với trước kia lại bất đồng. Không có gió lạnh như ngày thường, lại ẩn ẩn lộ ra hàn khí, một cỗ hàn khí lạnh đến thấu xương. Đột nhiên, con ngựa ngừng lại, một đạo thanh ảnh, thoáng một cái lướt qua. Tập trung nhìn vào, cách hơn mười bước, bên dưới trúc ảnh sặc sỡ, một người phiêu phiêu mà đứng. Lý Đống một bên thầm nghĩ, bản thân một đường vội vã nên đã không chú ý tới sự xuất hiện của người nọ, quả là sơ suất, đồng thời không khỏi cảnh giác, có thể lặng yên không chút tiếng động lướt qua bên cạnh mình, kinh công người này nhất định là vô cùng tốt. Nhưng làm cho Lý Đống kinh sợ hơn chính là, hảo mã của mình, đã sát cánh cùng mình lập được bao chiến công, có thể ngày đi ngàn dặm, dạ hành ngàn dặm, thế nhưng lúc này lại chỉ cúi đầu hí vang, một bước cũng không chịu đi tiếp.
“Vị bằng hữu kia, có gì phải làm sao?” Thấy đối phương không có phản ứng, “Lý mỗ đang có chuyện quan trọng, hy vọng bằng hữu để cho ta đi thuận lợi, tự nhiên sau này sẽ còn gặp lại!”
Một trận gió mát thổi đến thổi tán đi đám mây đang che khuất ánh trăng, vầng trăng cô độc, treo cao giữa không trung. Trăng lạnh như nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng tán ra bốn phía. Lý Đống lúc này mới có thể thấy rõ ràng đối phương. Dưới ánh trăng, y phục thanh sắc, trâm dài búi tóc, ống tay áo phất phơ, một mái tóc quăn theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng. Trăng thanh, trúc ảnh, bích [xanh] nhân, bất luận là cái gì vào lúc này đều tựa như một bức họa tuyệt mỹ, thế nhưng trong đôi mắt ngọc bích dập dờn kia chỉ bao hàm có vô tận sầu bi hòa cùng sát khí lạnh lẽo.
“Ta cũng không cùng người chết, sau này sẽ gặp lại!” Thanh âm tràn ngập lãnh khí phiêu tán truyền ra, không vang vọng nhưng lại tựa như mỉa mai mà đánh vào lòng người. Tức thì, Lý Đống liền ra tay, Nhất Phi Trùng Thiên, từ trên cao giáng xuống, kiếm thế tựa như cầu vòng, là sát chiêu tuyệt đối không chừa cho đối phương con đường sống, một chiêu đã đánh ra, nhanh như chim nhạn, tránh cũng không thể tránh.
Thế nhưng, thân ảnh thanh sắc xinh đẹp kia so với hắn còn nhanh hơn, càng nhanh đến đáng sợ. Một chiêu đánh tới, thần hồn nát thần tính [sợ bóng sợ gió], Lý Đống chỉ kịp nghe được thanh âm quỷ thần dạ khốc, từng mãnh máu tươi sớm đã bắn ra tràn ngập.
“Thần… Khốc… Tiểu… Phủ…”
Thần Khốc Tiểu Phủ, đoạt thiên, giết vật, nghịch thiên chuyển địa, quỷ thần dạ khốc.
“Thì ra là ngươi, thì ra ngươi vẫn chưa chết…” Hấp hối từng hơi, Lý Đống rốt cục nhận ra người trước mắt.
“Đúng vậy, ta vẫn chưa chết… Nhưng đêm nay, ngươi phải chết…”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì Vãn Tình, ngươi phải chết!”
Mây đen theo gió mà động, lại một lần nữa che đi mặt trăng. Đợi đến lúc mây trôi trăng hiện, trong Lãnh Tương Lâm đã không còn thấy một bóng người.
Chỉ có gió nhẹ từng trận, rừng trúc xì xào lay động, máu tươi nhiễm diệp [lá], sặc sỡ một mãnh Tương Phi.
—————————————
Mệnh quan triều đình ly kỳ bị giết, hung thủ lại vô tin tức. Hai vụ án mạng, người bị hại đều là người có quyền cao chức trọng, lập tức liền khiến dư luận kinh thành xôn xao, lòng người hoảng sợ.
