Edit: Nguyệt Phong + Beta: Kamiya
Thời gian đếm ngược: Ba ngày rưỡi.
Địa điểm: Gian nhà cũ bỏ hoang của Lưu Anh.
Hoạt động: Thích Thiếu Thương phụ trách mua đồ ăn, tham dò tin tức, thỉnh thoảng xuất môn; Lâm Tể Huyền tiếp tục nghiên cứu; Cố Tích Triều nhàn lai vô sự; Lưu Anh phụ trách chiếu cố cuộc sống của mọi người, hằng ngày giúp đỡ Lâm Tể Huyền ngao dược.
Chuyện gì đến sẽ phải đến, Cố Tích Triều rất tin vào những lời này, bởi vì y tin tưởng trên đời này không có chuyện gì có thể dựa vào may mắn mà giải quyết đươc, chí ít đối với y là như vậy.
Bởi vậy khi Lâm Tể Huyền một mình bưng chén thuốc tới trước mặt y, Cố Tích Triều vẫn nhàn nhã dựa người vào bên song cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài, thản nhiên nói: “Không đi với Thích Thiếu Thương sao?”
Lâm Tể Huyền gật đầu nói: “Ta đem dược cho ngươi, còn hắn ở ngoài giúp Lưu Anh cô nương múc nước.”
Liếc mắt nhìn những hạt màu nâu dày đặc nổi trong chén thuốc, Cố Tích Triều nói: “Ngươi có sở thích cho người khác uống mấy cái thứ dược liêu kỳ quái đó sao?”
Lâm Tể Huyền vẫn một mực thản nhiên như cũ, dung mạo tuy vẫn giống như trước đây, nhưng thần sắc lại trở nên kỳ lạ, phảng phất lộ ra một thứ biểu tình âm ngoan, lạnh lùng: “Ngươi sai rồi, ta chỉ là thích cho ngươi uống những thứ dược liệu kỳ quái này thôi.”
“Thật sao?” Cố Tích Triều lạnh lùng cười, đột nhiên đổi đề tài, khẩu khí lãnh đạm: “Lâm đại phu hành động trước sau thật không nhất quán sao, việc gì phải sợ ta nhận không ra ngươi? Còn muốn Hoàng Kim Lân cố ý nhắc nhở.”
“Ngươi lại sai nữa rồi.” Lâm Tể Huyền cười cười lắc đầu, khóe mi lộ ra ý khiêu khich, không nhanh không chậm mà đáp lời: “Ta không phải là sợ ngươi nhận không ra ta, ta là sợ ngươi nhận ra rồi nhưng lại cố tình làm như không biết, phá hủy chuyện tốt của ta.”
Ha, Cố Tích Triều lần này cười đến cực kỳ trào phúng: “Hảo cận thận a, Diệt Ngân, Vãn Tình đều nằm trong tay ngươi, đã như vậy mà còn cần phải sợ ta sao?”
“Bởi vì ngươi vốn là Cố Tích Triều.”Lâm Tể Huyền để lại chén thuốc lên bàn, đột nhiên tiến lại gần người kia, bàn tay nhanh chóng nắm lấy cằm Cố Tích Triều, tư thế vô cùng ngả ngớn.
Cố Tích Triều không ngờ hắn lại hành động như vậy, trong mắt lập tức toát ra sát khí, cơ hồ như muốn một đao đâm thẳng vào đôi mắt đang nhìn mình, cổ tay vừa chuyển, đầu ngón tay đã giữ chặt ngân châm đâm vào nhật nguyệt huyệt.
Sớm có chuẩn bị từ trước, Lâm Tể Huyền thân thủ nhanh chóng bắt lấy cổ tay y. Thấy ý đồ đã đạt thành, hắn cũng không muốn liều lĩnh, vừa rút lui vừa trả lời; “Tựa như mới vừa rồi, ngươi thông minh như vậy lại không biết ẩn nhẫn, đáng lý ra nên làm bộ không có năng lực phản kháng ngươi lại không làm đươc (làm bộ không có năng lực phản kháng cho bị anh ăn tươi nuốt sống luôn á hả, tiểu Cố đâu có dại vậy! >