Không còn đường lui, vậy không cần phải lui nữa.
Vì sao? Vì có người thay ta cản a ~!
“Nguy hiểm, lui ra.”
khóc ~ Thích bánh bao ~! Ngươi quả nhiên không hổ là người mà Triều Triều coi trọng, lúc nào cũng tới đúng lúc như vậy!
Nếu Thích bánh bao đã thay ta đánh, ta cũng rất an tâm chạy vào trong đình uống trà cho đỡ sợ.
“Cố công tử.”
“Hộc!” Một câu, báo hại trà trong miệng ta phun ra hết. Xem ra câu chuyện của ta và Hoàn Nhan Thịnh vừa rồi, bọn họ đã nghe hết. Tốc độ đến nhanh như thế này, xem ra, ta ở trong Lục Phiến Môn không có khi nào là không ở trong tầm giám sát của mọi người? Lửa giận dấy lên trong lòng. Nếu không tín nhiệm, hà cớ gì phải lưu ta lại! Còn Thích bánh bao, Thích Thiếu Thương, ngươi cũng nghĩ thế?! “Ta nói ta không phải Cố Tích Triều!”
“Rầm!” Tiếng kiếm rơi xuống đất, ta quay đầu, chấn động, là Nghịch Thủy Hàn! Nói cách khác, Thích bánh bao thua? Từ từ, ta nhớ Thích bánh bao võ công so với ta chỉ hơn chứ không kém, sao có thể thất bại trước Hoàn Nhan Thịnh, kẻ đánh không lại ta?!
Nhìn đám người theo giám sát ta, đám người Vô Tình Thiết Thủ cũng một bộ dáng vô lực sắp ngã quỵ. Xem ra, là bị hạ độc.
Vô tình lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Thịnh, “Ngươi có bài bố người trong Lục Phiến Môn?”
Hoàn Nhan Thịnh nở nụ cười, dùng khăn lau kiếm trong tay, “Phải nói là, ta thu nhận một người.”
Thu nhận?! Phản đồ! Vô Tình có thế nào cũng không ngờ tới trong Lục Phiến Môn lại xuất hiện phản đồ? Lại bị người khác thu phục! “Là ai!”
“Ta bảo Nhân nhi hạ dược trong cơm chiều của các ngươi, đừng lo, các ngươi còn có thể chống cự khoảng hai, ba canh giờ. Nhân nhi, lại đây.”
Ta trừng mắt nhìn cái tên “Nhân nhi” kia cúi đầu, mặt không chút thay đổi đi đến bên Hoàn Nhan Thịnh, là Đao Đồng theo hầu Vô Tình!
“Tiểu Đao, tại sao là ngươi… ngươi sao có thể theo người Kim phản bội chúng ta?”
“A, đó là tự nhiên, Nhân nhi là người Kim, đương nhiên giúp Kim quốc chúng ta.”
A? Không phải nói Đao Đồng bên cạnh Vô Tình là cô nhi sao? Sao có thể là người Kim? A ~ ta biết rồi, chính vì là cô nhi, nên mới không thể truy ra thân phận thật! Hiện tại có người đến nhận tổ quy tông, đương nhiên phải trở về tổ quốc ~!
“Nói như vậy, sư phụ cũng là do ngươi hạ độc.” Vô Tình lúc này vô cùng kích động, cho dù toàn thân vô lực, hai tay vẫn nắm chặt lấy xe lăn.
“Thực xin lỗi, công tử…” Nhân nhi cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình, “Ta là người Kim, ca ca của ta là người hầu theo phụng dưỡng hoàng tử điện hạ. Ta chỉ có thể nghe theo ca ca…”
Người hầu? Dã Dực? Khó trách lần đầu tiên nhìn hắn lại thấy quen như thế, thì ra là ca ca của tiểu Đao.
“Được rồi, hiện tại mời Cố công tử lựa chọn lại một lần nữa. Nhất định phải cẩn trọng suy xét.”
“Vì sao?” Sao đột nhiên lại quay sang ta thế này? Ai, hiện tại ta nói ta không phải Triều Triều, hình như không ai thèm nghe.
“Vì sao là sao?” Hoàn Nhan Thịnh rõ ràng sửng sốt.
“Không phải ta đã lựa chọn sao, sao lại bắt ta phải chọn một lần nữa?” Nghiêng đầu, khó hiểu.