Đến tửu điếm, một hơi cạn sạch chén rượu, tuy nói không bằng Pháo Đả Đăng, nhưng cũng thiêu đốt vô cùng, thế như cũng là không đốt được một phen tức giận trong lòng Thích Thiếu Thương. Hai vụ án mạng này, sớm không phát sinh, trễ không phát sinh, lại cố tình phát sinh ngay lúc này, người sáng suốt vừa nghĩ liền sẽ đem hai vụ án mạng này cùng hắn quy về cùng một chỗ.
Nghĩ đến buổi sáng hôm nay, ở Phong Mãn Lâu, Truy Mệnh không nói hai lời liền bắt người. Mặc cho hắn uổng phí võ mồm giải thích, Truy Mệnh vẫn là một lời, trở về Lục Phiến Môn gặp Đại sư huynh nói sau.
Nguyên bản dựa theo tính nết của hắn, thanh giả tự thanh [người trong sạch tự nhiên sẽ trong sạch], vốn không nghĩ trả lời, tra án đều là do Lục Phiến Môn xử lý, hơn nữa bọn họ cũng toàn tâm toàn ý điều tra rõ chân tướng, nhưng đợi các ngươi điều tra rõ chân tướng thì thiên hạ đã biết hết cả rồi. Chính là ai kêu hắn là đại hiệp chứ? Hắn làm sao có thể ngồi yên làm ngơ. Huống chi Lục Phiến Môn đều là huynh đệ của hắn, dù thế nào cũng không thể làm cho huynh đệ của hắn hiểu lầm. Tóm lại một câu, không thể không điều tra. Muốn tra án, đương nhiên đầu tiên phải bắt đầu từ hiện trường vụ án.
Đã vứt bỏ thân phận bộ khoái, đương nhiên không thể cứ nghênh ngang tiêu sái mà đi vào phủ Tướng Quốc. Tuy rằng không có người trụ chống, phủ Tướng Quốc dựa vào quyền thế từng ngày tích lũy, vẫn là canh gác rất nghiêm ngặt, bất quá cho dù gác cổng có sâm nghiêm đến cỡ nào cũng làm sao ngăn cản được thần lòng tung hoành ngang dọc?
Như đi vào chỗ không người, chỉ vài cái qua lại, Thích Thiếu Thương đã tới được thư phòng nơi xảy ra vụ án. Vì tuân theo dặn dò từ Lục Phiến Môn, cho nên hiện trường được bảo trì rất tốt. Thế nhưng, sau một phen xem xét ngoại trừ biết sát thủ là một cao thủ, ra vào phủ Tướng Quốc như chỗ không người, lúc giết người là một đao trí mạng… cộng thêm một chút manh mối bên ngoài, căn bản là không thu thập được thêm chiến tích gì. Bất quá, việc này cũng đã sớm nằm trong dự kiến của Thích Thiếu Thương, nếu sau khi Lục Phiến Môn kiểm tra qua, ở đây vẫn còn sót lại manh mối lớn nào, như vậy cái danh của Lục Phiến Môn không phải là hữu danh vô thực sao.
Vì bảo hộ hiện trường, thư phòng không hề bị tẩy rửa, đầy phòng nồng nặc mùi huyết tinh, áp chế hô hấp con người, làm cho người ta không thở nổi. Cho dù có kinh nghiệm nơi chiến trường, từ dưới vũng máu mà tìm đường sống như Thích Thiếu Thương cũng không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Loại huyết tinh này thậm chí như muốn dung nhập cùng ánh trăng, vừa trong trẻo lạnh lùng vừa vắng lặng thê lương lan tỏ khắp không gian phòng.
Tuy là nồng đặc, thế nhưng đâu đó vẫn phảng phất một tia u cổ, lan tỏ chung quanh mà giằng co. Tuy là thản nhiên, nhưng lại giống như đất bằng nổi sóng, phá tan mùi huyết tinh dầy đặc. Lãnh Huyết, Truy Mệnh có lẽ chưa từng chú ý, thế nhưng hắn, Thích Thiếu Thương sẽ không quên. Mùi vị này, đúng là Cổ Vận U Lan có một không hai, mà Cổ Vận U Lan đúng là có một không hai tại Phong Mãn Lâu.
Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều có liên quan đến Phong Mãn Lâu?
…
Thời điểm Thích Thiếu Thương kiểm tra hiện trường, Lục Phiến Môn đương nhiên cũng không nhàn rỗi.
“Đại sư huynh, chẳng lẽ thật sự do Thích Thiếu Thương làm?”
“Không phải hắn làm?” Ngữ khí Vô Tình nói là khẳng định, không bằng nói là tự hỏi chính mình.
“Thật sự? Thật sự?” Nói thật, trong lòng Truy Mệnh luôn luôn mong chờ Vô Tình sẽ nói ra một đáp án như thế, đối với vị đồng sự này, tuy nói là chán ghét hắn hay lảm nhảm (bánh bao hay lảm nhảm lắm sao?! =.=), cùng cái gì đại hiệp khí khái, thế nhưng tận sâu trong lòng hiểu rõ, Cửu Hiện Thần Long nhất định không phải người sẽ tùy ý lạm sát kẻ vô tội như vậy, “Vậy tại sao muốn đệ bắt hắn?”
“Bởi vì người dĩ nhiên không phải do hắn giết, nhưng lại cùng hắn có liên quan!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, Truy Mệnh trong lòng khẽ động. Quay đầu lại, quả nhiên là hắn, nhị sư huynh, Thiết Thủ.
“Sở kiến anh hùng, nói xem cái nhìn của ngươi.” Vô Tình tiếp nhận trọng tâm câu chuyện.
“Người này giết người lưu lại vết thương giống như là bị Nghịch Thủy Hàn sắc bén gây ra, tiếp theo là khơi dậy mâu thuẫn, rõ ràng là muốn dẫn dắt chúng ta hoài nghi Thích Thiếu Thương.”
“Vậy ấn theo ý tứ của ngươi, chúng ta phải làm như thế nào cho tốt?”
“Cứ làm theo những gì huynh muốn a.”
“A, tốt, tiếp tục đuổi bắt Thích Thiếu Thương!”
“Nếu hung thủ muốn chúng ta hoài nghi Thích Thiếu Thương, như vậy chúng ta liền tương kế tựu kế, xem hắn rốt cục là muốn làm gì…” Nhìn Truy Mệnh bộ dáng giống như lọt vào trong sương mù, Thiết Thủ vẫn là giải thích một chút cho hắn hiểu.
“Như vậy a, quả nhiên là ý kiến hay.”
“Bất quá, điều đầu tiên chúng ta phải lo lắng chính là…”
“Lê Thiểu Hàn!”
“Không sai! Nếu là vì cừu hận với Liên Vân Trại, như vậy mục tiêu kế tiếp nhất định là thống lĩnh cấm quân Lê Thiểu Hàn!”
“Chúng ta đây còn chờ cái gì, chậm trễ, người sẽ mất mạng, như vậy sẽ không còn kịp.” Giống như tên của mình, hấp tấp, chỉ chớp mắt, Truy Mệnh đã hướng phủ Tướng Quân mà chạy đi.
“Ngươi đã trở về, hắn lại có nhiệt tình rồi.” Vô Tình nói một câu, khiến thân hình Thiết Thủ dừng một chút.
“Chúng ta là huynh đệ cùng sinh cùng tử!”
“Phải, ta biết! Là cùng sinh cùng tử!”
Nếu Lục Phiến Môn nghĩ tới, thì Thích Thiếu Thương đương nhiên cũng nghĩ tới.
Vì thế, hai phía đều cùng hướng một chỗ mà đến. Thế nhưng, bọn họ vẫn là đến chậm!
Khi Thích Thiếu Thương đuổi tới, Lê Thiểu Hàn sớm đã đi đời nhà ma, vẫn như trước một đao trí mạng, vẫn như trước không lưu lại một chút dấu vết nào.
————
() Trúc Tương Phi (Trúc đốm): tương truyền rằng khi Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô thì băng hà, hai ái phi của Vua Thuấn vì thương nhớ chồng mà than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm nên được gọi là trúc đốm – hay Trúc Tương Phi.