Edit + Beta: Dạ Lãnh
“Thần khốc tiểu phủ sao?” Thích Thiếu Thương trở mình, cầm tờ trình, hỏi, thanh sắc bất động.
“Theo suy đoán của phủ Hàng Châu thì là như vậy.”
Truy Mệnh xen vào, nói: “Ba năm trước, Cố Tích Triều đột nhiên biến mất, từ đó về sau mai danh ẩn tích, trong chốn giang hồ không ai gặp lại y. Lúc này y đột nhiên xuất hiện là có ý gì chứ?”
Lãnh Huyết cũng bồi vào: “Ba năm nay, hắc bạch lưỡng đạo, vô số người toàn lực dốc hết cả gia sản đi tìm hắn báo thù, nhưng tuyệt nhiên không tìm được chút manh mối. Cố Tích Triều nếu xuất hiện lại trong giang hồ, tất nhiên nguy hiểm trùng trùng. Hắn không phải là kẻ ngốc, làm sao lại chọn thời gian này mà xuất hiện chứ.”
Một lúc sau, Thích Thiếu Thương buông công văn xuống, ngẩng đầu nhìn bốn người còn lại: “Không thể nào.”
“Cái gì không thể nào?” Truy Mệnh tò mò.
“Hung thủ không thể nào là Cố Tích Triều được.”
Truy Mệnh và Lãnh Huyết nhìn nhau, Vô tình và Gia Cát thần tuyệt không lên tiếng.
Truy Mệnh nhịn không được, hỏi: “Huynh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”
Thích Thiếu Thương không trả lời ngay, nắm Nghịch thủy hàn trong tay, kiếm phong lạnh lẽo nhè nhẹ tỏa ra từ vỏ kiếm. Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Bởi vì ba năm trước đây, chính tay ta đã phế hết võ công của y.”
-oo-
Đỗ Chi Ngôn dừng cước bộ, xoay người hướng về phía rừng cây lạnh lùng quát: “Ra đi.”
Một bóng đen từ phía sau gốc cây chậm rãi bước ra. Ánh trăng sáng chói, chiếu trên râu tóc rối bời, quần áo dơ bẩn khiến tên đó trông chẳng khác gì một tên khất cái.
Hắn ngồi xổm xuống, hai tay chạm đất, trong miệng lầm bầm “Hồ ôi” gì đó, nghe như tiếng kêu của dã thú. Chỉ có đôi mắt giấu sau bộ tóc dài là trầm tĩnh, lấp lánh, nhìn thẳng vào Đỗ Ngôn Chi.
Đỗ Ngôn Chi nhìn thấy có chút run sợ, ánh mắt dần trở nên mềm mại: “Ta chỉ phải đi bàn bạc công việc, không có nguy hiểm đâu, không cần theo ta nữa.”
Dã nhân kia nhìn Đỗ Ngôn Chi rời đi, cúi thấp xuống một chút, rồi chạy theo sau. Khi chạy dùng cả tay lẫn chân, trông cứ như loài dã thú hay bò sát vậy.
Đỗ Ngôn Chi đi hai bước, bỗng nhiên xoay người: “Ta nói ngươi đừng đi theo rồi mà.”
Dã nhân thấy hắn tức giận, sợ hãi nên lui về phía sau hai bước.
Đỗ Ngôn Chi xoay người đi tiếp, dã nhân do dự một chút, rồi vẫn chậm rãi đi theo. Đỗ Ngôn Chi thở dài không nói nữa, cũng không muốn quản hắn. Ngẩng đầu nhìn trăng rằm, Đỗ Ngôn Chi thấp giọng nói: “Người từ kinh thành phái tới kia, cũng nên nhanh đến rồi chứ.”
-oo-
Thần hầu bảo mọi người lui ra, chỉ gọi Thích Thiếu Thương ở lại, đến hắn cũng không hiểu vì sao. Chuyện gì không muốn nói cho ba người đó biết, kể cả Vô Tình?
“Lần này Trần gia ở Hàng Châu có án diệt môn, Hoàng thượng đã định ngày cho chúng ta phải phá xong án này. Ngươi cùng Truy Mệnh đi một chuyến đến Giang Nam đi.”
“Vâng.”
Gia Cát thần hầu vuốt râu, trầm ngâm hỏi hắn: “Thiếu Thương, ngươi có biết huyết án lần này có gì kì hoặc không?”
Thích Thiếu Thương không hiểu ý tứ của Gia Cát thần hầu, không dám nhiều lời, đáp: “Thiếu Thương ngu dốt, vẫn không biết.”
“Trần Các Lão là sau vụ án của Phó Tông Thư mà cáo lão hồi hương.”
Thích Thiếu Thương bất giác nhướn mày.
Gia Cát thần hầu nói tiếp: “Hung thủ có phải là Cố Tích Triều hay không, còn phải chờ điều tra mới biết. Nhưng chuyện này ít nhiều cũng có liên hệ tới Cố Tích Triều. Lúc trước Phó Tông Thư mưu phản, kéo bè kết cánh, dựa hơi một nhóm tử sĩ lớn cùng với các quan viên lớn trong triều. Mà Trần Các Lão, chính là một trong số đó.”
“Ý của Thần hầu là…”
“Sau khi Phó Tông Thư chết… các vây cánh của hắn lần lượt tan tác. Lúc đó Liêu Quân tiếp cận biên quan, triều cục bất ổn, nếu triệt để thanh tra đám phản tặc đó ngay, tất sẽ gặp phải đại họa, cho nên thánh thượng nhẫn nhịn, định để ngày sau sẽ xử trí. Ai ngờ thời gian qua lâu, một số chứng cứ bị ngầm tiểu hủy, hôm nay muốn tra lại, e rằng khó như lên trời. Bè đảng Phó Tông Thư tuy rằng thất bại, nhưng đa số vẫn chưa bị nhận diện, thậm chí vẫn giữ được quyền cao chức trọng, vững như thái sơn. Lúc này, nếu có người vẫn còn muốn gây rối, e rằng nợ xưa tái diễn, triều đình khó tránh khỏi rung chuyển, thiên hạ đại loạn.”
“Là người nào còn có tâm cơ như vậy chứ?”
Gia Cát thần hầu mỉm cười lắc đầu không nói, ra vẻ bí hiểm.