“A, nói như vậy, Cố công tử không muốn giải dược.” Hoàn Nhan Thịnh cười pha chút tự tin.
“A ~ giải dược, chỉ là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán mà thôi, giải rất đơn giản!” Ù ù cạc cạc.
“Xem ra Cố công tử không quản sống chết của đám người Lục Phiến Môn kia.” Vẻ mặt Hoàn Nhan Thịnh “vèo” một cái trầm xuống.
“A, đúng đúng, thì ra ngươi đang nói về giải dược của bọn họ.” Bừng tỉnh ngộ.
“…” Nói một hồi, thì ra là ông nói gà bà nói vịt.
“Ngươi rốt cuộc muốn hay không!” Giận dữ.
“Nói nhảm! Đương nhiên muốn! Giải dược!” Chìa tay.
“…” Hoàn Nhan Thịnh sửng sốt, cười lạnh nói, “Chẳng lẽ Cố công tử biến mất hơn một năm thì trí lực cũng giảm theo? Thiên hạ không có bữa trưa nào không phải trả tiền đâu.”
Là cụm there’s no free lunch trong tiếng Anh, cái gì cũng có cái giá của nó
“Được, ta tự cấp tự túc! Ta cũng không tin xuất thân là đệ tử chính thức của Dược Vương như ta đây, có loại độc nào không giải được!” Trừng mắt nhìn hắn, đừng cho là ta không biết hắn đang nói cái gì, vấn đề cơ bản: từ chối nhượng bộ.
“Bây giờ thì sao?”
Một thanh kiếm sắc bén đặt trên cổ ta.
“Ngươi bây giờ còn có tinh thần đi giải độc cho người khác?”
Đáng giận! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
[ Triều Triều a ~ mẹ ruột không xong rồi ~! Xuất hiện đi ~! huhuhuhuhuhuhu~ là ta sai lầm rồi, hết thảy đều là lỗi của ta! Triều Triều a ~ đừng phớt lờ ta ~! Nhanh xuất hiện đi! Thích bánh bao gặp nguy hiểm a! ]
Ta sốt ruột, nhìn về phía Thích bánh bao, phát hiện Thích bánh bao đang nhìn ta, miệng không ngừng rung chuyển, hắn đang nói chuyện! Rất nhẹ, hắn khẽ nói ——
“Tích Triều, Tích Triều! Ngươi không thể gặp chuyện gì được! Tích Triều!”
Thì ra, sớm đã có loại tình thâm này sao? Chỉ là đang trốn tránh thôi. Hoàn hảo hoàn hảo, xem ra mẹ ruột ta đây cũng có chút thành tựu! Hắc ~!
[ Triều Triều! Triều Triều! Thích bánh bao đang gọi ngươi a, Thích bánh bao đang lo cho ngươi! Thích bánh bao thích ngươi! Triều Triều ~]
Có đôi khi, người gặp vận may, ngăn cũng không được.
Ngay lúc ta phát hiện ra tình cảm sâu sắc của Thích bánh bao dành cho Triều Triều, đang vui sướng không thôi, cứu tinh đã tới rồi ~!
Quỷ thần dạ khốc, Thần Khốc Tiểu Phủ!
Bạch lão! Sư phụ! Tới bây giờ ta mới thấy được ông đáng yêu như thế a ~~~ Nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà!!!
“Đồ nhi ngoan ~ sư phụ tới thăm ngươi! Tiểu phủ của ngươi sư phụ chơi chán rồi, trả lại ngươi nè ~!”
Thần Khốc Tiểu Phủ đánh rơi thanh kiếm của Hoàn Nhan Thịnh đặt trên cổ ta, sau đó rơi xuống ngay cạnh chân ta.
huhuhuhuhuhuhuhuhu~ Bây giờ ta mà nói mình không phải Triều Triều, chính mình cũng không tin nổi!
“Sư phụ…” khóc ~ Mặc kệ, trước hết thu phục chính sự rồi nói sau! Chỉ tay, mục tiêu, Hoàn Nhan Thịnh! “Lão nhân gia, Mạc Tà bảo bối của người bị tên kia dòm ngó, hắn vì muốn cướp Mạc Tà mà hạ động chúng ta.”
“Ôi chao? Mạc Tà? Cái thanh kiếm tàn này có gì đáng để dòm ngó? Bất quá dùng để đốn củi cũng không tồi. Hắn muốn thì ngươi đưa hắn đi!”
