Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh
Theo từng bước đi của Cố Tích triều, chiếc áo tơi quanh thân như một màn phi vũ hòa quyện với thanh phong phiêu đáng, hắc y như che khuất toàn bộ thân ảnh của y, thật sâu, thật ổn, từng bước vững vàng mà tiến lên, nhẹ nhàng, thanh thoát lại mang theo vài phần tiêu sái thâm nhật vào cốt tủy.
Trong một khắc kia, chỉ có Lưu Anh cảm nhận được trên người y toát ra một loại cảm giác khiến người ta hít thở không thông, đó là một sự hứng thú được ngụy trang kỹ càng, rất sâu, chỉ để lộ ra trên nét mặt sự tĩnh lặng, lạnh lùng như hồ đầm không đáy.
Khóe miệng Hoàng Kim Lân không giấu nổi tươi cười, hai phiến môi mỏng nhếch lên mang theo vạn phần đắc ý.
Dưới lông mi trầm hạ, ánh mắt Cố Tích Triều lóe lên điểm điểm tinh quang, y đột nhiên mở to mắt, sát khí sắc bén như băng phong phá không mà đến, đánh tan tấm màn màu đen bức bách do Hắc Vũ tạo ra.
Hoàng Kim Lân cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hắn như nói lên một câu ‘ Cố Tích Triều, ngươi quả nhiên là Cố Tích Triều.’ Cho dù ngươi có dùng Thần Khốc Tiểu Phủ thì kết quả vẫn như nhau, tai kiếp ngày hôm nay ngươi đừng hòng tránh khỏi.
Nhưng Cố Tích Triều không xuất ra vũ khí đã giúp y thành danh trên giang hồ, cũng không sử dụng các kiểu kỹ năng khác. Trên tay y lúc này chỉ cầm một ống đồng nhỏ, cỗ quan vừa mở, đầy trời lập tức phủ kín ngân vũ. Châm dài bán tấc, tinh mịn như sa, nhiều không đếm hết, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín cả khoảng không.
Cảnh tượng bày ra vạn phần sán lạn cũng vạn phần mỹ lệ, hay cho một chữ “Vũ” ðến đi đều mang theo nét thê lương mà diễm lệ.
Hoàng Kim Lân chỉ nghe đầy trời thanh âm của mưa gió gào thét, ngân châm xuyên qua da thịt, thấu tận xương tủy, tiếng kêu rên hòa cùng tiếng người ngã xuống không ngừng vang lên. Hắn cũng không ngờ đến một chiêu này của Cố Tích Triều, cho dù cường công chống đỡ hắn cũng không thể đối phó lại với loại công kích mãnh liệt này, thân thể vừa động cả người đã bị bao vây trong màn ngân châm.
Hai hắc y nhân từ phía sau kéo mạnh hắn ly khai, một trong hai người xoay tay, đem bao tay được dệt bằng chỉ bạc tiếp lấy một chưởng ngân châm, vừa đúng lúc cứu Hoàng Kim Lân một mạng, nhưng cũng không ngăn được một cây ngân châm đâm thẳng vào cánh tay trái của hắn.
Khi vũ châm ngừng, Cố Tích Triều cùng Lưu Anh đã không thấy bóng dáng, phảng phất giống như chưa từng hiện diện.Hắc Vũ ngã xuống đất hơn phân nửa, đầy người bị cắm đầy châm chẳng khác nào con nhím, có người chưa bị châm cắm trúng nơi yếu hại, thống khổ rên rỉ. Cũng không ít người tránh né ám khí lại bị xiềng xích của phe mình đâm trúng, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Không có khả năng, không có khả năng! Y như thế nào lại có Bạo Vũ Lê Hoa Châm!
Hoàng Kim Lân rốt cuộc từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, không bận tâm đến thủ hạ tử thương đầy đất, cũng không chú ý đến cánh tay trái của mình đã bị ngân châm đả thương, nắm lấy cổ áo người bên cạnh, cơ hồ như muốn xả giận. Giữa thiên địa trống trải chỉ nghe tiếng hắn rống to: “Ðây là ám khi độc môn của Ðường Môn, hắn làm sao có? Tại sao lại có chuyện này! Các ngươi có phản đồ!”
Cao thủ Ðường Môn còn lại đang cứu chữa cho thuộc hạ của hắn nhịn không được nhíu mi, tay khẽ động đã làm cho bao tay bằng băng ti biến mất. Hai người liếc nhìn nhau, người đang bị Hoàng Kim Lân túm áo liền hất tay hắn ra nói: “Hoàng đại nhân, ngươi bình tĩnh đi, Ðường Môn hiện tại cũng không phải chỉ có một phái.”