Người trong đã không còn hơi thở, Thích Thiếu Thương như tê tâm liệt phế, còn gì thống khổ hơn khi mất đi người mình yêu nhất. Đồng thời, kẻ đã tổn thương người đó lại chính là bản thân, không chỉ một lần.
Nhìn thấy Cố Tích Triều còn sống, hắn luôn cảm thấy ông trời đã hậu đãi mình. Hắn yêu người này, sẽ không trốn tránh nữa. Nếu ông trời đã để Cố Tích Triều sống, hắn sẽ dùng hai tay mình mà ôm chặt lấy y, tận chân trời góc bể, nếu chỉ còn một hơi thở, tất không buông ra.
Nhưng mà, vì sao chính mình lại tổn thương y lần nữa, Tích Triều của hắn, luôn tùy hứng như thế. Từ giờ trở đi, cho dù phải canh giữ một hài cốt cả đời, hắn cũng sẽ ở bên y, vĩnh viễn!
Khi Cố Tích Triều nhận thức được xung quanh, phát hiện mình đang ở Tích Tình Tiểu Cư. Nam nhân ôm chặt lấy mình đã không thấy bóng dáng. Y nhíu mày, Thích Thiếu Thương tên hỗn đãn, quả nhiên không thể là tri âm của y, cứ canh chừng ở đây thêm một khắc nữa sẽ chết à?
“Ken két”, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Cố Tích Triều nheo mắt nhìn về phía người vừa bước vào, đối phương không ngoài dự kiến, choáng váng, ngây ngẩn cả người.
Cố Tích Triều nhìn hắn cười, “Đại đương gia, biệt lai vô dạng.”
hy vọng ngươi vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay
“Tích Triều.” Người nọ phục hồi tinh thần, xông lên gắt gao ôm lấy y, thân người run rẩy, kích động nói, “Tích Triều, Tích Triều! Thật là ngươi sao! Ta biết ngươi sẽ trở về! Ta biết ông trời sẽ không nhận ngươi! Ta biết ngươi sẽ không cứ như vậy bỏ ta lại một mình! Tích Triều, Tích Triều…”
Cố Tích Triều bị tên thổ phỉ dã man ôm đến đau nhói, tay y cũng ôm lấy Thích Thiếu Thương, khẽ cười nói, “Đại dương gia, có muốn Tích Triều kể cho ngươi một câu chuyện không? Câu chuyện về một linh hồn, một nữ hài tử…”
Không phải tri âm? Thì sao? Dù sao bọn họ cũng còn rất nhiều thời gian, y sẽ từ từ khiến “tri âm” của y trở thành một tri âm chân chính.
— Toàn Văn Hoàn —