“Bạch lão! Nếu Mạc Tà là của ông, ông nên biết trong Mạc Tà có giấu bảo đồ bí mật chứ?”
“Giấu bảo đồ? Cái kia a, biến mất từ năm mươi năm trước rồi!”
“Cái gì?!” Lần này không phải ta, là bạn học Hoàn Nhan Thịnh kích động. “Không có khả năng! Ta rõ ràng nghe nói Nam Đường lưu lại bảo tàng rất quý, dùng mãi không hết, sao có thể biến mất?!”
“A, mấy cái thứ đó được giấu ở trong Long Nhai Sơn, đỉnh núi nhỏ như vậy có thể giấu được bao nhiêu châu báu? Huống chi dọc sườn núi có thuốc nổ, sớm đã oanh tạc chẳng còn gì cả!”
A, ta hiểu rồi, thì ra bảo tàng Hoàn Nhan Thịnh một lòng tìm kiếm đã bị thuốc nổ oanh tạc tan thành tro bụi, thật là thiệt thòi cho hắn đã bày mưu tính kế nhiều như vậy.
Quả nhiên, Hoàn Nhan Thịnh bị đả kích rất lớn. “Làm sao có thể… Tin tức của ta…”
Không để ý tới Hoàn Nhan Thịnh bị đả kích, ta gọi Bạch lão, “Bạch lão, chúng ta trúng độc, trước hết giải độc cho chúng ta đã.”
Bạch lão theo mái hiên phi thân xuống, bắt mạch cho ta, sau đó là bộ dáng khinh bỉ, “Có lầm hay không vậy, loại độc kém như vậy cũng giải không xong, lại là đồ đệ của Bạch lão này sao?”
“Không phải a, Bạch lão! Vì tên kia dùng kiếm uy hiếp nên ta mới không có cơ hội giải độc thôi! Ông giúp ta giải trước. Còn mấy người bên cạnh nữa, bọn họ trúng độc không giống ta, ông cũng giải luôn đi!”
Bạch lão vừa lên tiếng, vung tay, lấy ra giải dược cho ta. Quả nhiên là Dược Vương a, phải tới lúc nào ta mới đạt đến cảnh giới của lão!
Bất quá về chuyện bảo đồ ta còn có chút nghi hoặc. “Bạch lão, làm sao ông biết điều này?”
“Hắc hắc, bởi vì thuốc nổ đều là do ta đặt mà.”
“Vì sao?!” Kinh ngạc. Một ngọn núi đầy ngọc ngà châu báu a ~!
“Ta còn làm gì khác được, có người ép ta, hắn lấy sách y dược của ta để uy hiếp, nếu không tạc sơn sẽ đốt sách! Không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo!” Cái lão này… mê dược quá rồi!
“Ôi chao, đừng nói nữa, ta vất vả lặn lội tới đây vì nghe phong phanh Kim Quốc tặng Đại Tống dược liệu gì đó trân quý lắm, ta phải đi nhìn một cái! Đồ nhi ta đi trước! Không có việc gì thì quay về sơn cốc, có việc đừng tìm ta!” ==||||||||||
Ai, cái đó gọi là “lễ vật” cho giao hảo giữa hai nước Tống Kim mà.
Ta nhìn theo Bạch lão đi xa, trong lòng thở dài, trơ mắt nhìn một vấn đề còn lớn hơn nữa phải đối mặt!
“Cố Tích Triều…”
Đối mặt với Thích Thiếu Thương muốn nói lại thôi, ta thiên ngôn vạn ngữ lại không thể thốt ra một từ, rõ ràng ta không phải Triều Triều, nhưng ta hiện tại lại là Triều Triều, ta muốn khiến Triều Triều và Thích bánh bao hòa hảo, nhưng ta hiện tại sao lại hóa thành ta và Thích bánh bao “tình sâu nghĩa nặng”? Ta nên làm gì bây giờ, Triều Triều…
Có đôi khi, người vui cực điểm lại sinh bi!
Tình thế đảo ngược.
Kiếm khí, sát khí, sát khí đẫm máu tanh cuồn cuộn trong gió, Thích Thiếu Thương vừa giải độc xong đã xông vào sát trận.
Thích Thiếu Thương ngưng thần, trở cổ tay, xuất kiếm, một kiếm công hướng người đánh lén ——
Người hầu của Hoàn Nhan Thịnh, Dã Dực.
