Dương Ly hướng Thích Thiếu Thương ôm quyền nói: “Huynh muội ta bốn người xin thỉnh giáo Thích đại hiệp, nếu có điểm nào bất kính, mong Thích đại hiệp đừng trách.”
Thích Thiếu Thương nói: “Không dám.”
Dương Ly nói: “Đắc tội.” Lời còn chưa dứt, hắn đã xuất chiêu. Ba người thân hình bay lên, theo sát phía sau. Điện quang chợt lóe, bốn thanh trường kiếm chĩa thẳng vào các chỗ hiểm yếu trên người Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương biết trận chiến này hung hiểm, so với trận đánh trước càng khó khăn hơn. Nghĩ vậy, hắn lại càng tập trung tinh thần, không dám có một khắc buông lỏng đề phòng.
Ngày đó đánh một trận ở Trần phủ, hắn đã hiểu khá rõ võ công của bốn người Dương Ly.Sau đó cũng từng suy nghĩ tỉ mỉ về võ công của bốn người.Bọn họ thi triển khinh công kì dị, trong thoáng chốc liền thay đổi thành chiêu thức quỷ mị, khiến người khác khó lòng phòng bị, lại thêm cách tấn công quái dị khó đoán, khiến đối phương càng chật vật hơn. Nếu dựa vào công phu chân chính mà đấu tay đôi, chưa chắc Thích Thiếu Thương đã thua người nào trong bọn họ.
Nhưng lúc này bốn người bọn họ lại liên thủ, hợp sức ra chiêu, hết người này tới người khác, tiến lên, lùi lại, phối hợp nhịp nhàng. Kiếm quang đan xen, lại như thiên la địa võng, không hề có sơ hở, bao vây lấy Thích Thiếu Thương.
Âm Nhĩ đi kiếm đâm vào giữa lưng hắn, kiếm chiêu tàn nhẫn.Thích Thiếu Thương lắc mình muốn tránh, Dương Ly, Thiếu Càn sớm đã sớm chắn ngay đường lui của hắn. Hai thanh trường kiếm một tả một hữu cùng một lúc đâm tới. Thích Thiếu Thương quay kiếm về đâm ngược lại, trường kiếm của Tử Khôn đã đưa tới trước ngực. Thích Thiếu Thương thi triển khinh công vặn người tránh khỏi kiếm phong của Tử Khôn, trở tay đánh về phía Dương Ly. Dương Ly uyển chuyển xoay lưng, nghiêng người tránh ra, Âm Nhĩ cấp bách đuổi theo, lập tức thế vào khoảng trống Dương Ly để lại. Bốn người tương trợ tiến công, hỗ vi phòng thủ, tiến thối nhịp nhàng như thủy triều. Thích Thiếu Thương ngăn trở khó khăn, không đến nửa khắc công phu, đã rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Triệu Dự thấy Cố Tích Triều chăm chú nhìn ra giữa sân, cười nói: “Cố công tử tại sao lại đột nhiên quan tâm đến Thích Thiếu Thương vậy?”
Cố Tích Triều nói: “Cố mỗ nào phải là dạng người hảo tâm như vậy. Thật sự tứ phương trận này phong phú kỳ diệu, biến hóa khôn lường, khiến người ta tâm phục khẩu phục.Há có thể không xem?”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Cố công tử cảm thấy trận pháp nhỏ nhoi như đùa giỡn của bọn họ đáng để tâm sao?
Cố Tích Triều cười lạnh: “Nếu đây là đùa giỡn, Vậy Thái Cực Kiếm Pháp của phái Võ Đang cũng chỉ là trò đùa rồi.”
“Ồ?” Triệu Dự vô cùng phấn khích nói, “Cố công tử sao không vì bổn vương giảng giải một phen.”
Cung Tố Tuyết cũng cười nói: “Đúng vậy. Thiếp thân cũng muốn nghe lời bình luận cao thâm của Cố công tử một chút.