Ta vẫn thắc mắc sao không thấy hắn, thì ra là chờ ở chỗ này. Người này tuy mạnh hơn Hoàn Nhan Thịnh rất nhiều, nhưng để Thích Thiếu Thương đối phó với hắn, chuyện nhỏ.
Nghịch Thủy Hàn trong tay Thích Thiếu Thương, chậm rãi toát ra một loại ngạo ý nhàn nhạt. Mà không phải lãnh. Đó là ngạo của Nghịch Thủy Hàn, cũng là ngạo của Thích Thiếu Thương —— ngạo của hắn suốt một năm qua! Ngạo khí nhập cốt, băng xích nhập phế.
Kiếm pháp của hắn!
Một năm, suốt một năm, cái cảm giác kích động này đã biệt tích suốt một năm. Từ sau khi Nghịch Thủy Hàn một kiếm xuyên tim người nọ, hắn đã không còn cảm thấy hể hả vui sướng tràn trề nữa!
Hắn cảm giác được, người nọ đã trở lại, người nọ, sắp trở lại! Hắn muốn nói cho y biết, hắn nhất định phải minh minh bạch bạch nói cho y biết, hắn yêu y! Hắn sẽ không buông tay một lần nữa! Nếu người nọ trước sau như một trốn tránh, hắn nhất định sẽ nắm chặt tay y, cả hai tay, chết không xa rời!
Trong lòng hiện lên một tia khác thường, tựa hồ nhận thấy Thích bánh bao có một sự thay đổi lớn, ta há hốc miệng muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, nói với ai.
[ Ngươi còn muốn giúp ta khôi phục không? ]
[ Muốn a muốn a đương nhiên muốn! ] Triều Triều từng nói không ngó tới ta nữa, nay đột nhiên nói chuyện với ta, ta không tự hỏi tại sao, Triều Triều đã nói chuyện với ta, thật vui sướng a, ai quan tâm nhiều như vậy chứ?
[ Vậy nhất nhất đều phải nghe ta. ] Ngữ khí lãnh đạm, nghe không ra nửa điểm cảm xúc.
[ … ] Ta nhớ rõ, phương pháp khôi phục là, một – kiếm – xuyên – tâm.
[ Ta phải lấy lại hai hồn bốn phách của ta còn bám vào Nghịch Thủy Hàn. Ta nói rồi, trừ phương pháp này, không còn cách khác. ] Tựa hồ biết ý nghĩ của ta, Triều Triều như vậy tiếp tục nói.
[ Vậy Triều Triều, ngươi có thể đảm bảo là sẽ không sao? ] Ta thực lo lắng a, vất vả lắm Thích bánh bao mới thông suốt, tuy rằng ta không biết vì cái gì ( Lạc: …), nếu Triều Triều có mệnh hệ nào…
[ Ta có thể đảm bảo nhiều nhất, sẽ không chết ngay lập tức. ]
[ Có ý gì? ] Cái này là đảm bảo sao?
[ Ngươi có muốn kết thúc hay không? Ngươi xem ta là ai? Cố Tích Triều ta muốn làm gì, người khác có thể chi phối sao? Ngươi giúp thì giúp, không giúp thì thôi. Bất quá ta cho ngươi biết, nếu muốn ta khôi phục, trừ cách này, không còn cách nào khác. ]
[… Ta biết rồi, ta làm theo. ] Thì ra trong một năm nay, ta trong lòng Triều Triều, không là gì cả. Cho tới bây giờ vẫn không là gì cả.
Kiếm trong tay lãnh lệ tựa như từng đóa hoa bừng bừng nở rộ, như mai tháng một, hạnh tháng hai, đào tháng ba, mẫu đơn tháng tư, lựu tháng năm, sen tháng sáu, hướng dương tháng bảy, quế tháng tám, cúc tháng chín, phù dung tháng mười, sơn trà tháng mười một, thủy tiên tháng mười hai, mỗi một đóa đều là, khác biệt, mỗi một kiếm đều là, lãnh diễm, kinh tâm, động phách.
Nghịch Thủy Hàn rời tay, thẳng đánh tới đối thủ, cao ngạo, phong sương!
Đột nhiên, ngừng lại.
Huyết tràn, tự hỏi, tim có còn đập…
==========
“Thích Thiếu Thương, chúng ta chỉ có một kết quả… Không phải ngươi chết, chính là ta vong!… Thật lâu trước kia, có lẽ cũng không lâu lắm, khi thiên lý truy sát, phản bội ngươi, hủy sơn trại của ngươi, giết sạch huynh đệ ngươi, ta đã biết…” Chúng ta không còn đường quay lại. “… Ta vẫn nghĩ, thời khắc tỉnh táo ta vẫn luôn nghĩ, khi nào thì, ta sẽ chết dưới Nghịch Thủy Hàn… Đó chính là kiếm của ngươi, không phải sao… Kiếm ngươi muốn mạng ta, hẳn ngươi cũng muốn…”
“Thích Thiếu Thương, ta biết ta chạy không thoát, nhưng ta sẽ không để người khác giết, ta muốn chết trong tay ngươi. Nếu, ngươi nguyện ý… Nếu ngươi không muốn, để ta ra tay. Ngươi chết hay ta vong, kết cục vĩnh viễn chỉ có một.”
Ta chết.
==========
“Thích bánh bao…”
Thích Thiếu Thương ngây ngốc nhìn Nghịch Thủy Hàn lần thứ hai đâm vào lồng ngực người nọ, mà người nọ một lần nữa tựa hùng ưng gãy cánh rơi xuống, bàn tay cứng đờ.
“Thích bánh bao, ngươi có tin rằng linh hồn có thể nhập xác không…”
Hắn cười, nhưng không phải nụ cười ngu ngốc vô tâm, mà là hoan hỉ, thống khổ, còn có tịch mịch.
“Thích bánh bao, phải đối xử với Triều Triều thật tốt, nếu không, ta sẽ dẫn y đi…”
Trong chớp mắt, tựa hồ mất đi bình tĩnh, ngạo khí vốn có, hắn vọt tới bên người nọ, ôm lấy thân thể đang trượt xuống, hai tay run rẩy xoa mặt y, “Tích Triều, là Tích Triều sao, đúng không? Là ngươi sao? Tích Triều, Tích Triều…” Người trong lòng hai mắt đã nhắm nghiền, không có hô hấp.
“Đại dương gia…” Tựa một giấc mộng, người nọ rõ ràng đã ngừng thở lại mở mắt, nhìn hắn cười. “Đại dương gia, ta yêu ngươi. Nhưng mà, ta biết chúng ta gánh vác không nổi, cho nên, thực xin lỗi. Tích Triều vẫn muốn chết trong tay ngươi.” Trước sau như một.”Thực xin lỗi, thật sự, thực xin lỗi…”
Tựa một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, người nọ vừa cười với hắn, sau đó lại mất hồn lạc phách.
Chỉ là một tia sáng lập lòe mà thôi.
“Tích Triều! Ngươi chờ một chút! Ta có lời muốn nói với ngươi! Ta thích ngươi, Tích Triều! Ngươi đừng đi! Ta biết một người gánh vác không được, vậy hai người chúng ta cùng gánh vác! Chúng ta cùng nhau…”
Mọi người nhìn nam nhân kia ôm cừu địch của mình, lệ quang chan chứa, trong lòng tiếc thương… Tuy rằng đây là tình cảm trái với luân thường đạo lý… tuy rằng đây là thứ thế nhân không chấp nhận… thế nhưng…
[ Đây là, kết cục mà ngươi muốn. ]
Thời khắc cuối cùng kia, kiếm của Thích bánh bao sắp đâm trúng đối thủ, Triều Triều lại lệnh cho ta tiến lên, ta biết y muốn ta làm gì, y muốn ta lấy thân mình chặn kiếm kia. Ta biết, nhưng chỉ còn cách làm theo. Quả là không lập tức chết đi, bất quá, chỉ kéo dài được thêm một khắc. Tựa tia tàn le lói.
Ta là mẹ ruột, chỉ có thể theo sự an bài của Triều Triều. Đây là kết cục mà y muốn, ta sẽ cho y.
Bất quá, sau đó, không thể thuận theo y.
[… Được. ]
Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên được đối mặt với Triều Triều, đương nhiên cũng là lần cuối cùng. Triều Triều thanh y tóc quăn chân chân chính chính xuất hiện trước mắt ta.