Cố Tích Triều mỉm cười, nói: “Trận này có tên là Tứ phương trận, bốn người bọn họ tự nhiên chiếm bốn phương đông, tây, nam, bắc. Tứ phương, cũng là bốn mùa, biến hóa như xuân, hạ, thu, đông. Xét về tứ tượng, Thái Âm, Thiếu Dương, Thái Dương, Thiếu Âm, từ Lưỡng Nghi hóa ra, mới sinh bát quái sáu mươi tư tượng. Từ xưa có Thái Cực, mới sinh Lưỡng Nghi, có Lưỡng Nghi mới phân âm dương. Bát quái có Càn, Khôn, Cấn, Đoài, Khảm, Ly, Chấn, Tốn. Dựa vào đó mà thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất tương xạ.() Càn Nam Khôn Bắc là thiên địa định vị, Ly Đông Khảm Tây là thủy hỏa bất tương xạ; Đoài ở đông nam, Cấn ở tây bắc, là sơn trạch thông khí; Chấn ở đông bắc, Tốn ở tây nam, là lôi phong tương bạc; âm dương già trẻ đều dĩ hợp, thành gốc rễ của vạn vât.
() Bát quái đồ
“Trận pháp của bốn người bọn họ đúng là thoát thai từ Phục Hy tiên thiên bát quái đồ. Thái Âm đến Thiếu Dương là một biến, Thái Dương thành Thiếu Âm cũng là một biến, Thiếu Dương tới Thái Dương làm một chính (thuận), Thiếu Âm tới Thái Âm làm một nghịch. Chính nghịch hỗ sinh, chẵn lẻ bù trợ, bởi vậy mới diễn sinh ra một trăm hai mươi tám biến. Quy về Vô Cực nhất biến, từ nhỏ đến lớn cũng lại là biến đổi, nói cũng nói không hết. Tứ phương trận này... quả nhiên ảo diệu.”
“Trận này một khi đã thành, bốn người hỗ trợ lẫn nhau, so với lúc bình thường bốn người liên thủ, uy lực phát ra đâu chỉ gấp đôi. Như vậy Thích Thiếu Thương tuy là đang đấu cùng bốn người, nhưng thực chất là đấu với mười sáu, hai mươi người cùng lúc ra chiêu.”
Lúc y đang nói chuyện, Dương Ly đã cố tình đẩy nhanh trận pháp, thế công phát ra càng dày đặc, càng dồn dập.Thích Thiếu Thương hơi mất tập trung, vai trái trúng ngay một kiếm của Thiếu Càn, máu tươi chảy dài.
Triệu Dự hỏi: “Vậy Thích Thiếu Thương chẳng lẽ không thể phá được trận này?”
Cố Tích Triều nói: “Trận này mặc dù ảo diệu, muốn nói phá không được, thì chính là chưa dốc hết sức.”
Cung Tố Tuyết nói: “Ồ? Cố công tử đã có cách phá trận rồi sao?”
Cố Tích Triều nói: “Bọn họ phối hợp dù rất tốt, nhưng đối với trận này vẫn lĩnh hội chưa hết, âm dương chưa hòa hợp, thủy hỏa không đủ, không thể phát huy hoàn toàn ưu thế của trận này. Mà Tứ phương trận Tiên thiên này có khiếm khuyết, thiếu một người làm chủ trận vị. Đã mang tên Tứ phương, Tứ tượng định vị, Đông, Tây, Nam, Bắc, sao lại quên một vị trung tâm? Nên biết Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ hành tương sinh tương khắc, không có gì có thể che giấu được.”
Cung Tố Tuyết cắn môi nói: “Nói như vậy, trận này chúng ta lại thua sao?”
Cố Tích Triều nói: “Chuyện này cũng chưa chắc. Mặc dù không thể phát huy hết công hiệu của trận này, nhưng Thích Thiếu Thương lại công phá lung tung, hoàn toàn không dùng đầu óc, muốn phá trận này, khó khăn cứ chồng chất khó khăn.”
Triệu Dự cười nói: “Nói như vậy, Thích Thiếu Thương chết chắc rồi?”
Cố Tích Triều cũng cười nói: “Chết chắc rồi.” rồi đột nhiên thở dài một tiếng nói, “Hôm nay là lễ trung thu, trăng sáng nhô cao, trời đêm đẹp như thế này mà chúng ta lại ở đây nói chuyện đao thương kiếm kích, thật sự rất sát phong cảnh. Vương gia, ta xem bọn họ đấu nhau, chỉ toàn là tiếng đao kiếm, không có chút gì thú vị cả. Không bằng Cố Tích Triều ta đây vì Vương gia tấu một khúc hòa cùng tiếng kiếm, tạo cho mọi người chút nhã hứng. Không biết Vương gia tôn ý thế nào?”
Triệu Dự vỗ tay cười nói: “Từ lâu đã nghe nói Cố công tử văn thao võ lược. Hơn nữa cũng cầm vận tinh thông, thật giống Bá Nha tái thế. Bổn vương hôm nay may mắn có thể được thưởng thức, vui mừng còn không kịp.”
Cố Tích Triều cười khổ: “Không dám giấu gì Vương gia, Cố Tích Triều công lực sớm đã bị phế rồi, hai chữ võ công này, không cần phải nói tới nữa. Riêng cầm nghệ tốt xấu gì, cũng chưa đến nỗi quên.” Nói đoạn, quay đầu nói với Cung Tố Tuyết: “Ta muốn nhờ Giáo chủ cho mượn một cỗ dao cầm (cầm ngọc), không biết Giáo chủ thấy có tiện không?”
Cung Tố Tuyết trong lòng thầm hận, trên mặt vẫn cười như hoa: “Cố công tử không nên khách khí, xin cứ tự nhiên.”
Cố Tích Triều cười nói: “Vương gia, vậy Cố mỗ mời Vương gia thưởng thức chút tài mọn.” Đi tới trước bàn để đàn ngồi xuống, tay trái ấn phím, tay phải gảy huyền, điều chỉnh âm bậc, chầm chậm gảy đàn.
Tiếng đàn vang lên, lay động giữa ánh trăng, bóng nước, kỳ ảo, thoát thai, cứ như không phải âm khúc đến từ chốn nhân gian.
Thích Thiếu Thương tâm trí dao động, giữa lúc bận rộn vẫn quay nhìn về phía Cố Tích Triều, thấy y cũng đang nhìn mình. Đáy mắt trong suốt, tan ra trong ánh trăng, không biết ánh mắt ai trong trẻo hơn ai, nhưng đều lạnh lùng đến tịch mịch.
Gió Tây Bắc xa xôi thổi vào đáy mắt, tấm lụa mỏng thấm đầy ánh trăng lạnh lẽo, đau đớn trong lòng dậy lên theo từng mảng kí ức ẩn hiện dưới trăng.
Cố Tích Triều cau mày tập trung, tiếng đàn vút cao, lại mơ hồ ẩn chứa sát ý.
Thích Thiếu Thương trong lòng vừa động, trường kiếm lập tức đâm ra, nhằm hướng Thiếu Càn, Âm Nhĩ mà tấn công. Lúc đó Thiếu Càn, Âm Nhĩ vừa đổi vị trí, lực dương vừa hết, lực âm lại chưa kịp sinh ra. Một kiếm đó của Thích Thiếu Thương, đâm vào đúng thời điểm lại vô cùng cao diệu, nhất thời làm cho Thiếu Càn, Âm Nhĩ phải đồng thời nhảy lùi lại tránh né. Dương Ly và Tử Khôn kinh hãi, cùng lúc tiến lên, đánh úp về phía sau lưng Thích Thiếu Thương, giải nguy cho Thiếu Càn và Âm Nhĩ.
Tiếng đàn của Cố Tích Triều lại thay đổi, trầm lắng uyển chuyển, như khóc như than.Thích Thiếu Thương đang đi kiếm nhanh như chớp cũng bắt đầu chậm lại, lấy chân trái làm trọng tâm, xoay tròn tại chỗ, trường kiếm vung lên, một đường kiếm quang bức bốn người đồng loạt thoái lui ba thước.