[ Ngươi muốn làm cho hắn nhớ ngươi cả đời? Đồng thời, cũng thống khổ cả đời? ]
[ Không, hắn sẽ không. ]
[ … ]
[ Hắn là Thích Thiếu Thương, là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương, hắn là Đại dương gia của ta… Hắn sẽ không tiếp tục sa sút tinh thần như thế. Ta tin hắn. ]
[ Ngươi tin hắn như vậy? ] Âm thầm hạ quyết tâm, tay trái xoa hạt châu màu lam nhạt trên cổ tay phải.
[ Tin, đương nhiên tin. Bởi vì… ]
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
“Ta muốn đi đến thời đại của Triều Triều, lúc nào cũng được!! Chỉ cần cho ta gặp y, trở thành người thân cận nhất bên cạnh y!”
“Người thân cận nhất đúng không? OK ~ GO!”
Lại là một đạo bạch quang bao trùm khiến ta đầu váng mắt hoa. “Từ từ! Ta còn chưa nói xong mà ——-”
“Ngươi còn có di ngôn gì —— à không, ý ta là —— lời muốn nói?”
“Nếu ta không quay về được thì sao? Ngài chịu trách nhiệm à? Ta làm sao tìm được ngài? Nếu ta gặp nguy hiểm thì sao? Nếu ta bị thương thì sao, ngài có chịu trách nhiệm không?”
“Cái đó… Cái đó…”
“Bực rồi nha! Có nhầm hay không vậy?! Chẳng lẽ bảo hiểm cũng không có? Chẳng lẽ trong lúc xuyên không ta có chết cũng không ai chịu trách nhiệm à?!”
“Được rồi được rồi, bạn học ngươi đừng nóng vội, ta có một hạt châu có thể làm người khởi tử hồi sinh! Nói cách khác, nếu ngươi đã ngấp nghé cửa tử, linh thể sắp xuất khiếu, chỉ cần ăn hạt châu này thì sẽ không sao rồi! Thế nào, yên tâm rồi chứ? Hơn nữa, hạt châu này tự động bám trên người ngươi, không cần phải lo lắng bị người đánh cắp! Bất quá chỉ có một viên, ngàn vạn lần đừng tùy tiện tặng cho kẻ khác? Bằng không, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”
“Quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác chứ? An toàn rồi ~ ”
Hạt châu màu lam nhạt chậm rãi xuất hiện trước mắt ta.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Vật quan trọng, nếu tặng, ắt phải tặng cho một người thật quan trọng. Ta như thế nào cũng không sao, chỉ cần Triều Triều sống tốt là được. Nếu không thể quay về thì thế nào? Ta là mẹ ruột ta sợ ai!
[ Triều Triều, đây là lần cuối cùng ta cầu xin ngươi một chuyện. Sau này ta và ngươi, sẽ không còn quan hệ gì nữa. Được không? ]
[… Được, ngươi nói đi. ]
[ Xin ngươi, ăn hạt châu này… ] Xin ngươi!
[ … ]
Hai tay nâng hạt châu màu lam nhạt, xoay người… [ Vì ta, lần cuối cùng… ] Tay nâng hạt châu run rẩy, mắt nhắm nghiền không dám nhìn y, cũng không dám nói tiếp, chỉ chờ y, chờ y tiếp nhận.
Vật trên tay không còn, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
Vui sướng ngẩng đầu, nhìn Triều Triều chậm rãi nuốt hạt châu kia. Kích động a ~~~~~ ha ha ~(≧▽≦)/
[ Đây là cái gì vậy, rất khó nuốt. ] Triều Triều cau mày, không giận.
[ Đương nhiên là ~~~~~~ vật sẽ cho ngươi hạnh phúc! Triều Triều, sống thật tốt, đừng lãng phí tâm ý của ta. ]
Triều Triều mỉm cười nhìn ta, dường như đã biết những chuyện ta muốn làm. Cũng phải, Cố đại công tử kinh tài tuyệt diễm, sao có thể không biết tâm nguyện nho nhỏ của một nữ tử như ta?
[ Có thể nói cho ta biết, tên của ngươi không? ]
[ A? Tên? Ta, ta gọi là ——] Tay khẽ đẩy linh thể Triều Triều lui về phía sau, nhập vào thân thể còn ấm trong vòng tay của Thích Thiếu Thương.
[ Ta gọi là, mẹ ruột. ]
Triều Triều, kiếp sau, làm con ta được không, ta muốn mẹ ruột chân chính của ngươi a.
Được.