Đám người Dương Ly ngẩn ra, nhưng bọn họ phối hợp đã lâu, gặp biến cố này cũng không hốt hoảng. Bốn người lại đổi vị trí, trận thế một lần nữa lại kết khởi, tiếp tục tấn công.
Tiếng đàn của Cố Tích Triều chợt cao chợt thấp, chợt như mưa rào, chợt như gió nhẹ, khi ở hướng đông, lúc ở hướng tây, mờ ảo vô chừng khó mà nắm bắt được. Mà trong trận, kiếm củaThích Thiếu Thương cũng khi thì chỉ đông khi thì đánh tây, tưởng kiếm ở bên trái nhưng lại đến từ bên phải, thấy người đang ở phía trước, nhưng phút chốc lại tấn công phía sau. Chân đá, tay vung, kiếm pháp biến hóa khó lường. Nhất thời mũi kiếm ngưng đọng, cứ như đang gánh ngàn cân bùn đất, một khắc sau lại lay động như hồ điệp, phiêu phiêu như lá rụng mùa thu.
Tiếng đàn nhanh, hắn cũng nhanh, tiếng đàn chậm, hắn lại chậm theo. Trường kiếm chỉ tới đâu, đều đúng ngay vị trí sơ hở, nơi mà khi trận pháp biến hóa, bốn người hội tụ lại không được. Đã thấy đám người Dương Ly ánh mắt mở to hoảng sợ, kiếm pháp sơ loạn, những người đang theo dõi cuộc chiến đều cảm thấy kì lạ, trong lúc đó chỉ riêng người có võ công cao thâm đã nhận ra sự kết hợp khéo léo giữa tiếng đàn và kiếm thế của Thích Thiếu Thương.
Một trong những lão giả đứng sau lưng Triệu Dự trong mắt tinh quang chợt lóe, đi đến bên Cố Tích Triều, quát: “Tên nhóc kia, ngươi làm gì?” Bàn tay lão nắm chặt đầu vai của Cố Tích Triều.
Tay Cố Tích Triều vẫn không rời khỏi cây đàn, để mặc lão giả nắm vai mình. Cảm giác đầu vai đau nhức, xương vai cơ hồ muốn vỡ vụn. Y cắn răng mạnh một cái, tay phải phất qua dây đàn. Tiếng đàn rung một hơi dài, khiến người ta có cảm giác như đang nghe tiếng suối chảy róc rách trong thâm sơn, đến nơi núi cao, lại ầm ầm thác đổ
Thích Thiếu Thương thân hình nương theo tiếng đàn đột ngột từ dưới đất vụt lên, xoay người bổ xuống, trường kiếm chia ra đâm tới, “Keng” một tiếng, cổ tay cả đám người Dương Ly đều trúng chiêu, trường kiếm rời tay. Bởi vì tốc độ quá nhanh, không biết ai trúng chiêu trước hay sau, bốn thanh kiếm rơi xuống đất lại chỉ có một tiếng động vang lên.
Lại nghe một tiếng “phựt”, tiếng đàn cũng vừa dứt, bảy dây đàn toàn bộ đều đứt ra.
Thích Thiếu Thương đứng tại chỗ, mũi kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, ánh mắt mờ mịt, nhìn phía Cố Tích Triều.
Còn Cố Tích Triều dường như cũng quên mất lão giả vẫn còn đang nắm vai y, ánh mắt chăm chú nhìn vào nét mặt Thích Thiếu Thương, không hề chớp mắt.
Chuyện cũ trước kia dấy lên trong lòng, thời gian trôi qua vùn vụt trong đáy mắt đối phương, thân vẫn còn ở tại chốn này mà linh hồn dường như đã trôi xa về vùng đại mạc.
Bên tai có tiếng đàn mơ hồ, vang lên theo từng dòng suy tưởng. Ánh trăng như lụa phủ trùm lên cả hai người, cơ hồ cũng trở nên ngây dại.
.